Kiều Phúc lấy ra ngân phiếu ba vạn lượng đưa cho tú bà, làm cho lão bà này mừng đến mặt mày hớn hở, một bên lại giữ chặt một ngàn một trăm lượng bạc nghiêm mặt hỏi: “Đã như vậy, một ngàn một trăm lượng bạc này…” Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn đã rõ ràng ý tứ của mụ, lạnh lùng nói: “Coi như là tiền cho Bách Vị mấy ngày ở đây chi dùng đi.” Nói xong không thèm liếc mắt đến mụ, liền ôm Bách Vị rời đi. Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc, nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc không thua kém Bách Vị quỳ gối trên lầu hai, khóc nói: “Công tử vừa thương xót thân thế Bách Vị liền cứu giúp, nghĩ tới ngươi có thể cứu hắn, Hương Tuyết liền muốn dẫm vào vết xe đổ của hắn, xin công tử đừng nhẫn tâm bỏ mặc ta.” (hô hô chị này thật là mặt dày quá rồi) Giang Hãn lạnh lùng mà nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, trong ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm, thản nhiên nói: “Chuyện của người ngoài, không liên quan tới ta.” Nói xong xoay người, dắt Bách Vị rời đi. Nhưng sau khi bước ra, nghe thấy tiểu đông tây này nghẹn ngào nói nhỏ: ”Hương Tuyết tỷ tỷ.” Vì vậy hắn lại dừng bước, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, lại xoay người nói: “Muốn ta chuộc thân cho ngươi cũng được, nhưng ngươi đi vào trong phủ, chỉ có thể làm nha đầu hầu hạ Bách Vị, ngươi có bằng lòng hay không?” (anh ý thật là yêu vợ hi hi) Hắn vừa dứt lời Hương Tuyết liền lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý.” Suy nghĩ một chút lại vội vàng sửa lại lời nói: “Nô tỳ nguyện ý.” Hương Tuyết không nghĩ ra lại có chuyện tốt như thế, nàng nghĩ chính mình sắp bị ô nhục nên vừa rồi mới lên tiếng cầu cứu, bất quá là bởi vì mắt thấy Bách Vị được cứu, hối tiếc thân thế, vừa lại nghĩ muốn lấy dung mạo làm cho Giang Hãn động tâm, lúc này nghĩ lại mới thấy mình quá liều lĩnh. Thật sự ai cũng biết, Giang Hãn sao có thể có thể tùy tiện chuộc nàng, nếu hắn đi, chính mình sau này ở lại Yến Sa Lâu, chỉ sợ càng khó vượt qua. Ai ngờ lại có việc tốt lành ngoài ý muốn, vị công tử lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết lại thật sự đồng ý chuộc thân cho nàng, mặc dù là làm nô tỳ, chung quy so với ở chỗ này làm kỹ nữ bán tiếng cười để kiếm sống còn tốt hơn nhiều, huống chi công tử này mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng lại có tác phong của một chính nhân quân tử, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn nhìn Bách Vị, rõ ràng là đã có tình cảm rồi, chính mình tới phủ của hắn, hẳn là có thể bảo trụ trong sạch đi. Hương Tuyết nghĩ như vậy, liền hân hoan mà đứng dậy. Chỉ nghe Giang Hãn nói với tú bà: “Ngươi tính toán chi phí mấy năm nay của nữ tử này, ngày mai đến Giang phủ trình cho phòng thu chi để lĩnh. Nhớ kỹ, nàng cùng Bách Vị bất đồng, cho nên ngươi đừng hòng hét giá trên trời, ngươi hẳn là biết, ta là ghét nhất bị người khác lừa gạt.” Tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ đưa mắt nhìn Giang Hãn xuất môn, chưa có người nào hoài nghi rằng trên người hắn không đủ tiền mới bảo tú bà ngày mai đến Giang phủ lĩnh tiền. Trên thực tế, Giang phủ Giang công tử mỗi lần xuất môn, tùy thân cũng có chứa cự ngạch (1) ngân phiếu sớm đã không còn là bí mật, sở dĩ làm như vậy, vốn là bởi vì hắn không muốn phí tiền cho một người không cần thiết. Giang Hãn đã biến mất từ lâu, nhưng người trong đại sảnh vẫn bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ nên vẫn lặng ngắt như tờ, uy danh của người đứng đầu Kim Lăng đệ nhất phủ quả thật không phải là hư danh. Trên đường trở về, Giang Hãn nắm tay Bách Vị, nhìn thấy hắn do dự, trong mắt vẫn còn ẩm ướt tựa như muốn nói gì đó, hắn liền cảm thấy có chút buồn cười, nói với Bách Vị: “Có chuyện gì chúng ta về nhà sẽ giải quyết, ngươi muốn ăn gì đó hay không, ta bảo Kiều Phúc hồi phủ trước bảo đầu bếp làm sẵn.” Bách Vị rất muốn nói: “Ta muốn ăn cỏ non xanh mềm, nếu không lá cây cũng được, còn có rau cỏ ta cũng thích.” Bất quá lo lắng cái đáp án này rất có thể hù dọa Giang Hãn, nên