" thanh xà" lòng ta
Chương 11 : Thanh xà trộm kho bạc
Sau trận ầm ĩ với cá chép tinh, ta cũng không có tâm tư đi dạo quanh nhà nữa. Ta nói với tỷ tỷ một tiếng rồi chạy ra khỏi Bạch Phủ. Khuôn mặt tươi cười miễn cưỡng nhanh chóng lạnh lại, trong vòng một ngày mà lại có thể xảy ra nhiều chuyện như thế, đầu tiên là theo tỷ tỷ đến Tây hồ tìm ân nhân, rồi du hồ, cuối cùng lại gặp lại cố nhân trăm năm trước.
Ngày hôm nay đúng là mệt mỏi hơn cả mấy ngày trong trăm năm qua, ta có chút không quen. Cũng không rõ rốt cuộc là tốt hay xấu, ta chỉ biết, ta phải giúp tỷ tỷ, không thể cả đời cứ làm tổ trong rừng trúc được.
Ta muốn trở về, nhưng lại sợ sự cô đơn. Có lẽ ta sợ lúc tỷ tỷ đi rồi, chỉ còn lại một mình, nên mới mặt dày mà đi theo, giúp tỷ tỷ chỉ là cái cớ mà thôi. Nàng tu vi cao hơn ta, hiểu đạo lý hơn ta, ta thật không biết có thể giúp được nàng những gì.
Thế nhưng may là, ta từ trước đến giờ luôn là một con rắn có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hà tất phải phiền não yếu đuối như vậy. Nếu đã ra ngoài rồi, ta cũng không muốn trở về, tránh việc bọn tiểu yêu tinh trong rừng lại cười nhạo ta không có dũng khí.
Chuyện của cá chép tinh, chuyện của Yêu Nhi, để sau này hẵng nói đi.
Trên con đường nhỏ vắng vẻ, ung dung ngạo mạn mà đi. Trăm năm chưa ra ngoài, mọi thứ trước mắt đều vô cùng mới lạ với ta. Ra khỏi ngõ nhỏ, là đường phố huyên náo…….
Thời kỳ Nam Tống Thiệu Hưng, tại ngã tư phố Hàng Châu tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
«Mứt quả – Mứt quả đây –» Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng bên đường rao to, kéo dài thanh âm, xuyên qua sự huyên náo trong chợ bay đến tai ta.
Mứt quả đỏ tươi, vỏ ngoài bóng loáng, dưới ánh mặt trời lại phản ra những quầng sáng nhàn nhạt. Đường đỏ rất ngọt, quả sơn tra lại mang vị chua, ta nhớ lại mùi vị ngọt ngào ê ẩm dó.
Hít hít mũi, cước bộ không tự chủ bước về phía nam nhân đó. Đi tới trước mặt hắn, ta nuốt nước miếng nói: «Cho ta một xâu mứt quả đi!»
«Được, cô nương, hai đồng.» Nam nhân mặc y phục vải bố màu xám, chà xát hai tay, gỡ xuống một xâu mứt quả, dùng giọng địa phương nói với ta.
Hai đồng?
Nhưng mà ta không có tiền! Bàn tay giơ ra muốn nhận lấy xâu mứt quả dừng lại, ta là rắn, đã bao giờ ăn mà phải trả tiền đâu! Tiền ở đâu chứ! Lâu rồi chưa tới nhân gian, ta vậy mà lại quên mất điều này!
Ta xấu hổ bỏ tay xuống, buồn rầu nói: «Ta quên mang tiền rồi….»
Ngoại trừ cái này ra, ta không còn nghĩ được lý do nào khác. Chẳng lẽ lại nói với hắn: ta là rắn, không có tiền!
Hiển nhiên đối phương nếu không cho ta là người điên, cũng sẽ mời đạo sĩ đến bắt ta. Cho dù như thế nào, cũng đều không phải là chuyện tốt.
Nam nhân nọ nghe xong lời nói của ta, nhanh tay lẹ mắt đem xâu mứt quả ghim lại lên giá, hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt. Đoán chừng nhìn thủng cả người ta, lúc này mới nói: «Không có tiền? Vậy mứt quả ta cũng không thể đưa cho ngươi!»
Ta nghĩ, nếu hôm nay ta mặc một thân áo quần rách rưới, ngữ khí của hắn hẳn sẽ không nhẹ nhàng thế này.
Mặc dù vậy, nhưng ta vẫn nghe ra sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của hắn, còn có sự khinh thường. Hắn giống như đang nói: ăn mặc đẹp như vậy, ngay cả hai đồng cũng không có, mất mặt không cơ chứ!
