Giờ ăn trưa, nắng rất gắt, hai người đau đầu vì không biết đối phương là ai, cũng không đối phương học lớp nào nên đành phải từ bỏ thì đột nhiên lại gặp nhau trong căn tin. Có lẽ rút kinh nghiệm từ hai lần trước, hai người không ầm ĩ ở căn tin mà dời chiến địa sang vườn cây trong trường. “Đọc sách xong chưa? Xong rồi thì đưa đây.” Cao Nhã Tĩnh nói vẻ khó chịu, lần trước cô đi mà quên lấy sách! “Chưa xong, thư thả mấy hôm nữa đã.” Sở Hàn cười nói, vẻ mặt rất đáng đánh đòn. Cao Nhã Tĩnh lập tức nổi lửa: “Là Sở Hàn đúng không? Ồ, cái tên quá đúng, quả thật khiến người ta khổ sở!” Sở Hàn cũng không chịu thua: “Đâu có đâu có, tên của kẻ hèn này nào dám vượt qua tên của “Cao” cô nương đây. Nhưng mà tên của “Cao” cô nương không được đúng cho lắm, vì tôi không nhận thấy cô cao ở đâu, trang nhã chỗ nào, trầm tĩnh nơi mô.” Bên trong bụi cây… “Ôi chao ôi chao ôi chao, tớ đã nói ai đến vườn cây nổi tiếng là thánh địa hẹn hò thì nhất định có gian tình mà! Đưa tiền đây đưa tiền đây!” “Tớ đưa! Sở Hàn này thật vô tâm, có bạn gái mà không thèm nói một tiếng! Ôi chao, thật tốt quá, đưa thì đưa, đợi đến lúc Sở Hàn mời cơm thì phải ăn bù lại số tiền này mới được.” Qua những kẽ lá có thể mơ hồ nhận ra hai người này chính là bạn cùng phòng Tiêu Viêm của Sở Hàn và người tự xưng là anh em sống chết có nhau của Sở Hàn, vừa mới từ Mỹ về đã tin lời của kẻ ngàn năm không tìm được bạn gái là Tiêu Viêm kia, tên Lý Diệp. Còn về màn vừa nãy… Đương nhiên là vì Tiêu Viêm ngứa tay muốn lấy chút tiền từ con nhà giàu Lý Diệp nên đã đánh cược. “Haiz, ta nói, tớ mới đi Mỹ một chuyến mà thế giới này đã thay đổi thế này rồi. Chẳng lẽ nếu tớ đi ra Thái Bình Dương thì có phải hai người đó sẽ kết hôn không?” Lý Diệp chép miệng nói. “Cậu quan tâm lắm thế làm gì? Bây giờ chúng ta đang nghe lén! Là nghe lén đấy, biết không!” Tiêu Viêm nói nhỏ. “Cho nên?” Lý Diệp không hiểu gì cả. Tiêu Viêm liếc Lý Diệp một cái: “Vì sao chúng ta phải nghe lén? Là vì tò mò! Vì sao chúng ta lại tò mò? Là vì có gian tình! Vì sao họ có gian tình?” Lý Diệp há miệng: “…Không biết.” “Đúng vậy, chúng ta không biết. Vì thế, nhiệm vụ quan trọng của chúng ta là gì? Chính là nghe lén!” Lý Diệp: “…” Rốt cuộc cậu đang nói gì thế? Tiêu Viêm không nói chuyện với Lý Diệp nữa mà làm dấu im lặng rồi tiến về phía trước. Hai người bò được một đoạn thì nghe loáng thoáng nghe được: “Sở Hàn… khiến người ta khổ sở!” Cả hai … =o=… “Chị dâu… nói… nói…” “Nói quá hay!” Tiêu Viêm “ăn ý” tiếp lời. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ hả hê. Lý Diệp sờ cằm: “Ừm, xem ra không uổng công về nước chuyến này! Hàn độc miệng cũng có ngày hôm nay!” “Suỵt, tiếp tục tiếp tục.” Gương mặt ghi rõ hai chữ “nhiều chuyện”. Vì thế, hai người lại nghe tiếp: “Cao ở đâu… Trang nhã chỗ nào… Trầm tĩnh nơi mô…” Cả hai: … Bạn cùng phòng/Bạn thân à, cậu độc mồm độc miệng như vậy không sợ ở giá suốt đời sao? Bên kia… “Hớ, tôi cao hay không không khiến cậu lo, tôi đạt chiều cao tiêu chuẩn đấy, biết không? Thôi quên đi, không nói với cậu nữa, đưa sách