Thập nhất kinh

Chương 4 : Diệt băng hồn

Diễm Kỳ Độ, ngũ liên thức. Băng Kĩ, Dịch Chuyển. Trong không gian văng vẳng truyền lại giọng nói của Hạo Thần. “Ta không động thủ với nữ nhân.” Diễm Kỳ Độ gồm năm thức, mỗi thức lại gồm mười hai biến. Tính ra, chỉ riêng bộ bí kĩ này đã có đến sáu mươi biến. Và đương nhiên, so với bộ bí kĩ biến hóa vi diệu ngần ấy thì loại pháp thuật đơn giản như Dịch Chuyển chẳng đáng là gì, cùng lắm chỉ kéo dài thời gian thêm được một lúc. Hạo Thần nhìn hỏa diễm rực cháy vẫn cố bám lấy mình, thở dài. “Tiểu cô nương, nếu còn không dừng tay, ta sẽ đáp trả đấy.” Băng phong Tam thức, đệ nhất chiêu Không Tự Ngưng. Dương Ly dường như đã tiên liệu trước điều này, vội lùi về phía sau, duy trì khoảng cách với hắn. Phừng…Phừng…Phừng… Mùi cháy khét của cây bụi ngày một rõ. Hạo Thần từ tốn bước qua hỏa diễm đang cháy rực dưới đất bước đến trước mặt Dương Ly. “Đã chứng kiến sách pháp của ta rồi vẫn còn bất cẩn như vậy?” Không Tự Ngưng, Giải. Dương Ly vừa được giải thuật liền nhíu mày. “Ngươi rốt cuộc là ai? Diệt Băng Hồn đã mất tích hơn trăm năm nay sao lại nằm trong tay ngươi?” Diệt Băng Hồn là tên sách pháp của hắn. “Nàng tò mò về quyển sách đó?” Hắn nói rồi cũng chẳng đợi nàng trả lời mà ngửa tay trái lên, triệu hồi sách pháp, đưa về phía trước. Sách pháp lưu giữ bí kĩ của pháp sư, có thể coi là bảo vật chí mạng. Đọc được sách pháp cũng giống như đọc trước những nước đi tiếp theo của pháp sư. Vì vậy, pháp sư không bao giờ để người khác động vào sách pháp của mình. Diệt Băng Hồn có bìa màu xanh lam đậm, phía ngoài khắc vị trị bảy ngôi sao, nối với nhau tạo thành một chùm tinh tú. Dương Ly nhíu mày. “Ngươi muốn làm gì?” “Không phải nàng tò mò về nó sao?” Dương Ly nghi hoặc nhìn hắn, ngập ngừng đưa tay lên cầm lấy cuốn sách. Nhưng rồi khi cầm nó lên, nàng lại nghĩ ra điều gì đó, trả lại nó vào tay Hạo Thần. “Ta tin ngươi, đi thôi.” Hạo Thần nhìn bóng lưng nàng, khẽ cười rồi đi theo. Trong suốt cả đoạn đường dài tiếp theo, cả hai người không hề gặp phải bất kì pháp trận và cạm bẫy nào nữa. Dương Ly đi phía sau Hạo Thần, một mặt chú ý xung quanh, một mặt lại muốn hỏi hắn vài chuyện, muốn nói rồi lại thôi. “Nàng muốn hỏi gì thì hỏi đi.” “Tại sao ngươi niệm chú lại không cần triệu hồi sách pháp?” “Lực tinh thần đủ mạnh.” Rồi như nhớ ra gì đó, hắn bổ sung thêm. “Muốn luyện lực tinh thần thì nên giảm lượng ma pháp trong cơ thể đến mức tối thiểu. Lực tinh thần ổn định mới có thể điều khiển tốt ma pháp. Chiêu thức nói cho cùng chỉ là vẻ bề ngoài, tiểu tiết mới quan trọng.” “Tiểu tiết mà ngươi nói tới là sự vận hành của ma pháp trong chiêu thức?” “Ừ.” “Ngươi…là nhất cấp pháp sư?” “Ừ.” Pháp sư được phân loại dựa trên lượng ma pháp tối đa cơ thể có thể