Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 230 : Thiếu
Editor: Mẹ Bầu
Xe ô tô được lái vào nhà để xe rồi dừng lại. An Hồng xách theo vài cái túi lớn từ trên chỗ ghế lái phụ xuống xe. Cô xuyên qua con đường nhỏ được lát bằng các phiến đá, đi vào khu nhà nhỏ hai tầng, kiến trúc theo phong cách Châu Âu, nằm ẩn mình ở trong rừng trúc.
Bốn phía không khí tươi mát, tràn đầy màu xanh mát mắt, thỉnh thoảng lại có tiếng chim hót líu ríu truyền đến. Tâm tình của An Hồng thực vui vẻ. Cô mang đồ vào đặt ở trong phòng bếp, rửa tay, đi đến phòng ngủ chính ở lầu một.
Hồng An Hoa Uyển (Vườn hoa An Hồng) nằm cách xa nội thành. Tòa nhà này của bọn họ nằm ở vị trí giữa lưng núi, rất là yên tĩnh.
Chân của Lộ Vân Phàm không được tốt, @MeBau*[email protected]@ lúc trước căn phòng lớn nằm hướng Nam ở trên lầu hai, mới chính là phòng được thiết kế dùng làm phòng ngủ chính. Thế nhưng mà An Hồng kiên trì sửa lại lầu một, cải tạo lại công trình một phen, lại còn phải làm thêm một cái toilet, khiến cho vị kiến trúc sư phải hao tổn biết bao trí óc. Bất quá cuối cùng công trình vẫn được hoàn thành thuận lợi. Chỉ có điều, diện tích của phòng ngủ này không lớn, chỉ khoảng 20 m2, nhưng mà An Hồng rất hài lòng. Cô chỉ muốn Lộ Vân Phàm được thuận tiện là được.
Trong phòng ngủ, rèm cửa sổ khép chặt. An Hồng đi đến bên giường cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Anh nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều. Anh đang ngủ say, bọc người trong chiếc chăn mỏng thơm tho.
An Hồng kéo dịch dịch cái chăn lại cho anh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tầm mắt của cô chuyển xuống nửa người dưới của anh. Lộ Vân Phàm nằm nghiêng thân mình, phần còn lại của đùi phải bị cụt đặt ở trên chân trái, trên chăn liền lõm xuống một khối. Nơi cuối giường cũng chỉ lộ ra một cái chân trái.
An Hồng đắp chăn lên chân cho anh, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đó là một ngày trung tuần trong tháng 9 năm 2011.
Trong khoảng thời gian này Lộ Vân Phàm bận rộn rất nhiều việc. Dường như anh cũng không thể nào làm hết được việc ở trong công ty. Mỗi ngày anh đều bận rộn đến nửa đêm mới về nhà. Buổi tối ngày hôm trước trước anh còn khoa trương hơn, vì để ngày hôm sau có thể hưởng thụ ngày nghỉ, cho nên anh làm thẳng đến rạng sáng, mãi đến 4 giờ sáng liền bị Tiểu Cao đuổi về.
Sau khi tắm xong anh bò lên giường. An Hồng đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng Lộ Vân Phàm thật giống như không buồn ngủ chút nào. Anh hết ôm lại hôn dính cô một hồi lâu, thẳng đến lúc An Hồng bị triệt để đánh thức anh mới vừa lòng.
Đương nhiên sau đó sẽ phải sản sinh ra việc ăn một miếng thịt. An Hồng vịn vào thân thể anh, có thể cảm nhận được anh tiến lên đặc biệt có lực, cảm giác của cô cũng rất tốt. Thế nhưng cô lại có chút đau lòng, lo lắng anh mỗi ngày đều như vậy, cứ đi sớm về trễ, buổi tối muộn mới về nhà, lại còn muốn làm chuyện xấu. Liệu như vậy có phải sẽ làm cho thân thể mệt muốn chết rồi hay không.
Lộ Vân Phàm hiển nhiên lại không cảm thấy như vậy là quấy nhiễu. Anh chỉ cảm thấy cuộc sống như thế này thật là hoàn mỹ, giống như là anh đang nằm mơ. Mỗi ngày về nhà, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), ngoài cửa, phòng khách lẫn phòng ngủ đều để đèn sáng chờ anh. An Hồng sẽ còn giúp anh chuẩn bị đồ ăn khuya cùng quần áo để tắm rửa. Có đôi khi anh trở về sớm một chútt, liền phát hiện cô đang chờ anh ở trong phòng khách. TV vẫn để mở như thế, còn cô đã nghiêng người ngủ ở trên ghế sa lon rồi.
Lộ Vân Phàm hiếm khi có được giấc ngủ nướng thế này. An Hồng đã trở lại phòng bếp. Cô
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3456871.png" data-pagespeed-url-hash=1761344386 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
735 chương
21 chương
91 chương