" thanh xà" lòng ta

Chương 10 : Bạn cũ trăm năm trước

Trong chiếc ngõ đầu cầu, có một ngôi nhà cũ kỹ, tường trắng ngói đen, vách tường qua năm tháng không còn trắng như cũ. Ven tường cỏ dại mọc um tùm, trên đường phủ đầy đá nhỏ cùng cát bụi. Bước vào cửa là một ao sen phấn hồng xanh nhạt, ngoại trừ những bông sen kiều diễm, bên trong chỉ toàn là bụi bặm. Giống như chỉ cần ta phất tay áo một cái, bụi bặm sẽ lũ lượt mà ùa vào mũi ta…. Ta bịt mũi từ từ đi tới trước mặt tỷ tỷ: «Tỷ tỷ, người trên đường nói nhà này có quỷ…..» «Muội và ta là yêu, còn sợ quỷ sao?» Nàng liếc mắt nhìn ta cười khanh khách: «Nếu không có mấy chuyện ma quỷ, căn nhà to như vậy nào đến lượt hai người chúng ta ở….» Tỷ tỷ nói cũng đúng. Nếu không phải có tin đồn ma quỷ, sao có thể đến lượt hai người chúng ta. Huống hồ loài người từ trước đến nay luôn nhát gan, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ. Ta cùng tỷ tỷ liếc mắt sang các phòng bên cạnh, cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt. Cái duy nhất khiến người ta cảm thấy quỷ dị là ao sen kia, ngoài ra không còn gì khác….. Tháng năm, hoa sen trong Tây hồ còn chưa nở rộ, nhưng hoa sen ở đây lại kiều diễm như vậy, chẳng lẽ thật sự có quỷ tác quái? Tỷ tỷ cùng ta liếc nhìn nhau, không có ý định đánh rắn động cỏ, chỉ là phù phép một chút. Gian phòng đổ nát, nhất thời sáng rõ lên…. Nước sơn đỏ trên cổng chính rực rỡ hẳn, bên trong treo rèm màu son đỏ thắm, trong phòng sắp thêm mười hai chiếc ghế sơn đen, bốn bức tranh cổ lẳng lặng treo trên tường. Ta há hốc miệng, khen ngợi pháp thuật cao minh của tỷ tỷ, nàng chỉ xấu hổ cười không nói gì. Đời này ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ có một gian phòng riêng, có cuộc sống sinh hoạt như con người. Nhìn đông nhìn tây mọi thứ mới lạ trong phòng. Xuyên qua phòng lớn, đến phòng ngủ, thư phòng…. Ta dừng cước bộ trước cửa thư phòng, giật mình đứng tại chỗ nửa ngày không đẩy cửa bước vào. Ta đang nghĩ nếu ta đẩy cánh cửa này, có thể nhìn thấy thân ảnh gầy yếu đó hay không, hắn có vẫy tay nói với ta: «Tiểu Thanh, ngươi tới rồi. Hôm nay chúng ta đọc một bài thơ mới đi…» hay không. Lúc đó, hắn sẽ đem ta quấn vào cổ tay, đến lúc ta mệt sẽ chui vào trong tay áo của hắn, làn da rắn lạnh lẽo của ta khiến hắn phải sởn gai ốc, sau đó hắn dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói: «Tiểu Thanh, không được nghịch ngợm.» Trong giọng nói khẽ khàng của hắn chỉ có sự cưng chiều bất đắc dĩ. Rốt cuộc, ta cũng đẩy cửa thư phòng ra. Ảo tưởng trong đáy lòng cũng tan vỡ theo…. Đừng nói thân ảnh của Yêu Nhi, ngay cả bài trí trong thư phòng cũng không giống. Ta nhíu mày, phất tay áo, nháy mắt cái bàn cùng giá sách trở nên giống với cách bài trí trong trí nhớ, lúc này ta mới nở nụ cười….. Liếc mắt nhìn giá sách trống trơn, liền lưu tâm, sau đó ra ngoài, quyết định phải đi mua sách về đặt lên giá. *** Ta cầm bút lông, muốn nhớ lại viết xuống vài chữ, lại bị thanh âm từ phòng lớn vọng vào quấy nhiễu. Bông sen trong ao kia quả nhiên rất kỳ quái, ta vội vàng chạy như điên, liền thấy nước ao cùng lá sen đang cuộn lên, tạo thành một xoáy tròn. Thoáng chốc, phía trên nhà chính âm u thêm vài phần…. Không phải quỷ mà là yêu! Ngay sau đó nước ao tung tóe khắp nơi, có một thân ảnh bay lên trời. Nàng mặc y phục vảy cam, từ eo tới gót chân, từ sâu đến cạn. Tóc dài màu đen ngang vai, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần cau lại. Quan trọng nhất là – nàng có chân. Xem ra đây là một nữ yêu