lưu trữ. Khi hấp thụ đủ linh khí, thêm một chút khí vận, cơ thể sẽ phát sinh biến hóa, kinh mạch thay đổi, có thể lưu trữ thêm ma pháp. Nói một cách đơn giản, đó chính là khi pháp sư tăng cấp. “Không thể nào. Vừa nãy ngươi sử dụng liền một lúc nhiều chiêu như vậy…” “Số chiêu thức không quan trọng, quan trọng là lượng ma pháp tiêu hao trong một chiêu. Nếu ta nói ta có thể dùng liên tiếp mười tám lần Không Tự Ngưng nàng có tin không?” Hạo Thần đột nhiên cảm nhận được luồng khí tức kì lạ, dừng chân, nhắm mắt, tựa hồ như dùng thần thức để cảm nhận. Hắn mở mắt, thở dài. “Quay lại thôi.” Dương Ly khó hiểu nhìn hắn. “Phía trước là sáu bẫy đặt chung một chỗ, gia cố thêm phong, thổ, hỏa thuật trận, căn bản là không thể phá.” Hắn nói rồi quay đầu bước đi, trở lại nơi miệng giếng. “Không phải ngươi nói có thể lo toàn bộ bẫy và pháp trận sao?” “Nếu nàng có thể giết gã pháp sư đang đứng từ xa điều khiển, ta đương nhiên có thể phá trực tiếp.” Bẫy và pháp trận vốn đã nguy hiểm, nếu như còn chịu sự khống chế của một pháp sư từ xa còn hung hiểm hơn nữa. Hắn quay lưng bước đi. Thế nhưng, Dương Ly lại vẫn tiến về phía trước. Hắn nghe tiếng bước chân ngày một xa, do dự một lát rồi tiếp tục trở lại nơi miệng giếng. Trên tay Hạo Thần xuất hiện một miếng la bàn nhỏ. Hắn theo hướng kim chỉ bước đi, ước chừng khoảng cách đã đủ liền dừng lại. Sách pháp Diệt Băng Hồn được triệu hồi, lơ lửng bay trước mặt hắn. Hạo Thần thở dài. “Bỏ chút sức lực vì phúc tinh vậy.” *phúc tinh: người giúp, kéo người khác khỏi nguy hiểm, hoạn nạn. Thất Tinh qui tụ, vận đổi sao dời. Thiên địa luân chuyển, càn khôn na di. Diệt Băng hóa hình, Diệt Thế Kiếm, hiện! Bảy vòng tròn sáng màu lam xuất hiện, xếp thành vòng tròn không ngừng xoay vòng sau lưng hắn. Diệt Thế Kiếm được tạo ra từ Diệt Băng là dạng băng thuật loại hiếm, kích thước lớn, cao gấp rưỡi người đàn ông trưởng thành. Tuy cây kiếm chỉ mang độc nhất một màu lam nhạt nhưng lại trong suốt, thoạt nhìn vô cùng quỉ dị. Nó lơ lửng giữa không trung, mũi kiếm chỉ xuống đất. Diệt Thế Kiếm vừa được triệu hồi, mây đen đã cuồn cuộn kéo đến, tạo thành một vòng xoáy trên trời. Ngón trỏ và ngón giữa của hắn chỉ vào sống Diệt Thế Kiếm, nhắm mắt chờ đợi gì đó rồi cong xuống chỉ xuống dưới. Tức thì, Diệt Thế Kiếm lao nhanh xuống, “Rầm” “Rầm” “Rầm” mấy tiếng đâm ngập xuống đất. Vùng đất tưởng chừng rắn chắc ấy vậy mà dễ dàng bị chẻ đôi. Hạo Thần phi người nhảy xuống dưới, chuẩn xác đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của ai đó. Diệt Thế Kiếm bỗng chốc xoay ngang, tốc độ như gió lao về phía trước, mỗi lúc một xa hai người. CHÁT! Người được đỡ tát hắn lần thứ hai trong ngày, tức giận lùi ra xa. Hạo Thần chẳng thèm nói gì nữa mà quan sát cạm bẫy vừa