Ta từ khi nào thì phải chịu sự ức hiếp như vậy! Xiết chặt nắm tay, muốn nhe răng ra với nam nhân đó, không cắn hắn một miếng ta sẽ không phải Tiểu Thanh. Thế nhưng, tiếng rao hàng tứ phía nhắc nhở ta rằng ở đây là địa bàn của con người, ta tuyệt đối không thể gây phiền phức. Gặp phải đạo sĩ là việc nhỏ, phá hủy kế hoạch của tỷ tỷ mới là việc lớn.
«Hừ, ngươi chờ đấy, ta đi lấy tiền cho ngươi xem…..» Cuối cùng, ta hừ lạnh một tiếng, rời khỏi tầm mắt của hắn.
Không phải chỉ là tiền thôi sao, ta là rắn, là yêu , còn sợ không kiếm được sao? Lúc trước tỷ tỷ bố trí lại nhà cửa không phải cũng biến ra ghế dựa với tranh sơn thủy ư. Sai rồi, nàng không phải biến ra, mà là trộm long tráo phượng thì có.
Nếu tỷ tỷ đã ăn trộm, ta đây cũng đi ăn trộm! Ta đi trộm tiền!
Phía nam Hàng Châu là vùng giàu có đông đúc, cái duy nhất không thiếu chính là kẻ có tiền. Sợ là ta có tùy tiện lấy đi một chút bọn họ cũng không biết…..
Thế nhưng, người có nhiều tiền nhất, thì phải nhắc đến quan phủ. Mấy chuyện lấy tiền công làm của riêng, tham ô gian lận ở trong lịch sử xảy ra nhiều vô kể.
Nghĩ vậy, ta liền cân nhắc. Hôm nay đến quan phủ trộm chút bạc, sau này sinh hoạt ở đây có lẽ cần dùng đến, tỷ tỷ nếu biết chắc sẽ rất vui.
Ta liền hạ quyết tâm đi về phía khố phủ* Hàng Châu.
(*) Khố phủ: Kho bạc của quan phủ.
Thế nhưng lúc này ta vẫn chưa biết, cướp bạc của quan sẽ rước lấy phiền toái như thế nào, nên vẫn còn đang mừng thầm.
***
Tại nha phủ Hàng Châu, trên công đường treo bốn chữ to sáng loáng. Thế nhưng, toàn bộ đều không lọt vào mắt ta. Lại nói, ta dù sao cũng là yêu tinh, không dám đi đường chính. Nên cũng chỉ có thể lần mò sau hậu viện, thấy xung quanh không có người liền làm phép, xuyên tường đi vào….
Đập vào mắt chính là một hoa viên lớn, hoa hồng, hải đường, thược dược đua nhau rở rộ, hồ điệp khẽ đậu trên những bông hoa. Đúng là một bức điệp hí hoa gian……
Thế nhưng, ta chưa bao giờ là một người yêu hoa cả, đối với cảnh tượng như vậy cũng không rảnh dừng chân đứng xem. Nếu là tỷ tỷ thì còn có thể dừng bước, thưởng thức một phen. Nghĩ vậy, ta lại cảm thấy bản thân thấp hơn tỷ tỷ thêm một cái đầu. Cuối cùng chỉ có thể tự giận bản thân. Thôi, dù sao ta cũng là một kẻ thô kệch!
Không để ý nữa, vội vàng tăng tốc đi về phía kho bạc, không ngờ tiếng bước chân lại bị người đi tuần tra nghe được.
Hắn quát: «Kẻ nào?!»
Ta bị tiếng hét bất thình lình của hắn làm cho giật mình, vội vã dừng bước.
May mà lúc ta làm phép ẩn thân, hắn vẫn chưa nhìn thấy ta.
Ta định thần rồi nhìn lại hắn, chỉ thấy đó là một tiểu ca trẻ tuổi, mày rậm mắt to, bộ dáng có chút thô lỗ, không có dáng vẻ thư sinh của Hứa Tiên, càng không có được vẻ phong khinh vân đạm như Yêu Nhi.
Nhưng hắn dám là ta sợ! Đời này, chỉ có Yêu Nhi mới có thể làm ta sợ!
Hừ, ai bảo hắn tới không đúng lúc, ta đang lo không tìm được người để trút giận sau chuyện tên bán mứt quả đây!
Ta cười hì hì, đôi mắt trắng đen rõ ràng đảo vòng. Bứt một chiếc lá từ trên cây xuống, cầm lá quay hai vòng trước mặt tiểu ca.