đây!” Vừa nói vừa vươn tay ra. Sở Hàn giơ tay cầm sách lên cao: “Không được, tôi còn chưa đọc xong.” Nhưng trong mắt Tiêu Viêm là: Ôi trời, chị dâu thật mạnh mẽ, Sở Hàn muốn đánh người cơ đấy! Sở Hàn quá vô lại rồi, nhưng nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi (thực tế là dương dương tự đắc) nhưng không nỡ hạ tay kia… Ừm, có lẽ là… hận càng sâu thì yêu càng nhiều… Lý Diệp này… Lý Diệp đâu? Lúc này Tiêu Viêm mới phát hiện Lý Diệp đã xông ra… Xông ra ngoài… Xông ra ngoài… Xông ra…!!! “Anh hai à, cậu không thể đánh chị dâu được!!!” “Lý Diệp? Cậu về nước rồi à? Không đúng, sao cậu lại ở đây? Mà chị dâu gì cơ?” Sở Hàn nheo mắt. “Ặc… Tớ về nước, đúng rồi, đã về nước, sau đó… Sau đó tớ đi ngang qua… Đúng, tớ đi ngang qua đây tìm cậu!” Lý Diệp thấy lý do của mình vô cùng hợp lý nên đắc ý nhìn về phía Tiêu Viêm. Hừ, thấy không, tôi thông minh đấy chứ! Tiêu Viêm: “À… ha ha…” Sở Hàn: “…” Cao Nhã Tĩnh: “…” “Tĩnh Tĩnh! Sao cậu lại ở đây? Tớ tìm cậu rất lâu đó, cậu bỏ điện thoại di động ở ký túc xá, không phải nói đi mua đồ sao? Quên rồi à? Ai thế? Bạn học Sở Hàn… Cậu… Sao cậu ở đây?” Cô bạn Tôn Mông của Cao Nhã Tĩnh phát hiện đám người Sở Hàn, bộ não nhanh chóng hoạt động: “Hửm? Tớ đã nói là có gian tình mà cậu không chịu thừa nhận, Tĩnh Tĩnh!” “Tôn Mông! Mua đồ đúng không? Tớ đi với cậu.” Cao Nhã Tĩnh chỉ biết nói thế. “À, tớ hiểu, tớ hiểu mà…” Cao Nhã Tĩnh -_-, trừng Sở Hàn một cái. Sau khi hai người đi, Lý Diệp nói: “Trời ơi, Sở Hàn, sao cậu còn không đuổi theo chị dâu?” Dường như lúc này Sở Hàn mới lấy lại tinh thần, ngập ngừng: “Chị dâu gì chứ? Không hiểu.” rồi chạy đi, bỏ lại Tiêu Viêm và Lý Diệp giương mắt nhìn nhau. “À… Đây là anh Hàn không đuổi kịp chị dâu nên tâm trạng không tốt?” “Thổ huyết?” Tiêu Viêm: “…” Sau khi về ký túc xá, Sở Hàn bắt đầu ngẩn ngơ: Lạ quá, tại sao lúc Cao Nhã Tĩnh trừng anh, anh lại thấy cô rất đáng yêu? Tại sao lúc nghe gọi cô ấy là chị dâu, anh không thấy khó chịu? Chẳng lẽ vì Cao Nhã Tĩnh là nữ sinh đầu tiên nói chuyện riêng với anh? Trực giác mách bảo cho anh biết không phải như thế. Nếu vậy… anh… mắc chứng… thích bị ngược đãi? Hôm sau, Sở Hàn kết thúc giờ học thì… “Bạn… bạn học Sở… Tớ… Tớ… Tớ thích cậu!” Sở Hàn thoáng ngây người. Thích? “Cậu có cảm giác gì với tớ?” “Hả?” Cô bạn ngẩn người, “Tớ… Tớ thấy cậu thì tim sẽ đập rất nhanh… Không… không thấy cậu sẽ muốn đi tìm cậu… Nghe người khác nói đến cậu thì sẽ… Ơ, bạn học Sở, cậu đi đâu thế?” Sở Hàn đi nhanh, đen mặt, nghĩ: Chết tiệt, trúng hết rồi. Nói cách khác, anh thật sự… mắc chứng thích bị ngược đãi!!! Buổi tối, Tiêu Viêm và Lý Diệp tìm Sở Hàn: “Này, người anh em, Lý Diệp muốn tổ chức một buổi chào mừng cậu ta, đi không?” “Không đi.” “Hu hu, Sở Hàn kia, cậu vô tâm quá đấy, không những không nói mình đã thích một người mà còn không tham gia buổi tiệc chào mừng tớ!” Lý Diệp buồn bực. “Hây da, đúng rồi, cậu đi đi, đúng lúc bọn tớ giúp cậu nghĩ cách theo đuổi chị dâu.” Tiêu Viêm đột nhiên nói. Hai mắt Sở Hàn nhất thời tỏa sáng, vì thế… có mấy cảnh tượng