“Chữ ta quả nhiên xấu như quỷ.” Ta cất kỹ trang giấy, dùng quyển sách chặn lại. “Phía dưới cái vách núi đen kia cái gì cũng không thấy. Tuy rằng cao, nhưng lấy khinh công của ta, đi xuống hẳn không có vấn đề gì.” “Ừ.” Trọng Liên lại dựa vào thành giường. Nguyên bản vốn rất dễ tin tưởng. Nhưng việc này còn có rất nhiều chỗ cổ quái. Đầu tiên, người bên cạnh khi Lâm Hiên Phượng qua đời là Hoa Di Kiếm. Sự tin cậy của Lâm Hiên Phượng với Hoa Di Kiếm khẳng định là hơn đối với Đản lão đệ. Nhưng huynh ấy lại không nói cho Hoa Di Kiếm, cũng không phải không có lý do. Nếu Hoa Di Kiếm biết là do Trọng Liên, nhất định sẽ đi trả thù. Hiện tại thì đại khái rõ ràng, nếu những gì ta suy đoán là thật, Lâm Hiên Phượng trước khi qua đời nhắc Hoa Di Kiếm không được đi tìm Trọng Liên, là sợ Hoa Di Kiếm sẽ gặp nguy hiểm. Tiếp theo, cửa căn phòng có vấn đề. Chỗ đó đã được xây dựng lại. Lâm Hiên Phượng trước khi qua đời nhất định là lưu lại vật gì đó, đã bị hủy. Nếu người giết Lâm Hiên Phượng là Trọng Liên, thì người hủy phòng nhất định là Trọng Liên. Một khi đã thế, vì sao hắn lưu lại vật quan trọng nhất này, để cho ta tới mà phát hiện? Còn nữa, cái túi sao như thế nào lại rơi xuống vách núi? Rốt cuộc là do Bạch y nhân kia, hay là do Trọng Liên ‘không cẩn thận’ đánh rơi? Nếu thật là Trọng Liên, Trọng Liên vì cớ gì phải mang trách nhiệm đổ lên đầu mình. Cuối cùng, khi Đản lão đại chết, Trọng Liên đã muốn cứu gã. Nhưng gã lại trúng độc mà chết. Nếu hung thủ là Trọng Liên, độc chắc chắn do hắn hạ. Nhưng quan trọng nhất là, lúc đó Trọng Liên đang ở cửa thôn phía đông, đạn tín hiệu phát ra ở phía cửa tây, hung thủ đã chạy thoát. Dù là Trọng Liên, chuyện này cũng không thể giải thích được. Kỳ thật, đại bộ phận chứng cứ đều nói lên, không phải Trọng Liên. Nhưng có một điều, khiến tim ta hoàn toàn băng giá —- thái độ của Trọng Liên. Đương nhiên cũng có thể vì hắn không muốn ta nhớ tới Lâm Hiên Phượng. Chỉ là, có người sẽ vì ghen tỵ mà kích động sao? Trọng Liên thổi đèn, trong chăn nhẹ nhàng cầm tay ta, nhắm mắt. Trong đêm đen, khuôn mặt xinh đẹp kia giống như từ bạch ngọc tạo ra. Ta đã bao lần vì khuôn mặt này mà tâm thần nhộn nhạo. Trọng Liên lại nói, độc hoa có hương, rượu mạnh tất nồng. Lại hồi tưởng khi hắn vừa mới quen ta. Chỉ cần ta có quan hệ với cô nương nào thôi, hắn đều giết. Cho nên ta vẫn thấy rất kỳ quái, Lâm Hiên Phượng thân với ta nhất, hắn lại không hề đụng vào. Còn có lời của Bạch Quỳnh Ẩn. Người ta nên đề phòng nhất… Chính là Trọng Liên sao?” “Hoàng nhi, Hoàng nhi.” Trọng Liên cúi đầu, thanh âm quanh quẩn bên tai ta. Ta vẫn chưa trả lời, một chân hắn đã lướt qua cơ thể ta, đẩy lại, vòng hai tay ôm ta. Sau đó, cúi đầu cắn lên tai ta. Ta bị hắn cắn đến mặt đỏ tai hồng, vẫn chưa hoãn hòa lại được, hai tay hắn hơi hơi buông lỏng, đặt trên người ta. Mặt cách mặt rất gần, môi cách môi cũng chỉ bằng một tờ giấy mỏng. Hắn không hôn ta, mà hơi hơi lắc lư hạ thân, dùng vật cứng ma xát chỗ bắt đầu ngẩng lên của ta. Hắn lúc nào cũng thích dùng phương pháp này câu nhân. Không bức ta, cũng chẳng hỏi ta, chờ ta bị hắn quấy đến không thể chịu nổi, phải chủ động tìm tới