bị phá vỡ nhờ Diệt Thế Kiếm, không nhịn được lẩm bẩm. “Quả nhiên không thể phá trực tiếp.” Cùng lúc này, Diệt Thế Kiếm quay trở lại, lặng lẽ chui vào tay hắn. Hạo Thần lần nữa thở dài. “Thì ra Ngọc Thanh cổ địa sớm đã bị phá.” Dương Ly sau khi tức giận cho hắn một bạt tai cũng đã bình tĩnh lại, hỏi. “Ngươi nói gì?” “Số bẫy và pháp trận phía trước đều đã bị phá, chẳng còn lại gì ngoài bộ hài cốt cùng một hộp bán tụ linh. Chẳng trách Bạch Xà lại tưởng rằng có lục cấp pháp sư.” Bán tụ linh có khả năng bảo quản thần hải, thường được dùng để lưu giữ tạm thời ma hạch của ma thú, tuy nhiên cũng có thể dùng để lưu giữ thần hải pháp sư. “Sao có thể? Bẫy và pháp trận rõ ràng vẫn hoạt động…” Hạo Thần xoay đầu nhìn khung cảnh xung quanh, lắc đầu. “Không. Bẫy này sớm đã bị phá rồi. Nhưng chỉ đơn thuẩn là giảm tốc độ công kích của bẫy rồi nhân cơ hội vượt qua. Người phá được chắc chắn là một phong hệ pháp sư.” Ngay lúc này, thanh âm của Lục Liên Mai lại bất ngờ vang lên. “A Ly, muội ở đâu?” Dương Ly ngẩng đầu nhìn lên trời qua lỗ hổng, trả lời. “Muội ở đây.” Hạo Thần vội thu hồi Diệt Thế Kiếm. Lục Liên Mai từ trên nhảy xuống, biểu tình cực kì ngạc nhiên khi thấy hắn. “Bạch thiếu hiệp cũng ở đây sao?” Dương Ly đi tới bên cạnh Lục Liên Mai, đồng dạng nhìn hắn. “Hai người quen nhau sao?” “Bạch thiếu hiệp vừa làm nhiệm vụ cùng ta. Thế nào? Muội và y quen nhau?” “Không quen.” Bạch Hạo Thần cảm nhận tiếng vó ngựa ngày một gần liền muốn rời đi. “Nếu không còn chuyện gì nữa, tại hạ xin cáo biệt.” Hắn vừa định tụ ma pháp nhảy lên đã bị Dương Ly dùng hỏa hệ ma pháp cản lại. Lục Liên Mai khó hiểu nhìn sư muội. “Muội làm gì thế?” Dương Ly thần sắc phức tạp trả lời. “Hắn giữ Diệt Băng Hồn.” Phút chốc, nét mặt Lục Liên Mai thể hiện sự kinh hãi. Diệt Băng Hồn là sách pháp băng hệ với ba bí kĩ có sức công kích khủng khiếp nhất. Tên gọi Diệt Băng Hồn được đặt bởi chủ nhân đầu tiên của nó, một pháp sư mang Cổ Băng Chi Huyết có khả năng điều khiển Diệt Băng. Sự kết hợp giữa Diệt Băng và sách pháp này đã gây nên biết bao tai họa cho thế gian, gây ra trận băng chiến Hàn Tâm ngàn trước, làm tổn hại biết bao băng hệ pháp sư, khiến băng hệ pháp sư đã ít lại ngày càng suy kiệt. Diệt Băng Hồn nếu nhận pháp sư có thể điều khiển Diệt Băng làm chủ, uy lực không thể tưởng tượng! Hạo Thần bị hỏa ma pháp cản lại đành chuyển hướng hạ xuống đất. “Chỉ là một cuốn sách pháp mà thôi, hà cớ phải căng thẳng?” Lục Liên Mai cũng nghi ngờ nhìn hắn. “Từ trước tới nay chưa hề nghe nói Diệt Băng Hồn đã tái xuất. Ngươi rốt cuộc có thân phận thế nào?” Sách pháp một khi xuất hiện đều sẽ khiến người đời đàm tiếu. Diệt Băng Hồn là sách pháp thời thượng cổ, nếu thực sự đã nhận chủ, một khi sử dụng sẽ bị phát hiện rồi lan