sau đây. Cảnh 1. “Chị ơi, có anh kia tặng hoa cho chị.” Một cô bé đáng yêu ôm một bó hoa nói với Cao Nhã Tĩnh. “Hự, cảm ơn cô bé nhé, nhưng anh kia là ai?” Cao Nhã Tĩnh nghĩ ngờ hỏi. “Ừm… tên… tên…” Sở Hàn trốn sau cái cây khẩn trương đến mức hận không thể thay cô bé nói tên mình. “A! Đúng rồi, tên là Sở Hàn!” Cô bé nói chắc chắn. “Ặc, vậy em giúp chị trả lại hoa cho anh ấy nhé, chắc là nhầm người rồi, chị không quen ai tên là Sở Hàn hết.” “Dạ.” Sở Hàn: “…” Lý Diệp và Tiêu Viêm đứng một bên cố nhịn cười. Cảnh 2: “Khụ” Sở Hàn nắm tay đưa lên miệng: “Ờ thì… Hôm qua tôi nhìn thấy một quán…” vì quá khẩn trương nên không nhớ nổi quán đó bán gì, anh đành dừng lại một chút rồi nói: “Quán mì, rất ngon, mới khai trương, cậu có muốn ăn thử không?” Cao Nhã Tĩnh nghi ngờ nhìn Sở Hàn, cuối cùng thức ăn ngon chiến thắng tất cả nên đi cùng Sở Hàn tới quán ăn. Trên đường đi, Sở Hàn cầu viện con nhà giàu Lý Diệp đã mở cửa hàng bán bánh bao cho vui, sau đó… “Sở Hàn! Tôi biết ngay là cậu không tốt bụng đến thế mà! Mì này là cho người ăn à? Không đúng, tôi nhìn khắp thực đơn mà không thấy món gì liên quan đến mì cả.” Sở Hàn: “…” Tại sao anh lại nói mì? Tại sao anh không nói là bánh bao? Đúng lúc ấy, Lý Diệp nhờ người nhà cứu viện: “…” Lão Đại oan uổng quá. Anh ta quên mất hôm nay mẹ anh ta đã về nên món mì này không phải do ba anh ta làm. Nghĩ đến chứng ám ảnh về đồ ăn của mẹ, anh ta không khỏi thầm bội phục chị dâu dám hét lên giữa quán… Tiêu Viêm: “…” IQ của bạn cùng phòng khi yêu đơn phương thấp đến đáng thương! Kế hoạch khác, gấp! Cảnh 3: Cuối cùng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ viết lên lưng Sở Hàn, rồi lại viết vào lòng bàn tay anh mấy chữ, vì thế… “Ờ thì… Nhã Tĩnh này…” “Sao lại gọi tôi như vậy? Chúng ta quen thân khi nào thế?” “Chúng ta không quen thân bao giờ?” “Thật à? Vậy cậu nói xem quen thế nào?” “Chúng ta không quen mà lại nói chuyện sao? Chúng ta…” Sở Hàn còn chưa nói xong thì thấy ánh mắt rèn sắt không thành thép của Lý Diệp, đột nhiên nhớ đến chuyện chính. “Khụ khụ, tôi muốn hỏi cậu ba câu.” Sở Hàn nghiêm túc nói. Tuy không hiểu tại sao Sở Hàn lại đột ngột chuyển đề tài nhưng thấy anh nghiêm túc nên Cao Nhã Tĩnh cũng nghiêm túc theo: “Được, cậu hỏi đi.” “Câu thứ nhất: Với câu hỏi thứ hai và thứ ba của tôi, cậu có thể chỉ trả lời rằng “Được” hoặc “Không được” không?” “Được.” “Câu thứ hai là, nếu câu hỏi thứ ba của tôi là hỏi cậu có muốn làm bạn gái của tôi không, cậu có thể trả lời như cậu đã trả lời ở câu hỏi đầu tiên được không? “… Không hiểu lắm… Tôi muốn hỏi một câu là đáp án của tôi cho câu hỏi tôi nên đồng ý hay từ chối cậu có thể giống với đáp án của cậu cho câu hỏi này không?” “Không được!” Tiêu Viêm và Lý Diệp nâng trán: @ $ # %*&… Cao Nhã Tĩnh đang bật chế độ max IQ đối đầu với Sở Hàn có mức IQ dần tụt giảm… Toàn thắng! Qua năm lần bảy lượt thí nghiệm, Sở Hàn rút được một đạo lý: Khi bạn thật sự thích ai đó, tất cả những sĩ diện, những toan tính sẽ không còn nữa, chỉ còn lại tấm lòng. “Cao Nhã Tĩnh! Anh thích em!”