hắn. Ta từng muốn đối kháng lại hắn, mặc cho hắn cọ cọ. Mà biểu hiện của ta, theo như hắn nói sau đó, chính là: “Hoàng nhi, mặt của ngươi càng ngày càng hồng, hồng đến nỗi tối đen mà vẫn nhìn thấy, hảo đáng yêu.” Lúc còn nhỏ nghe Bách Thôi Hoa nói, luyện võ giỏi vào, luyện tốt võ công mới tán tỉnh được các cô nương. Ta ban đầu còn tưởng người luyện võ phải tiêu sái suất khí thì mới được mọi người ưa thích, sau mới biết được, người có võ công cao thể lực tốt khí lực lớn, biết điều khiển năng lực mới tốt. Biểu hiện trên giường cũng tự nhiên như bên ngoài cũng khiến người khác thích. Khó trách nhiều nữ nhân thà rằng cùng người vạm vỡ, chứ không cùng văn nhược thư sinh. Nhưng khi ta hiểu đạo lý này là lúc mười lăm tuổi, hơi muộn rồi. Khi đó ta nghĩ chuyện luyện võ công như thế thà đi luyện với Hiên Phượng ca, dù sao đời này ta cũng không tìm được cô nương. Trọng Liên là cao thủ trong cao thủ, kẻ cướp trong kẻ cướp, cộng thêm luyện cái võ công biến thái cái gì cũng phải kiềm chế, sức chịu đựng quả nhiên không cần bàn. Hắn cứ duy trì cọ xát như thế, tần suất không hề đổi, ta cũng không biết hắn có thể kiên trì tới bao lâu, bởi vì ta chỉ thắng đúng một lần. Kết quả của lần đó là, ta khiến hắn bắn ra. Ban đầu hắn không biết, còn khiêu khích ta. Không bao lâu, hắn phát hiện quần ta cũng ẩm ướt, sửng sốt cả buổi. Nói bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu. Trọng Liên lại tra tấn ta. Nhưng lần này ta quyết không thỏa hiệp. Ta cau mày nói: “Nếu ngươi muốn, thì ngoan ngoãn nằm xuống, chân mở ra, bằng không thì sẽ giống như lần đó, đừng hòng ai thoải mái.” Biết rõ đây là yêu cầu không có khả năng cho phép, thế nhưng Trọng Liên lại đáp ứng. Nhất thời, biểu tình thay đổi thành cường thế, dụ dỗ. Trọng Liên tựa vào thành giường, quần áo nửa vắt lên cánh tay, ngẩng đầu lên, tóc dài rơi xuống gối. “Đến.” Ta thiếu chút nữa thú tính mà bổ nhào lên người hắn. Tuy rằng biểu hiện không khoa trương như vậy, nhưng hưng phấn thì rõ là có. Quần áo đều cởi xuống, tan tóc, thoát luôn y phục hắn. Hắn thật sự vô cùng hào phóng, chủ động hạ tay ngồi thẳng, thuận tiện để ta kéo hắn xuống. Sau khi cởi y phục xong, tùy tay ném xuống giường, chồng chất lên y phục ta thành đống. Hắn ngồi thẳng, ôm vai ta, nói khẽ: “Ôn nhu một chút.” Máu tức thì sôi trào. Ta dùng sức gật đầu, cắn vành tau hắn. Khẽ liếm dọc theo vành tai đến khuyên tai, thổi thổi vào trong. Trọng Liên thở dốc, ôm sát ta. Đầu lưỡi cuốn lấy da thịt hắn, cho tới khi cắn tới hồng điểm trước ngực, hắn mới khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thật may mắn, ta phát hiện bản thân mình khiến người khác vui vẻ cũng không khó lắm. Nhưng khi ta giúp hắn bôi trơn, cầm chính bộ phận nam tính của mình muốn tiến vào hắn, hắn làm một chuyện khiến ta thiếu chút nữa bạo phát — hắn đẩy ra ta một chút, cúi người xuống, trên đỉnh của ta mà liếm. Sau đó ngồi dậy, tách hai chân ra, mị nhãn như tơ: “Hoàng nhi, đừng có tiến vào ngay, chậm một chút.” Hắn không nói câu này đã đành, nói xong, dục vọng lớn nhất của ta là trực tiếp phá hỏng hắn. Nhưng ta nhịn xuống, chậm rãi tiến nhập. Hắn đem ta từng chút