tinh. Nàng quát to: «Hai nữ yêu các ngươi, lại dám thừa dịp ta đang ngủ mà chim gáy cướp tổ chim khách!» Nàng trừng mắt, tướng mạo rung động lòng người lộ vẻ chua ngoa. Nghe xong lời này. «Hi hi…..» Ta cười khúc khích, hất mái tóc, trong mắt lộ ra một chút khiêu khích, cố tình giở giọng quyến rũ nói: «Ngươi là yêu tinh, chiếm nhà người ta ở, giờ còn mặt mũi mà nói như vậy với chúng ta sao.» Nói xong, ta quay đầu, nói với tỷ tỷ: «Tỷ tỷ, tiểu yêu tinh này, giao cho muội đi.» Nếu ta đã nói như vậy thì chính là nắm chắc phần thắng, nhìn thế nào tiểu yêu tinh này cũng không phải đối thủ của ta. Một lần thua trên tay tên hòa thượng đó đã đủ uất nghẹn rồi, tiểu yêu tinh này tự đưa đến cửa để ta trút giận, ta đây cũng không khách khí….. Tỷ tỷ đại khái cũng nhìn ra điểm này, liền gật đầu tùy ý ta hành động. Yêu tinh thấy ta không để nàng vào mắt như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận nhe răng: «Ngươi khinh thường ta!» Ta cười cười, nhướng mày: «Ngươi đoán đúng rồi, đáng tiếc là không có thưởng đâu….» Ta cố tình chọc giận tiểu yêu tinh kia. Trong mắt nàng bùng lên ánh lửa, cặp mày thanh tú nhíu lại, khiến ta nhìn khỏi phải nói có bao nhiêu hưng phấn. Nàng vươn tay ra, ngón tay trắng nõn thon dài, chỉ vào người ta, giọng nói dễ nghe như chim hoàng anh đã sớm thay đổi: «Ngươi…» Nói được một nửa nàng đột nhiên dừng lại, đôi mắt hắc bạch phân minh trợn tròn, bộ giáng vô cùng hoảng hốt. Im lặng nửa ngày, nàng rốt cuộc mở miệng: «Ngươi là Thanh Xà!» Giọng của nàng tràn ngập sự tức giận cùng kinh ngạc. Ta thật sự là Thanh Xà, không biết nàng làm thế nào mà nhận ra. Hay là, nàng biết ta? Ta nhìn nàng, không đáp….. Nàng lại nở nụ cười: «Thanh Xà ngươi được lắm! Xem ra ngươi không nhận ra ta! Ta đây liền nhắc cho ngươi nhớ lại một chút…..» Nàng từ không trung rơi xuống mắt hồ, chân trần dẫm lên lá sen: «Ngươi còn nhớ hồ cá chép năm xưa không? Còn nhớ mấy người tỷ muội của ta bị ngươi ăn không?» Lòng ta run lên, chẳng lẽ là….. «Ngươi còn nhớ tiểu thiếu gia đã chết không?» Một câu nói cuối cùng của nàng vang lên, giống như sấm sét đánh xuống đất bằng, khiến ta nổ đến tan xương nát thịt, ngực như bị nàng dùng dao khoét đi một mảnh. Cho dù ta bình thương có nhớ Yêu Nhi đến bao nhiêu, tỷ tỷ cũng không đề cập đến chuyện đó với ta, ta cũng giả vờ như không biết, thế nhưng lúc này chuyện không muốn nghe thấy nhất lại bị đối phương nhắc tới. Tiểu thiếu gia trong miệng nàng nhất định là chỉ Yêu Nhi. Mà tiểu yêu tinh này chính là cá chép trong cái ao nọ. Sắc mặt ta tái nhợt không chút huyết sắc, hóa ra cá chép trong ao kia cũng có thể thành tinh. «Hóa ra là ngươi….» Một lúc lâu sau ta mới tìm lại được giọng nói của chính mình. Cá chép tinh nghe ta nói như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng: «Thật đúng lúc, ta bây giờ có thể thay mấy tỷ muội cùng tiểu thiếu gia báo thù rồi….» Nàng nói vì tỷ muội báo thù, ta còn có thể hiểu. Thế nhưng Yêu Nhi không phải chết vì bệnh sao? Sao lại….. Ta còn chưa nghĩ thông, nàng đã vung đuôi đánh về phía ta. Ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng hô lo lắng của tỷ tỷ: «Tiểu Thanh….» Vội vàng hoàn hồn, đạp lên đất, bay lên trời, né một kích của cá chép tinh. Gió nhẹ thổi tung một thân lụa mỏng màu xanh cùng mái tóc đen của ta, ta ném cho tỷ tỷ một nụ cười an ủi. Nhưng tựa hồ có chút miễn cưỡng, ta biết nụ cười của ta lúc này, nhất định không đẹp. Ta quay đầu thu hồi nụ cười, sắc mặt có chút nặng nề. May mà tu vi của cá chép tinh thấp hơn ta, cho dù lòng ta có không yên, không thể phát huy toàn bộ pháp lực, cũng có thể đánh bại nàng. Cá chép tinh thấy ta dễ dàng tránh né một kích của nàng như vậy, càng thêm tức giận. Khẽ cắn môi vọt lên trước. Mặt đối mặt, hai thân ảnh một lạnh một nóng ở trong không trung mà giao chiến. Ta tung một chưởng về phía nàng. Giao thủ mới biết được mức độ nông sâu, nàng bị chưởng lực của ta đánh bay ra vài thước, hộc ra một ngụm máu, ngay cả chiếc gương trong ngực cũng rớt ra ‘lạch cạch’ lăn đến trước mặt ta. Ta hơi ngừng lại, không biết vì sao, nhặt chiếc gương đồng nho nhỏ kia lên. Viền kim sắc bị người ta vuốt ve đến sáng lên, mặt kính chỉ có vài hạt bụi, chắc là lúc rớt xuống bị dính vào. Tiểu yêu tinh lại mang theo một cái gương bên mình, thật đúng là thích chưng diện. Ta nghĩ thế, liền nghe nàng khẩn trương hô to: «Thanh Xà, trả gương cho ta!» Ô? Nàng ta cư nhiên lại khẩn trương như vậy! Chẳng lẽ gương đồng này có lai lịch đặc biệt? Hay đây là gương của Yêu Nhi? Ta không xác định được đáp án, nhưng vẫn đem chiếc gương của cá chép tinh nhét vào trong ngực. Buồn cười, nàng ta muốn ta trả lại, ta lại càng muốn lấy. Ai bảo nàng ở trước mặt ta mà dám nhắc tới Yêu Nhi! Huống hồ, quan hệ của ta và cá chép tinh cho tới giờ chưa từng dễ chịu. Ta cao ngạo mà nói với nàng: «Nếu ngươi muốn lấy lại gương, vậy quay về ao của ngươi tu luyện cho tốt, chờ thêm trăm năm nữa nếu có thể đánh thắng ta, ta liền trả cho ngươi.» Ngữ khí này tuy là khinh thường. Nhưng ta biết giờ khắc này, ta vẫn còn mềm lòng. Nếu ta giết cá chép tinh, Yêu Nhi khẳng định sẽ rất tức giận. Ta nghĩ cá chép tinh chắc đã yêu Yêu Nhi, nếu không trăm năm sau, vì sao nàng còn có thể vì việc hắn chết mà giận chó đánh mèo với ta. Còn nhớ trước kia, mỗi lần các nàng nhìn thấy Yêu Nhi thì trong mắt luôn chỉ có một mình hắn, ngay cả ta lẻn vào trong nước giả bộ muốn ăn thịt các nàng, các nàng cũng không sợ….. Tình yêu đúng là thứ khiến người ta không thể hiểu nổi, giống như tình yêu bất chợt đến của tỷ tỷ vậy. Lúc này, ta còn chưa hoàn toàn hiểu rõ loại tình cảm này. Bởi vì ta cho rằng, tình cảm của ta đối với Yêu Nhi cũng giống như tình cảm ruột thịt của tỷ đệ. Cá chép tinh nghiến răng nhìn ta ngẩn người, lại không dám ra tay với tỷ tỷ đứng bên cạnh, đáy mắt mang theo một tia không cam lòng. Cân nhắc một lúc lâu, đại khái là biết đánh không lại chúng ta, liền tức giận dẫm lên mặt đất, vèo một cái nhảy vào trong ao. Sau đó giọng nói không cam lòng mới vang lên: «Thanh Xà, gương tạm thời để ở chỗ ngươi. Chờ đến khi ta trở nên lợi hại, nhất định sẽ tới lấy về, báo thù cho tỷ muội cùng tiểu thiếu gia!» Lời này của nàng nhắc ta nhớ, hình như ta đã quên hỏi vì sao lại hướng ta nói muốn bào thù cho Yêu Nhi? Nàng rốt cuộc là đang hiểu lầm cái gì? Quên đi, dù sao quan hệ của ta với nàng cũng không tốt. Hơn nữa lúc này nàng đại khái sẽ không để ý đến ta, về sau bắt lấy cơ hội hỏi nàng là được rồi. Sắc mặt của ta vẫn có chút không tốt như cũ, nhìn thấy cái liếc mắt lo lắng của tỷ tỷ, ta nói: «Tỷ tỷ, có thể để cho nàng ở lại trong ao không?» Ánh mắt tỷ tỷ lập tức hiện lên một chút đau lòng, đại khái là ta vừa mới thất thố, khiến nàng lo lắng. Nàng đi tới, ôn nhu vuốt tóc của ta: «Tỷ tỷ ta đây cũng không phải là thị huyết cuồng ma gì đó, nàng ta có thể an tâm tu luyện đương nhiên là tốt…..» Sau đó, ta nở nụ cười với nàng. Thật may mắn, không có Yêu Nhi, nhưng ta vẫn còn tỷ tỷ…… Những năm tháng buồn chán về sau, nàng sẽ làm bạn với ta, không ly không biệt.