Bởi vì hắn không nhìn thấy ta, nên chỉ có nhìn thấy một chiếc lá, lá cây bình thường, xanh biếc, không có nửa điểm đặc biết. Nhưng điểm kỳ lạ ở chiếc lá này, là nó lại quay hai vòng trước mặt hắn mà không rơi xuống.
Lúc lá cây xoay đến vòng thứ ba, hắn liền hoảng hốt, mặt trắng không còn chút máu, lui về phía sau, miệng lẩm bẩm: «Quỷ, có, có quỷ…..» Sau đó vắt chân lên cổ mà chạy.
Trên đường hắn bị vấp ngã, cằm dập chảy máu, nhưng hắn cũng không quan tâm, ngay cả bụi trên quần cũng không thèm phủi.
Ta nhìn bóng dáng hắn chạy xa một lúc, cuối cùng không thể kìm được mà cười ra tiếng.
Ngốc! Đúng là quá ngốc! Ban ngày ban mặt đào đâu ra ma với quỷ chứ, cũng không xem đây là đâu, ở Hàng Châu cho dù có quỷ cũng không có ở đây. Một đại nam nhân mà nhát gan như vậy, về sau gả được cho cô nương nhà ai chứ? Lần sau còn để cô nãi nãi ta thấy mặt ngươi, nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của người mà dọa ngươi thêm vài lần!
Sau chuyện này, tâm tình buồn bực của ta cũng bị quét sạch. Càng may mắn hơn chính là, không lâu sau ta liền tìm được kho bạc. Lại tiếp tục xuyên tường đi vào, hiện ra trước mắt chính là những thỏi bạc trắng chói mắt.
Bạc nằm ngay ngắn, giống nhau như đúc, vậy mà lại là báu vật của loài người, mua được hết thảy.
Bao nhiêu người muốn có, phải làm lụng vất vả cả đời.
Lúc này, ta ở chỗ không người, muốn trộm bạc dễ như trở bàn tay.
Chiếc kho to như vậy, khiến ta trở nên nhỏ bé. Nâng đầu, để ngân quang chiếu lên mặt.
Nhiều bạc như vậy, ta lấy để làm gì? Hai đồng mứt quả, còn lại đưa cho tỷ tỷ sao? Ta nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra chỗ có thể sử dụng bạc, chỉ duỗi tay khẽ đẩy, chúng liền ‘rầm rầm’ ngã xuống, rơi quanh chân ta.
Ta bĩu môi, nghĩ thầm, hiện tại người đời có lẽ hâm mộ ta lắm.
Nghĩ vậy ta liền ngồi xổm xuống, dùng y phục đựng hơn mấy chục thỏi bạc, tính đưa về nhà khiến tỷ tỷ vui vẻ.
Ôm đống bạc dó, ta chạy ra đường cũ, dự định mua mười xâu mứt quả, xem nam nhân kia còn dám dùng mắt cẩu mà nhìn ta không! Thế nhưng ta tìm qua tìm lại trên đường hai vòng, nhưng vẫn không tìm thấy nam nhân bán mứt quả kia.
Hỏi bà bán trâm bên cạnh mới biết, người bán mứt quả đã về từ lâu rồi.
Ta lập tức cụt hứng.
Rốt cuộc là trộm nhiều bạc như vậy để làm gì cơ chứ.
Ta xụ mặt, về nhà đem bạc bỏ lên tay tỷ tỷ, hoàn toàn không có tâm tư mà đòi được khen ngợi.
Tỷ tỷ thấy ta như vậy, liền biết tâm tình ta không tốt. Mắt hạnh lưu chuyển, ở sau ta nói dịu dàng: «Tiểu Thanh, tối nay muốn ăn gì?»
Vừa nghe xong, ta lại khôi phục tinh thần, Lúc trưa trên thuyền ta không phải muốn tỷ tỷ làm cá chép kho sao? Sau đó ta liền quay người lại, ôm tay tỷ tỷ lắc lắc nói: «Tỷ tỷ, tối nay ăn cá chép kho đi.»
Thế nhưng ta vừa dứt lời, nước ngoài hồ liền cuộn lên, cá chép tinh tức giận ngút trời: «Thanh Xà chết tiệt, ngươi dám ăn ta!»
A, nàng hiểu lầm rồi! Thịt cá chép tinh nhất định là rất chua, ta mới không muốn ăn! Sớm biết vậy lúc trước một chưởng đánh chết nàng, ta ăn cá mà nàng cũng quản.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
259 chương
22 chương
55 chương
14 chương
20 chương
22 chương
10 chương
216 chương