hắn nhịn xuống không nói, chỉ là nhẹ nhàng mà lắc đầu. Trở lại trong phủ, Giang Hãn trước sai bọn hạ nhân mang tới vài thùng nước nóng cho Bách Vị và Hương Tuyết tắm rửa, sau đó sai nha đầu vóc người không sai biệt lắm với Hương Tuyết tìm quần áo mới cấp nàng thay. Kiều Phúc dẫn nàng đi nói: “Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Yến Sa Lâu nữa, không cần phải bán rẻ tiếng cười để sống nữa, Giang phủ tuy có thế lực, nhưng sẽ không làm nhục hạ nhân, ngươi hôm nay ngủ tạm trong phòng Diễm Phương một đêm, thuận tiện nghe nàng chỉ cho ngươi quy củ trong phủ ta, ngày mai ta sẽ an bài chỗ ở và sai người mang quần áo đến cho ngươi. Gia nói, muốn ngươi tận tâm hầu hạ Bách Vị, nếu làm tốt, mỗi tháng sẽ thưởng thêm cho ngươi hai lượng bạc.” Hương Tuyết ngàn lần cảm tạ rời đi. Lúc này Kiều Phúc đến trước cửa phòng Giang Hãn chờ sai bảo, lại nghe hắn ở bên trong nói: “Kiều Phúc, ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Bách Vị nói chuyện một lát, không cần ngươi hầu hạ.” Hắn thả lỏng người, nghĩ thầm đây là duyên phận của gia cùng Bách Vị, có muốn tránh cũng không thoát được, hảo, thật tốt quá, đứa nhỏ Bách Vị này khiến người ta không thể không yêu, không ai là không muốn bảo hộ hắn cả. Tính tình lại thiện lương hiền lành, nếu hắn lưu lại, tự nhiên là tốt nhất. Giang Hãn nhìn Bách Vị đang ngồi trước mặt mình, đầu cúi gằm xuống, mỉm cười nói: “Ngươi có phải hay không rất sợ ta? Mới vừa rồi ngươi đánh cái tên họ Phạm, không phải rất dũng cảm sao? Ân làm cho ta nghĩ tới…, được rồi, ngươi nói người là ”tiểu dương không dễ chọc” phải không? Ha hả, như thế nào lúc này lại im lặng không nói tiếng nào thế.” Bách Vị ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Ta… ta biết là ngươi dùng ba vạn lượng bạc đem cứu ta ra, gia, ngươi… ngươi có thể đừng giống như người xấu kia không, không nên ép ta làm cái việc kia, ta… ta không thể làm, ta thật sự không thể làm, nếu như ta làm, mọi cố gắng từ trước đến nay của ta đều uổng phí cả, ta… ta nợ ân tình của ngươi, cho ta dùng cách khác trả lại cho ngươi có được hay không? Ta… ta thổi tiêu cho ngươi nghe, ta có thể làm gia nhân cho ngươi…” Giang Hãn không nhịn được cười ha ha, liền ôm chầm lấy Bách Vị: ”Bách Vị, ngươi đúng là thật đáng yêu, đến bây giờ còn không có quên chuyện là gia nhân hả. Tốt lắm tốt lắm, nếu như ngươi trong lúc nhất thời không tiếp thụ được chuyện này, chúng ta có thể bắt đầu từ từ, ta đáp ứng ngươi, nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không bắt buộc ngươi có được hay không? Tên ta là Giang Hãn, ngươi có thể gọi ta là đại ca, cũng có thể gọi ta là Hãn, nhưng đừng gọi ta là gia là được, cũng không biết tại sao, nghe ngươi gọi ta là gia làm ta cảm thấy không được tự nhiên.” Bách Vị gật đầu, nhảy nhót mà vui mừng hỏi: “Ta đây gọi ngươi là Hãn ca ca đi? Ngươi cùng Ngưu ca ca giống nhau, đều là người tốt, mặc dù ngươi không hay cười, nhưng như vậy cũng tốt, Ngưu ca ca chính là bởi vì tính cách thật quá tốt, cho nên chúng ta đều nghe lời hắn.” Hắn nói xong, trong mắt Giang Hãn chợt toát lên sát khí, nghĩ thầm: ”Ngưu ca ca? Đó là người nào? Bách Vị chính là vì hắn mới không chịu làm tiểu thiếp của ta sao?” Ngày mai phải sai Kiều Phúc đi điều tra một chút, nếu như quả thật là vậy, phải nhanh nghĩ một biện pháp làm cho cái gì Ngưu ca đó cưới người khác, như vậy Bách Vị mới có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với ta. Hắn nghĩ đến tương lai giữa hắn và Bách Vị được ở cùng một chỗ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong nháy mắt, có một ý niệm xẹt qua trong óc: nếu như thật sự có thể cùng Bách Vị cùng một chỗ, như vậy phải cho hắn làm vợ cả, nếu không Bách Vị lá gan nhỏ như vậy, đừng nhìn ngoài miệng nói cái gì ”tiểu dương vốn không dễ chọc”, nhưng tính cách mềm yếu thiện lương, một khi khi hắn phải cưới một nữ tử khác để sinh con nối dòng, nếu gặp phải nữ tử độc ác, hắn còn không biết sẽ bị hành hạ thành bộ dáng gì nữa đây. Chú thích: (1) Cự ngạch ngân phiếu: nghĩa là mang theo rất rất nhiều ngân phiếu.