Thập niên 60: làm giàu, dạy con
Chương 101 : Cùng mang thai…
Hơn chín giờ tối, vợ chồng Chu Thanh Bách dắt các con về nhà.
Đại Oa, Nhị Oa nô nghịch với đám anh em họ vui quên trời đất, năm trước Tam Oa còn nhỏ còn dính mẹ chứ năm nay đã ham bám đít các anh lớn chạy chơi khắp nơi, tới nỗi giờ mệt quá ngủ gà ngủ gật.
Vừa vào cửa ba thằng nhóc đã phóng lên giường, nằm kềnh ra ngủ như chết.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách rửa mặt mũi chân tay rồi cũng leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Chu Thanh Bách: “Mẹ vừa hỏi sao chưa thấy em có động tĩnh gì.”
Trời ơi, lại nữa, đều đã sinh ba thằng con trai rồi còn sinh gì nữa, cái đề tài này bao giờ mới kết thúc đây, huhu…?
Lâm Thanh Hoà: “Chị ba mang thai ốm nghén kinh khủng luôn, ói lên ói xuống, chẳng ăn uống được cái gì cả. Tội nghiệp.”
Chu Thanh Bách: “Mẹ nói cơ địa của em rất tốt, lúc mang thai ba đứa này không có tí phản ứng nôn nghén nào.”
“Cái này ai mà nói trước được. Lúc chị ba mang bầu hai đứa đầu khoẻ re, có bị gì đâu, nhưng lần này lại khác 100%. Không lẽ anh cũng muốn em giống vậy, hả?”
Chu Thanh Bách tất nhiên không muốn như vậy nhưng sao cứ có cảm giác vợ anh không muốn sinh con cho anh nhỉ?
Lâm Thanh Hoà: “Anh sẽ không nghĩ rằng em không muốn sinh con cho anh đấy chứ?”
Chu Thanh Bách nhướng mày: “Không phải sao?”
Quả nhiên…Cô đưa tay lên vuốt ve sườn mặt tuấn tú nói: “Nếu em không muốn sinh con cho anh, thì mấy thằng nhóc Đại Oa chui từ đâu ra?”
Vợ nói đúng, ý…nhưng mà cũng không đúng lắm, “Trước đây em nhạy lắm mà, sao giờ mãi không thấy gì nhỉ.” Miệng lẩm bẩm, bàn tay lanh lẹ mở cúc áo cô vợ nhỏ.
Lâm Thanh Hoà vội vã ngăn lại: “Anh, nghỉ một hôm được không, em mệt lắm luôn.”
Tất nhiên câu trả lời là không, một đêm nồng nhiệt kéo dài suốt từ chín giờ tối tới tận qua mười hai giờ đêm.
Lâm Thanh Hòa thều thào mắng: “Đây là khai pháo hoa đón năm mới, hửm?”
Chu Thanh Bách bật cười, hôn cái chóc vào má cô vợ nhỏ, âu yếm nói: “Vợ à, ngủ thôi.”
Lâm Thanh Hoà nhìn thấu tâm tư anh, cô biết anh mong muốn có một đứa con gái, nhưng trong nguyên tác không có, chính bản thân cô cũng rất bối rối, có phải cô không thể hoài thai là vì sự ảnh hưởng của nội dung cuốn tiểu thuyết không??
Thôi được rồi, để chắc chắn có lẽ nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Nếu cứ theo cái tốc độ này của Thanh Bách, không chừng có thể phá vỡ nguyên tác ấy chứ, hehe !
Mùng 1 Tết, cậu ba Lâm đã hẹn sẽ tới chúc Tết nên Lâm Thanh Hoà không ngủ quá muộn, hơn tám giờ cô đã rời giường.
Khoảng hơn chín giờ sáng, hai vợ chồng cậu ba Lâm đến.
Vốn chỉ tính toán chúc Tết, trò chuyện một chút rồi đi ngay nhưng bị Lâm Thanh Hoà giữ lại ăn bữa trưa.
Tết nhất người thân tới thăm mà để bụng đói ra về, ai biết được người ta cười cho rụng răng.
Xét thấy biểu hiện của em dâu ba, Lâm Thanh Hoà không so đo chuyện trước đây nữa, dù sao thì vẫn phải giữ mỗi quan hệ với cậu mợ bên ngoại cho mấy đứa Đại Oa.
Bàn cơm trưa rất phong phú, thật ra thì chẳng khác ngày thường là bao, nhưng trong mắt vợ chồng cậu ba thì chính là phong phú tới mức líu lưỡi.
Tới tận hôm nay Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện cậu ba đã phân gia, nguyên lai là vì mợ ba sinh con gái, ông bà Lâm ghét bỏ đến cả cái trứng gà cũng sống chết không cho ăn, thế nên vợ chồng cậu làm ầm ĩ lên một trận rồi quyết định phân gia.
Thật ra cô không có ý định hỏi, nhưng trong lúc hai chị em hâm đồ ăn trong bếp, mợ ba được dịp dốc bầu tâm sự. Lâm gia chỉ cho mười đồng bạc cùng một chút lương thực, tất nhiên là không đủ cho một nhà bốn miệng ăn, vợ chồng con cái phải thắt lưng buộc bụng qua hết mùa đông.
