[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 12
Nhìn hành lý của mình không chút lưu tình bị ném ra khỏi cửa, Đại Vũ mơ mơ màng màng xuất hiện vài tia hắc tuyến trên đầu.
“Trần Khải Hi, Thái Hàn, hai người có phải không có lương tâm hay không…” Đại Vũ vừa định mở miệng mắng thì “bành” một tiếng, âm thanh khóa cửa vang lên, cậu chính thức bị nhốt ở ngoài.
Bạn bè không thân thiết. 【 mặt cười vẫy tay tạm biệt 】
Đại Vũ bị tức giận làm cho hít thở nặng nề giống như bị thiếu dưỡng khí.
Tối hôm qua tâm tình cậu cứ bị chập chờn nhiều lần, vừa sợ Vương Thanh trong cơn tức giận sẽ xách đao tới đây chém cậu, vừa nghĩ xem mình có nên chạy về Mỹ ẩn nấp hay không, phải trở mình trằn trọc rất lâu mới ngủ được.
Bây giờ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa thì đã bị Trần Khải Hi cứng rắn lôi dậy đẩy ra ngoài cửa, ngay cả nút áo đều là do Khải Hi qua loa gài giúp.
Hai người Thái Hàn cùng Trần Khải Hi chật vật đem cậu ném ra ngoài là vì cái gì Đại Vũ cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Thật là, không ở trong nước nhiều năm, gặp lại thì trở nên lạnh nhạt như vậy. Tình người lúc lạnh lúc ấm a, Đại Vũ bĩu môi, bước kế tiếp là bắt đầu đập cửa.
“Tôi thao, hai người các người cho dù không cho tôi ăn điểm tâm thì ít nhất cũng phải để cho tôi tắm rửa trước a..."
“Dù gì tôi cũng là Phùng Kiến Vũ thần tượng trong lòng của vô vàn thiếu nữ, hai người để cho tôi quần áo xốc xếch, bộ dáng trông ngốc nghếch như vậy thì làm sao được a?”
Đại Vũ ở ngoài cửa thì lớn tiếng la hét, Khải Hi bên trong thì rơm rớm nước mắt.
“Anh nói … sau này Đại Vũ có thể sẽ đuổi giết chúng ta hay không? ”
Khải Hi run rẩy kéo kéo vạt áo Thái Hàn.
Thái Hàn liền cấp cho cậu ánh mắt an ủi, rồi kiên định trả lời.
“Anh chỉ biết nếu như bây giờ không đem Đại Vũ ném ra ngoài, Vương Thanh sẽ ngay lập tức đuổi giết hai chúng ta.”
“…” Khải Hi im lặng gật đầu một cái.
Thanh ca và Thái Hàn mới thực sự là bạn bè không thân có được không. Chúng tôi biết Vương Thanh anh thật vất vả tám năm mới đem được vợ trở về nên tâm tình giống như lửa đốt, nhưng mà anh có thể đừng đùa giỡn hai chúng tôi, có được không??
Ba giờ sáng liền gọi điện thoại thúc giục đem Đại Vũ trả lại cho hắn. Sau khi mơ mơ màng màng đáp ứng thì sau đó cứ cách mười phút là điện thoại reo, cách mười phút là tiếng điện thoại thúc giục.
Chúng tôi biết hiểu lầm đã được giải quyết nên anh rất vui vẻ, nhưng là anh không muốn ngủ mà chúng tôi thì rất muốn ngủ a!!!
Khải Hi xoa xoa bọng mắt đen sì, tâm tình kích động ở trong lòng mắng chửi.
Sau đó ngẩng đầu lên thì thấy được Thái Hàn đang nhìn cậu không chớp mắt.
Tôi thao, chuyện này không có tình thú gì hết!!
“Anh làm công của em chẳng lẽ bây giờ không phải là nên ôm em đi ngủ sao! ”
“…”
Được rồi, Thái Hàn không nhịn được cười khẽ, các người trở về nhà của các người, ôm vợ của các người đi a.
Thanh ca, chúng tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây.
Cũng xem như là, công đức viên mãn.
Sau này hai người phải cùng nhau thật mãnh liệt, thật hạnh phúc nha.
//
Không có động tĩnh.
Hoàn toàn không có động tĩnh.
Đại Vũ ủ rũ cúi đầu xuống.
Không kêu la nữa, cũng không thèm đập cửa nữa.
“Em mới vừa nói em là thần tượng trong lòng của ai a? ”
Một thanh âm quen thuộc chui vào trong lỗ tai Đại Vũ.
Đại Vũ cả người cứng đờ.
Hốc mắt nóng lên.
Siết chặt cán đẩy của va li trong tay.
“Của hàng vạn thiếu nữ a.”
