Thập nhất kinh
Chương 5 : Đích thân phận
Hạo Thần quả thực không ngờ nữ tử ngồi ở bàn đăng kí hôm trước lại là đường chủ của Vô Tự Tam Đường – Khổng Diệp.
Khổng Diệp là một trong những đường chủ trẻ tuổi nhất của Vô Tự Hội, tuy mới chỉ ngoài bốn mươi nhưng đã là pháp sư cấp bảy, cùng lúc nắm giữ hai cuốn sách pháp, phân biệt thuộc về hỏa, thổ hệ. Nghe nói trước khi gia nhập Vô Tự Hội, Khổng Diệp từng là tướng quân của Từ Hi quốc, được một trưởng lão trong hội thuyết phục gia nhập.
Khổng Diệp cưỡi ngựa đi phía trước đột nhiên quay đầu, nhìn Dương Ly cười nói. “Phải rồi, Giang hội chủ mấy tháng này thế nào?”
“Bá mẫu vẫn tốt, chỉ là công việc quá nhiều, không có thời gian đến các đường thường xuyên.”
Khổng Diệp gật đầu. “Khi nào trở về gửi lời hỏi thăm của ta đến hội chủ.”
Hạo Thần nghi ngờ nhìn bóng lưng Dương Ly.
Bá mẫu?Chẳng lẽ… người này là hôn thê của Giang Tinh?
Quả nhiên, Khổng Diệp cười nói. “Hôn ước giữa ngươi với Giang nhị công tử cũng được hai năm rồi. Không còn trẻ nữa, đừng nên trì hoãn làm gì.”
Năm xưa, Giang Bạc Xuyên nhận hai đứa trẻ mồ côi làm đồ đệ, đặt tên Giang Long và Giang Tinh. Hai người họ tuổi xấp xỉ nhau, một người hai lăm, một người hai ba, hiện tại đều đã là ngũ cấp pháp sư, trong Vô Tự Hội có thân phận cực cao.
Giang đại công tử Giang Long đã có thê tử. Giang Tinh lại có hôn ước cùng mỹ nhân đứng đầu trong Thất Tự Phụng.
Lại nói, Vô Tự Hội dưới quyền hội chủ là bốn hộ pháp cùng hai hộ sứ, tám trưởng lão, tiếp đó là Thất Tự Long, Thất Tự Phụng cùng sáu mươi tám đường.
Thất Tự Long và Thất Tự Phụng được tuyển chọn từ những đệ tử của các đường khác nhau, lập thành hai đội tinh anh, được chú trọng bồi dưỡng.
Giang Long và Giang Tinh chính là hai người thuộc Thất Tự Long.
Dương Ly có lẽ chính là nữ tử đứng đầu Thất Tự Phụng, người có hôn ước với Giang nhị công tử Giang Tinh.
Hắn không nhìn thấy biểu cảm của Dương Ly, chỉ nghe nàng lạnh nhạt trả lời. “Mong ước duy nhất của tiểu nữ là giúp hội chủ lật đổ triều đình, không chút để ý tới tư tình nam nữ.”
Khổng Diệp bật cười. “Vậy cũng tốt. Chỉ cần hai đội Thất Tự cố gắng tập trung tu luyện, cầm chân được nhi tử của Lã Du, chúng ta cũng coi như có thêm phần thắng.”
Dương Ly và Lục Liên Mai cùng lúc lên tiếng. “Ý đường chủ là…”
“Ồ? Hội chủ chưa nói với các người à?”
Hai người lắc đầu.
“Dù sao sớm muộn gì mấy đứa cũng biết thôi. Các ngươi biết Lã Du chứ?”
Hai người gật đầu. “Là chướng ngại lớn nhất trong cuộc đảo chính.”
Nhắc tới Lã Du, Khổng Diệp cũng không nhịn được mà thở dài. “Các ngươi từng nghe nói về nhi tử của bà ta chưa?”
“Đệ tử có nghe mấy vị trưởng lão trong hội nói qua. Nghe nói y có khả năng còn là chướng ngại lớn hơn cả Lã tướng quân.” Lục Liên Mai lúc nói thì hơi nhíu mày, tựa hồ không chắc chắn lắm.