Cơm nước xong, tiễn vợ chồng cậu ba về, Lâm Thanh Hoà quay qua nói chuyện với Chu Thanh Bách: “Hai ông bà già nhà họ Lâm là chúa tể của cực phẩm, giờ thì anh thấy rồi đấy.”
Dù sao đó cũng là cha mẹ vợ, vấn đề nhạy cảm, im lặng làm lơ là tốt nhất.
Anh chỉ hỏi: “Có cần giúp đỡ cậu mợ ấy gì không?”
Lâm Thanh Hoà: “Không cần, hai đứa nó không xin trợ giúp. Khi nào chúng nhờ vả thì tính sau, hơn nữa nhà mình cũng có khá giả gì cho cam.”
Chu Thanh Bách gật đầu.
Sau đó cả gia đình qua Chu gia chúc Tết.
Lâm Thanh Hoà đánh bài giết thời gian cùng mấy chị dâu. Bọn trẻ hò hét đuổi nhau chạy khắp làng, cô không quản hai thằng lớn, con trai hiếu động nghịch ngợm tí cũng không sao.
Tam Oa vẫn còn bé quá, không đuổi kịp các anh nên ngoan ngoãn ở lại nhà ông bà nội chơi.
Mồng một cứ thế qua đi.
Mồng hai Tết là ngày con gái về nhà mẹ đẻ lại mặt.
Lâm Thanh Hoà hôm nay không đi chơi là đặc biệt đợi Chu Hiểu Mai, ai ngờ Chu Hiểu Mai không về chỉ có mình Tô Đại Lâm.
Tô Đại Lâm chạy ào vào, vừa thở hổn hển vừa lắp ba lắp bắp: “Hiểu Mai hoài….mang…thai thai…nghén lắm nên…em em…về….một mình.”
Mặc dù nói năng không thuận lợi nhưng sự sung sướng và vui mừng hiện lên rõ mồn một.
Đàn ông lớn tuổi, độc thân nhiều năm, mới cưới vợ năm ngoái, năm nay vợ đã hoài thai, không vui sao được, quá vui ấy chứ !
Lâm Thanh Hoà thật lòng mừng thay cho Chu Hiểu Mai, cô vui vẻ nói: “Tốt quá, tốt quá, tí nữa dượng út về nói với Hiểu Mai, ngày mai nhà tôi vào thành du xuân sẽ tới thăm nó.”
“Vâng.” Tô Đại Lâm gật đầu, cái miệng cười nãy giờ vẫn chưa khép lại được.
Bởi vì Hiểu Mai ở nhà một mình lại đang bầu bì cho nên Tô Đại Lâm không ở lại lâu, chỉ ghé tặng rượu với đường rồi đi ngay.
Hôm nay còn có vợ chồng hai chị lớn Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc cũng về Chu gia lại mặt.
Chu Hiểu Quyên và Chu Hiểu Cúc khá lớn tuổi, đi gả chồng từ sớm nên Lâm Thanh Hoà và chị ba Chu không thân thiết mấy, chỉ duy trì mối quan hệ xã giao ngoài mặt.
Chị cả Chu và chị hai Chu thì khác, hai người họ gả vào Chu gia sớm hơn nên có thời gian tiếp xúc, bồi dưỡng tình cảm với các chị chồng.
Lâm Thanh Hoà tới chào hỏi chúc Tết vài câu cho phải lẽ là được.
Lâm Thanh Hoà vừa ra về các cô các chị mới bắt đầu tám.
Chu Hiểu Quyên nói với chị cả Chu: “Vợ cậu tư năm nay hình như nói nhiều hơn năm rồi.”
Chị cả Chu: “Vâng, em thấy mẹ Đại Oa càng ngày càng tốt hơn.”
Chị hai Chu hừ lạnh: “Gì? Chỗ nào tốt? Hai chị không biết đấy thôi, lần trước em chỉ nói cô ta hai câu thôi mà cô ta quăng em ngã đập mặt xuống đất đấy.”
“Cái gì?” Hai người chị chồng đều sửng sốt đồng thanh thốt lên.
Chị cả Chu nhàn nhạt nói: “Việc đã qua bao lâu rồi còn mang ra nói, hơn nữa lúc ấy ai là người động thủ trước, mọi người đều nhìn thấy rõ rành rành.”
Chị ba Chu cười cười: “Cha mẹ cũng có ở đó.”
Chị cả Chu và chị ba Chu liếc nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau tia bài xích, thím hai nhà này vẫn chứng nào tật đấy, Tết nhất cũng không chịu nghỉ ngơi…
Chị hai Chu trợn trắng mắt, sừng cồ lên: “May cho cô ta là lúc đó tôi không mang thai đấy. Nếu cô ấy dám quăng ngã một thai phụ, để tôi xem cô ta lấy gì chịu trách nhiệm!”
Lời vừa thốt ra, chị cả và chị ba Chu không hẹn mà cùng nhìn về phía chị hai Chu, chị ta hơi đắc ý, đưa tay vuốt ve cái bụng nói: “Gần một tháng rồi.”
Chị cả và chị ba Chu cùng nói mấy lời chúc mừng.
Chu Hiểu Quyên nhân cơ hội hoà hoãn bầu không khí, cười nói: “Tốt quá, đúng là chuyện đáng mừng.”
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
760 chương
80 chương
64 chương
659 chương
15 chương
11 chương