Đại Vũ cố gắng kềm chế mình âm lượng.
Sau một khắc liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp trong ngực.
Nhiệt độ cùng mùi hương quen thuộc khiến cho Đại Vũ trong nháy mắt ngấn lệ.
Lại nghe được thanh âm từ tính phát ra từ trên đỉnh đầu một câu nói bá đạo.
“Là người của Vương Thanh anh, ai cũng không được mơ tưởng.”
Trong nháy mắt, Đại Vũ bị chọc cười ra nước mắt.
Đã chờ đợi giờ khắc này, tựa hồ là quá lâu đi.
//
“Hắc hắc hắc, này quả thật là rất phù hợp với tính cách lãnh đạm của anh nha.”
Dù sao Đại Vũ cũng không phải là một cô gái nên cũng không cần kiểu cách làm gì. Vương Thanh đến đón mình thì ngay lập tức nghe lời chạy theo. Khi biết được Vương Thanh từ sáu năm trước đã chuẩn bị xong cho bọn họ nhà tam hoàn ở trung tâm thành phố, vẻ mặt Đại Vũ liền tỏ ra ghét bỏ.
Kiểu nhà penthouse nằm ở tầng cao nhất, có thang máy dẫn thẳng một đường đến trước cửa. Có thể để cho một đại minh tinh như Vương Thanh an an ổn ổn mà sống, an ninh ở đây nhất định không tệ, điều này khiến cho Đại Vũ cảm thấy rất yên tâm.
Nhưng tất cả mọi thiết kế bên trong nhà đều chủ yếu là ba màu tối giản đen trắng xám, vô cùng phù hợp với phong cách đơn giản mà Vương Thanh yêu thích.
Vương Thanh chỉ cười mà không đáp lại.
Tay kéo lấy hành lý đặt bên trong phòng ngủ.
“Em nên ở chỗ nào đây a?” Sau khi tham quan nhà hết một vòng, Đại Vũ đột nhiên hỏi một câu.
Ba gian phòng chính và một phòng giải trí. Bên trong phòng giải trí còn được chia ra thành hai phòng, một bên là dành cho các loại trò chơi công nghệ cao, bên còn lại là dành cho các thiết bị tập thể dục. Vô cùng tốt luôn.
Vừa rộng rãi lại thoáng đãng. Hơn nữa, cho dù Vương Thanh không nói thì Đại Vũ cũng thừa biết, một nửa gian phòng chứa đầy trò chơi kia, nhất định là chuẩn bị cho cậu.
Có một phòng thay đồ, Đại Vũ thổn thức không thôi. Hắc hắc hắc, Vương Thanh cái tên hao tiền phí của này làm gì mà lại mua nhiều quần áo, giày dép, kinh mắt, phụ kiện, nhiều tới như vậy a....
Còn có phòng ngủ, trong phòng còn có một.... giường lớn, mang phong cách Châu Âu ….
Tham quan xong, Đại Vũ lại bắt đầu cho điểm căn nhà, Vương Thanh dựa người vào cửa phòng ngủ mỉm cười nhìn Đại Vũ đi qua đi lại trong phòng lầm bầm không thôi.
“Không đúng nha! ” Đại Vũ đột nhiên có cảm giác mình đang bước lên thuyền giặc. Nhà tổng cộng chỉ có ba phòng, một phòng giải trí, một phòng thay đồ, vậy chỉ còn dư duy nhất một phòng ngủ này thôi! “…”
Cảm giác được mắt đao của Đại Vũ phóng qua, Vương Thanh không nóng không vội đè Đại Vũ lên tường.
Tôi thao, sao anh ấy cao quá vậy!!
Tôi thao, thân hình áp đảo quá đi!!
Đại Vũ trong lòng yên lặng nhỏ hai hàng lệ.
“Đã vào phòng của anh rồi, em còn muốn ở đâu nữa đây?”
Thấy ánh mắt Đại Vũ hoảng hốt không có đáp lại.
Vương Thanh nheo mắt kéo cong khóe miệng.
“ Hửm? ”
“…”
Loại cảm giác giống như thiếu nữ trong phim Hàn Quốc này là cái quỷ gì?
Nhắm mắt dọn dẹp lại suy nghĩ.
“Em cho anh một cái tát bây giờ.”
Vừa nói vừa giơ tay lên, còn chưa đụng được tới mặt Vương Thanh, Vương Thanh tựa hồ như đã biết trước hành động này liền cầm lấy tay của cậu, áp thân cuồng hôn.
Cứ như vậy làm liền một mạch.
Phùng Kiến Vũ,
Anh chờ đợi khỏanh khắc này đến tám năm.
Rốt cuộc cũng đợi được em rồi.
Thật may là anh chưa từng bỏ cuộc.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
20 chương
11 chương
27 chương