Khổng Diệp ngẩng đầu nhìn trời, hổi tưởng về kí ức. “Trước đây, ta từng gặp qua tiểu tử đó một lần. Thiên tư của đứa trẻ đó quả thật phi thường, có thể sánh ngang với hội chủ.”
Bà hơi ngừng một chút rồi tiếp lời. “Tiểu tử đó mới tám tuổi đã được Lã Du đưa đến chiến tuyến, chứng kiến cảnh chinh chiến sa trường. Năm đó ma thú nổi dậy, Lã Du được giao nhiệm vụ bảo vệ tường thành. Bà ta…năm đó…đã giao toàn quyền chỉ huy cho nhi tử. Một đứa bé tám tuổi trong tay nắm giữ tám mươi vạn đại quân, không chút lo lắng cùng ta và những người khác bàn luận chiến lược. Trận chiến đó, quân ta tám mươi vạn, địch nhân hai trăm vạn, cho dù Lã Du thân chinh xuất chiến cũng phải mất tới mấy tháng. Vậy mà…đứa bé đó chỉ cần ba tuần! Ba tuần càn quét toàn bộ địch nhân, hơn nữa chỉ tổn thất có bốn mươi vạn quân lính.”
Tất cả đều tròn mắt kinh ngạc.
Khổng Diệp thở dài. “Những trận chiến trong hai năm Lã tướng quân ở chiến trường mà các ngươi nghe tới có đến hơn phân nửa là do nhi tử bà ta cầm binh. Đứa bé đó…quả thực là một mối lo.”
Dương Ly nhíu mày. “Nhưng nếu chỉ có mỗi tài cầm binh thì…”
Khổng Diệp lắc đầu. “Không, không chỉ cầm binh thôi đâu. Pháp trận, đồ trận, binh thư, độc thuật, bí kĩ, thuật chú, ấn chú...Tiểu tử đó tinh thông mọi thứ. Năm đó ta bị vây hãm ở địa bàn yêu tộc, không những bị giam cầm bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp mà còn trúng độc. Là tiểu tử đó đã truyền âm từ kinh thành bày cách phá trận, giải độc, cứu ta cùng đám quân sĩ còn lại ra ngoài.”
Lục Liên Mai giật mình kinh hãi. “Truyền âm từ kinh thành!?”
“Phải. Truyền âm từ kinh thành. Có lẽ năm đó tiểu tử đó đã đạt tới tứ cấp pháp sư rồi cũng nên, hơn nữa còn có lực tinh thần siêu cường đại.”
“Mười tuổi đạt tới tứ cấp pháp sư…điều này, là thật sao?”
Khổng Diệp đột nhiên cười. “Các ngươi cũng đừng để ý quá làm gì. Cứ tu luyện thật tốt. Dù sao chúng ta cũng là lấy mười bốn địch một, hơn nữa còn đều là tinh anh trong tinh anh, đừng tự hạ sĩ khí của mình.”
“Vậy bây giờ đường chủ có chút tin tức gì của người đó không?”
Khổng Diệp “ồ” một tiếng trước câu hỏi của Dương Ly rồi ngập ngừng nói. “Lã Du trước giờ bảo hộ tiểu tử đó rất kĩ, trước giờ rất ít khi để người ngoài thấy dung mạo thật sự của y. Đến ta tuy là tướng quân thân cận nhưng cũng chỉ thấy được duy nhất một lần hồi tiểu tử đó tám tuổi. Đến giờ có lẽ cũng chẳng có ai biết được dung mạo thật sự của y. Ta chỉ nhớ năm xưa tiểu tử đó từng nói y theo họ Lã.”
Khổng Diệp hơi ngừng lại một lúc, rồi như nhớ ra điều gì đó, kể tiếp. “Nghe đồn, tiểu tử đó hai năm trước đã thành thân, hơn nữa đối tượng cũng là một pháp sư có tiếng tăm.”
Khổng Diệp như nhớ ra điều gì đó, “à” một tiếng. “Phải rồi, tiểu tử, ngươi tham gia Vô Tự Chiến là vì cái gì?”
