Thanh xuân là anh ấy
Chương 32 : ngoại truyện 2
Cuộc đối thoại không ngừng giữa hai bạn trẻ:
- Dương à, cậu tin tớ không?
- Tin.
Hạ Băng cầm lấy tay cậu:
- Thấy Băng thế nào, tốt không, ở cùng Băng vui không, có thích Băng không?
- Rất tốt, rất vui, rất thích.
Hạ Băng cười nhẹ có chút hạnh phúc:
"Vậy...đi kết hôn đi!!"
Dương liền gật đầu nhẹ một cái.
Cô cười gian, tay chạm vào môi của chính mình:
"Vậy...hôn Băng đi, vào đây nè vào đây nè, nhớ mang đi bảo quản cho tốt"
"Được"
Thấy cậu đồng ý, cô liền cười đầy thích thú.
Dương tiến gần tay giữ lấy cổ của cô dần hạ mình xuống.
Môi còn chưa chạm thì Hạ Băng giật mình một cái liền mở mắt ra, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn xung quanh cùng cái người đang ngồi bên cạnh mình, tựa vào mình mà ngủ.
"Là...mơ thôi sao..." cảm giác thất vọng muốn khóc cả một dòng sông.
Rồi cũng lấy lại cảm xúc, Băng nhìn sang người con trai ấy, miệng khẽ mỉm cười, cô cố nhếch người lên hôn nhẹ một cái vào má của cậu, còn định vươn người lên hôn tiếp chỗ khác nhưng đai an toàn không cho phép, không thể cao thêm chút nữa liền bĩu môi nhìn cậu khó chịu.
Thấy mọi người gần như còn thức liền gây sự chú ý:
"Ôi, nhìn lớp trưởng này!!"
Lời vừa thốt ra, bao nhiêu đứa quay lại, nhìn lên, chú ý vào chỗ phát ra tiếng nói đó.
"Gì thế, lớp trưởng sao à?!"
Băng che miệng đầy ngạc nhiên:
"Ui, lớp trưởng...bị muỗi đốt!!"
Máy quay sẵn sàng zoom lên, cậu bạn cùng máy ảnh của mình cười:
"Đúng rồi, lớp trưởng bị muỗi đốt ở cổ, bị con muỗi nhỏ bé ngồi cạnh đốt mọi người ơi"
Hạ Băng không ngờ lại bị trêu lại cũng chẳng thèm chối:
"Đúng rồi đúng rồi, con muỗi này đốt là để đánh dấu, nên không ai được dành đâu đấy"
Cả đám cười toe toét, trong khi kẻ đang được nhắc tới vẫn ngủ say không hề hay biết chuyện gì.
Có đứa hỏi, cô không ngại khi công khai như thế sao?
Không hề, đã thích người ta thì phải nói ra, phải thể hiện cho người đó biết, cho mọi người đều biết rằng mình đang để ý người đó, cho dù thành hay không thành thì cũng là một kỉ niệm đáng nhớ, dù sau này trưởng thành, suy nghĩ sẽ khác bây giờ nhưng không thể quên rằng bản thân từng thích một người thật lòng, thích một người mà không màng tới địa vị hay danh tiếng, chỉ chân thành không lợi dụng.
Băng mỉm cười đưa tay xoa nhẹ đầu Dương, xoa nhẹ mái tóc đen ngả xanh, rồi bản thân cũng dần đi vào giấc ngủ. Hai người tựa đầu vào nhau, tự tận hưởng khoảng không gian riêng ấy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
49 chương
12 chương
45 chương
11 chương