truyền thông tin. Trước giờ không có chút tin tức gì chỉ có thể có hai khả năng. Một, chưa từng sử dụng sách pháp. Tuy nhiên, điều này là hầu như không thể. Hai, có thân phận đặc biệt, được bảo hộ cực kĩ càng. Hạo Thần chẳng hề lo lắng đáp lại. “Năm xưa Giang tiền bối chẳng phải càn quét bao nhiêu yêu thú mà vẫn không để lộ sách pháp hay sao?” Giang tiền bối trong lời nói của hắn chính là Giang Bạc Xuyên, một trong hai nữ đệ tử của Thất Hùng. “Ngươi sao có thể so sánh với Giang tiền bối?” Tiếng ngựa hí chẳng biết từ lúc nào đã ngay trên đỉnh đầu. Ba người nữa đồng loạt xuất hiện. Một trong số đó là nữ tử ngồi ở bàn đăng kí hôm trước. Hai người còn lại đều là nữ nhân khoảng hai mốt, hai hai tuổi, mặc bộ y phục tượng trưng cho thân phận pháp sư cấp bốn. Lục Liên Mai và Dương Ly thấy ba người họ xuất hiện thì cung kính khom người. “Đệ tử Dương Ly tham kiến Khổng đường chủ cùng hai vị tỷ tỷ.” “Đệ tử Lục Liên Mai tham kiến Khổng đường chủ cùng hai vị tỷ tỷ.” Bạch Hạo Thần chăm chú nhìn nữ tử đi phía trước, nhớ ra mình đã từng gặp người này. Người được gọi là “Khổng đường chủ” cười. “Không cần đa lễ. Ta thấy trên trời có chút dị tượng nên mới tới đây. Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Dương Ly lập tức đem toàn bộ câu chuyện kể lại. Ở bên kia, Hạo Thần không ngừng suy tính làm thế nào để rời đi. Khổng Diệp nghe xong câu chuyện thì ngạc nhiên nhìn Hạo Thần. “Ồ? Vậy ra ngươi đã làm chủ được Diệt Thế Kiếm?” Hạo Thần bị câu nói này làm cho giật mình. Khổng Diệp tiếp lời. “Nghe nói ba bí kĩ của Diệt Băng Hồn lần lượt là Diệt Thế Kiếm, Thất Tinh Đại Trận và Băng Hồn. Thật không ngờ ngươi trẻ tuổi vậy đã làm chủ được Diệt Thế Kiếm. Người thường có lẽ chẳng thể nào may mắn đến nỗi gặp được Diệt Băng Hồn rồi được nó nhận chủ đâu nhỉ?” Ngụ ý của câu nói chính là muốn hắn nói ra thân phận của mình. Hạo Thần vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh trả lời. “Vãn bối từ nhỏ mồ côi cha mẹ được sư phụ nuôi nấng, dạy dỗ. Mấy năm trước cơ duyên xảo ngộ tìm được một cổ địa. Cổ địa đó vừa hay lại là nơi cất giữ Diệt Băng Hồn.” Khổng Diệp “ồ” một tiếng, tiếp tục hỏi. “Vậy gia sư là...” “Gia sư đã qui ẩn nhiều năm, không tiện tiết lộ danh tính.” “Nếu đã vậy, ta cũng không tiện truy hỏi thêm nữa.” Đoạn, bà lại quay đầu về phía Lục Liên Mai và Dương Ly. “Đã tới Tử Nhi thành thì tạm thời cứ ở lại chỗ của bổn đường chủ, rảnh rỗi thì thay ta dạy dỗ đám đệ tử.” “Dạ, đường chủ.” Khổng Diệp gật đầu, quay sang nhìn Hạo Thần. “Khách điếm ở Tử Nhi thành đều đã bị pháp sư thuê cả rồi, chi bằng ngươi cũng đến phủ đệ của ta ở tạm đi.” Hạo Thần suy nghĩ một lát rồi cung kính vòng tay. “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Khổng Diệp cười. “Đi thôi.”