Cả đoàn người đi với nhau chỉ có một mình hắn là nam tử. Đương nhiên câu hỏi này là dành cho hắn.
Hạo Thần không chút do dự trả lời. “Chu Luân Kính.”
Phần thưởng cho ngôi vị quán quân năm nay là pháp bảo Chu Luân Kính thuộc dạng địa cấp.
Khổng Diệp ngạc nhiên. “Không phải vì muốn gia nhập Vô Tự Hội sao? Ta thấy tiềm năng của ngươi không tồi, gia nhập Thất Tự Long chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi?”
“Đâu phải ai cũng muốn gia nhập Vô Tự Hội?”
Hai nữ tử đi theo sau Khổng Diệp dường như rất bất mãn với câu trả lời của hắn. “Ngươi nói gì?”
Khổng Diệp giơ tay ra hiệu, hai nữ tử kia liền im lặng. “Không sao.”
Bà quay sang phía Lục Liên Mai. “Ta đột nhiên nhớ ra hôm trước Lam trưởng lão từng bảo ta mang theo vài người đến đó giúp người vài việc, các ngươi có bận gì không? Nếu không thì theo ta qua đó một lúc?”
Lục Liên Mai gật đầu. “Dạ, tiền bối.”
Khổng Diệp quay đầu sang phía Dương Ly, nhận được câu trả lời tương tự.
Hạo Thần cũng đành gật đầu đồng ý.
….
Đến trước một tòa phủ đệ trong kinh thành, cả đoàn người xuống ngựa, một trong hai nữ tử đi sau Khổng Diệp chạy tới nói gì đó với gã thủ vệ ngoài cổng. Gã đó liền chạy vào trong, được một lúc thì trở ra, dẫn đoàn người theo vào.
Gã thủ vệ dẫn sáu người tới một vườn hoa. Ở giữa vườn là một cái đình nhỏ có bày một bộ bàn ghế bằng đá. Một lão nhân đầu tóc bạc phơ chừng ngoài tám mươi tuổi đang ngồi vuốt râu, chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt. Lão thấy người đến thì ngẩng đầu, cười hà hà hai tiếng. “Đưa người đến làm việc giúp lão phu à?”
Gã thủ vệ rời đi, Khổng Diệp liền dẫn năm người tới đình, đến trước mặt lão nhân.
Đến tận lúc này, lão mới nheo mắt nhìn về phía sau. Ánh mắt lão dừng lại trên người Hạo Thần, “ồ” một tiếng rồi ha hả cười. “Khách quý, khách quý.”
Khổng Diệp cũng ngạc nhiên. “Lão tiền bối quen thiếu hiệp này sao?”
“Có quen, có quen.” Đoạn, lão chỉ vào bàn cờ trước mặt, vội vàng nói. “Tiểu tử, giải thế nào?”
Hạo Thần bước đến nhìn bàn cờ.
Lão nhân như thể nhận ra mình có chút thất thố, vội ho khan. “À, ta nhờ ngươi tới để huấn luyện hộ đám pháp sư mới tới ấy mà. Bọn chúng ở đằng sau ý.”
Khổng Diệp hết nhìn Hạo Thần lại nhìn vẻ mặt hào hứng của lão nhân, gượng cười. “Vậy vãn bối xin phép. Lát nữa vãn bối sẽ trở lại, đưa Bạch thiếu hiệp về phủ đệ.”
“Tiểu tử này ở phủ đệ của ngươi?”
“Dạ phải, tiền bối.”
“Đi đi.”
Đợi năm người khuất sau dãy nhà, lão nhân liền thu hồi vẻ mặt hào hứng, nhíu mày nhìn Hạo Thần. “Ngươi tới đây làm gì?”
Hạo Thần ung dung ngồi xuống chiếc ghế ở phía đối diện lão, thản nhiên cầm quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ. “Long Vực Cổ Địa có ba tầng chìa khóa, tầng thứ nhất là Chu Luân Kính.”
“Ngươi muốn tham gia Vô Tự Chiến?”
“Phải.”