từng chút một chiếm lấy, dần dần dung hợp với ta. Khi ta tiếp xúc với chỗ sâu nhất, hắn nắm lấy vai ta, đầu ngửa ra sau. Ta rút ra một chút, lại tiến vào, không biết là đụng phải chỗ nào, thân thể Trọng Liên run lên, ngực phập phồng liên tục. Ta dùng sức thắt lưng. Ai ngờ được vài lần, Trọng Liên đã rên rỉ thành tiếng. Không biết hắn trở nên mẫn cảm như thế từ khi nào. Nhưng mà, ta có một tất xấu khác hẳn so với nam nhân khác: ta nhất định không được nghe rên rỉ. Có lẽ là tại Trọng Liên, hắn vừa mới rên, ta đã muốn bắn. Vì thế dứt khoát dùng môi ngăn chặn hắn, động kịch liệt. Mặc dù như vậy, thanh âm của hắn vẫn rơi vào miệng ta. Cuối cùng, ta dứt khoát buông tha, mặc hắn kêu. “Hoàng nhi, thật thoải mái.” Trọng Liên đứt quãng nói, “Lại… dùng chút lực nữa.” Ta rốt cục bùng nổ: “Đừng có nói, ngươi nói nữa là ta tiết!” “Ngươi xong thì đến lượt ta.” “Ngươi… Ngươi cố ý phải không?” “Ta muốn ngươi nhớ kỹ ta.” Hắn rất nhanh, đã ngồi lên người ta, lay động vòng eo, chủ động nhận lấy thả ra dục vọng của ta. “Cho dù người là của ta, hay thân thể là của ta. Vô luận ngươi ở cùng ai, đều không quên được ta.” Ta sửng sốt, cả thân thể cũng sửng sốt theo. “Hoàng nhi, người ngươi thích chính là ta.” Dáng vẻ phong tình vạn chủng bỗng nhiên biến mất, vẻ mặt bình thản, lại như đang hờn dỗi, hung hăng lay động thân thể. “Người ngươi thích là ta, ngươi biết không?” Ngay cả ta cũng cảm thấy đau đớn, không biết hắn khó chịu tới mức nào. Hắn nghiến chặt răng, cố nén thống khổ, làm chính mình bị thương. Ta đã từng chịu qua hành vi tự mình hại mình của hắn, dứt khoát đẩy hắn ra: “Vốn đang rất tốt, sao lại phải thành ra thế này?” Có chất lỏng theo cơ thể hắn chảy ra, Trọng Liên tựa vào đầu giường không nhúc nhích. Ta ôm chân ngồi một bên, cảm xúc vô cùng tốt ban đầu đều bị mấy câu của hắn đánh tan. Không biết ngồi bao lâu, ta mặc quần áo, dùng lí do giải sầu đẩy cửa ra ngoài. Trong phòng Xa Cừ, ngọn đèn dầu vẫn sáng. Ta gõ cửa, hắn rất nhanh đã mở: “Công tử có chuyện gì?” “Ngươi hiện tại có vội không? Không thì ta vào ngồi.” “Mời.” Đi vào, nhìn thấy bên giường có một chậu nhỏ, trong nước ngâm một chủy thủ sáng loáng. Hắn thật sự nghe theo lời Trọng Liên. Ta im lặng một lát. “Liên chỉ nhất thời tức giận, không nên tưởng thật.” “Cung chủ khi hạ quyết định, vẫn luôn liên tục suy nghĩ.” “Ngươi đã cùng hắn nhiều năm, hắn sẽ không máu lạnh như thế. Nhanh thu dọn đồ đạc đi.” “Cung chủ lãnh huyết hay không, ngươi hẳn rõ hơn ta.” Ta nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn thấy vách đá cạnh chậu có tơ máu. Quay đầu lại nhìn Xa Cừ, trên người hắn không có máu. Miệng vết thương của Đản Đản, là do chủy thủ hoặc đoản kiếm tạo ra. Trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ta thử nói: “Cũng đúng. Đản lão đệ cơ hồ nhìn ta lớn lên, hắn nói giết là giết. Song hắn vẫn ngốc như cũ, không biết ta sẽ tha thứ cho hắn.” Xa Cừ không nói gì. “Hắn còn hao hết tâm tư, đặc biệt để ngươi từ phía tây lao ra.” Vốn không thay đổi nét mặt, Xa Cừ bỗng cười lạnh đứng lên: “Hắn nói với ta, chết cũng phải bảo vệ bí mật này. Không nghĩ rằng chính mình lại chủ động nói cho ngươi.”