“Tại sao nhất định phải phá Long Vực Cổ Địa?”
Ngón tay cầm quân cờ của hắn hơi khựng lại. “Vì một vật.”
Lão nhân nhíu mày. “Trở về đi. Niệm tình ngươi cứu lão phu ta một lần, ta sẽ không nói ra thân phận của ngươi.”
Nét mặt Hạo Thần không lộ chút hoang mang. “Lão không thể nói.”
“Vì sao?”
Hạo Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt lão. “Thứ nhất, nếu thân phận ta bại lộ, quân lính sẽ ập tới Tử Nhi thành. Phân nửa pháp sư Vô Tự hội lại đang bị điều đi nơi khác. Lão nghĩ Tử Nhi thành có thể chống chịu được bao lâu? Thứ hai, chỉ dựa vào đám người ở Tử Nhi thành, căn bản không thể bắt được ta. Thứ ba, mục đích ta tới đây không phải để tuyên chiến với Vô Tự Hội, ta chỉ cần Chu Luân Kính. Có được rồi, ta sẽ lập tức rời đi.”
“Không thể! Ngươi hiện tại chỉ là nhất cấp pháp sư, nếu thực sự vào được vòng cuối cùng sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Nếu thực sự bị phát hiện, ta cũng chỉ còn cách giết người cướp của mà thôi.”
Hai tay lão nhân nắm chặt. “Lão phu không tin ngươi tới đây mà lại không động chạm gì tới Vô Tự Hội.”
Hạo Thần lại đặt thêm một quân cờ nữa xuống bàn. “Ta từng nói với lão rồi, chỉ cần Vô Tự không động đến mẫu thân ta, ta tự khắc cũng sẽ không động đến bọn họ.”
“Triều đình Từ Hi quốc chỉ khiến nạn dân lầm than hơn mà thôi, chẳng lẽ điều này ngươi không biết?”
“Đó không phải điều ta quan tâm. Ta chỉ biết ta phải bảo vệ hai người. Dù là vô tình hay hữu ý, nếu các ngươi dám động vào họ, ta cũng không ngại đem chôn toàn bộ Vô Tự đâu.”
Lão nhân đập bàn. “Vô lí.”
Hạo Thần đứng dậy, nhìn lão cười. “Chuyện ta là nhi tử của Lã Du, có nói ra hay không là tùy lão. Dẫu sao Khổng đường chủ đưa ta tới đây cũng là để lão xác minh thân phận của ta.”
Lão giả ngồi trước mặt Hạo Thần chính là một trong tám trưởng lão của Vô Tự hội, nổi tiếng bởi học thức uyên bác của mình. Có lẽ Khổng Diệp đưa hắn tới đây là để nhờ lão từ công pháp nhìn ra thân phận của hắn. Đáng tiếc bà không biết rằng ba năm trước hắn có vô tình cứu lão một lần.
Lão nhân suy nghĩ rồi hỏi. “Ngươi thực sự không có ý gì khác?”
Hạo Thần cười. “Nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần lão làm chứng cho thân phận của ta thì sẽ không có ai nghi ngờ. Có được Chu Luân Kính rồi, ta lập tức rời khỏi.”
“Được. Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Lão nhân nhìn thế cờ trên bàn, không nhịn được thở dài. “Đến kỳ thuật (thuật chơi cờ) của ngươi cũng tinh diệu như vậy…đám tiểu tử Vô Tự hội quả thật không bằng. Chỉ đáng tiếc…”
Lão nhân vừa nói vừa thở dài, lắc đầu. “Long Vực Cổ Địa là nơi cất giữ của Lục Nguyệt Cầm, phải không?”
“Phải.”
“Ngươi vẫn chưa quên được tiểu cô nương đó?”
“Nàng ấy bây giờ là thê tử của ta.”
Lão nhân “ồ” lên một tiếng kinh ngạc rồi như nhớ ra điều gì đó, bảo hắn. “Có một người lão phu ta muốn ngươi gặp.”
“Ai?”
Lão nhân chợt đứng dậy. “Ta dẫn ngươi tới đó.”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
300 chương
234 chương
138 chương
3767 chương
677 chương