Thanh vũ - cửu thập thất lang

Chương 58 : mọi việc bắt đầu b

Sáng sớm mùa đông rất lạnh, hơi lạnh từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, từng chút từng chút tràn ngập trong phòng. Bên trong màn che mập mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai người đang nằm trong ổ chăn, chăm chú ôm nhau. Thời khắc này yên lặng như tờ, bỗng nhiên tràn vào một cơn gió, một bóng người lách vào trong phòng, nửa quỳ ở bên giường, đem tờ thư từ trong lồng ngực giơ lên đỉnh đầu, cúi đầu, cung kính nói, "Chủ nhân." Hắn nhìn màn che buông xuống mặt đất, ánh mắt nhìn thẳng sàn nhà, không dám nhìn y phục rải rác trên mặt đất. Âm thanh loạt soạt truyền đến, một hồi sau, một giọng nói từ trong màn che truyền ra, "Để xuống đi." "Vâng." Nói xong, ám vệ nhanh chóng rời khỏi phòng, không một tiếng động giống như lúc đến. Bên trong màn, Bách Lý Dực mặc trung y xong, nhô người ra ngoài, cúi người nhặt phong thư trên bậc thang, mở ra. Dựa vào ánh sáng ban mai, đọc quét qua nội dung bức thư, Bách Lý Dực giễu cợt một tiếng, tiện tay ném xuống đất. Tội danh phản quốc của bộ tộc Tư Đồ đã được định, tuyên án tháng 2 năm sau xử trảm, là chu di cửu tộc, đây là kết quả trong dự liệu, cũng không làm cho Bách Lý Dực bất ngờ. Chỉ có điều, trong thư còn nhắc tới một chuyện khác, làm cho nàng suy tư một chút. Hai ngày hôm trước, Hàm Vương phi hạ sinh một tiểu công chúa, có thể là do lần đầu sinh nở nên hơi yếu, không qua một ngày thì qua đời. Chuyện này vốn dĩ không phải đại sự gì, nhưng có sự tình bên trong, đó là đứa trẻ không có chuyện gì, nhưng Hoàng Đế lại phái ám vệ ẵm đứa trẻ đi. Một tiểu công chúa đang sống sờ sờ lại nói là đã mất, hẳn là......... Nghĩ đến đây, Bách Lý Dực cười nhếch mép. Nói như vậy, ý tứ của phụ hoàng nàng là muốn đem tiểu công chúa này đưa cho nàng, có con nối dõi đương nhiên có thể quang minh chính đại kế thừa ngôi vị Hoàng Đế rồi. Là muốn Bách Lý Dực nàng kế vị, cũng không biết phụ thân này của nàng có phải bị người nào hạ độc làm cho thần chí không minh mẫn hay không ? Nàng vẫn là chưa hiểu rõ được người phụ thân này của mình. Ngồi dựa vào đầu giường, Bách Lý Dực nhìn màn che u ám, rơi vào trầm tư. Một lúc sau, nàng liền cảm thấy như có bàn tay nào ôm lấy eo mình, cúi đầu vừa nhìn, liền phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào Thanh Vũ đã chăm chú ôm eo mình, chắc là sợ lạnh, còn rúc rúc gò má vào bụng nàng. Da thịt trắng nõn nửa kín nửa hở dưới chăn, Bách Lý Dực liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy hô hấp như muốn ngừng lại. Thân thể theo chăn trượt xuống dưới, ôm lấy thân thể trắng mịn mềm mại kia. Dùng đôi tay lạnh lẽo xoa nắn eo mềm của nữ tử, Bách Lý Dực đem thân thể chôn ở trong chăn, trong bóng tối, thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm da thịt của đối phương, ngậm lấy Hồng Mai trước ngực Thanh Vũ, trằn trọc mút vào. Tiếng hít thở dần dần bất ổn, Thanh Vũ bị Bách Lý Dực quấy rối tỉnh lại, chăm chú tóm chặt lấy vỏ chăn hai bên, mười đầu ngón tay nắm chặt, trong trời đông giá rét, trên trán đổ một tầng mồ hôi, cắn chặt bờ môi hứng chịu từng đợt xung kích do Bách Lý Dực mang đến. Ngón tay của Bách Lý Dực ra vào nơi tư mật ấy, Bách Lý Dực chui đầu từ trong chăn ra, giơ tay trái lên, nắm lấy bàn tay Thanh Vũ đang nắm chặt vỏ chăn, ngón trỏ tay phải dính đầy dịch thể của Thanh Vũ, đặt lên môi Thanh Vũ, ám muội nói, "Sáng tốt lành." Thanh Vũ bị Bách Lý Dực dày dò đến không còn sức lực, khẽ giơ tay trái lên ôm lấy cổ Bách Lý Dực, đem đầu chôn vào cổ ướt đẫm mồ hôi của nàng, chậm rãi gật gù. Thấy nàng bị bắt nạt vẫn nhu thuận chấp nhận như thế, Bách Lý Dực nhếch môi, vô cùng đắc ý nở nụ cười. Ngày mới lại đến, từ sau khi Quân vương không lâm triều. Ở một nơi xa cách, Bách Lý Dực mới lại cảm nhận được tư vị hạnh phúc. Trước kia còn kiêng kị Thanh Vũ còn nhỏ, Bách Lý Dực cũng không tiện dày vò nàng nhiều, bây giờ Thanh Vũ cũng đã trưởng thành rồi, cũng có thể chịu được dày vò của Bách Lý Dực. Từ đêm qua đến sáng nay, Bách Lý Dực dày vò Thanh Vũ từ sắc mặt đỏ chót thành nước mắt lưng tròng, đến khi nàng mệt đến sắp ngất xỉu cũng không ngừng tay. Hơn nữa lại là một đêm đông lạnh giá, thật càng có hứng thú làm tình a, Thanh Vũ chưa tỉnh ngủ , Bách Lý Dực vẫn không buông tha cho nàng, vốn dĩ đêm qua mệt mỏi đến rã rời, sáng nay chưa thức dậy lại bị Bách Lý Dực dày vò một hiệp nữa, thật là đứng dậy không nổi. Mãi đến giờ ăn trưa, Bách Lý Dực hầu hạ Thanh Vũ mặc y phục chỉnh tề ngồi ở trên giường, tinh thần nàng vẫn còn ngẩn ngơ. Bách Lý Dực vốn dĩ không muốn cho nàng rời giường, sau khi để nàng ăn cơm xong, liền lôi kéo nàng ngồi trên giường đề nghị, "Có muốn ngủ một chút hay không ? Hay là để tối nay đi bái kiến phụ thân ngươi ?" Thanh Vũ lắc đầu, ra hiệu mình không sao, dứt lời liền muốn đứng lên. Kết quả lao đảo một hồi, suýt chút nữa thì té. Bách Lý Dực nhìn thấy tình hình như này, cũng không dám tùy ý làm bừa, vội vàng ôm nàng vào ngực, dùng sức ép cả nàng và mình ngồi xuống giường. Chải chải giường, Bách Lý Dực lôi kéo nàng nói, "Coi như nghe lời ta đi, tối nay hãng đi bái kiến có được hay không ?" Thanh Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu tiếp nhận, ngoan ngoãn nghe theo lời Bách Lý Dực nằm nghỉ trưa. Mãi cho đến khi hoàng hôn mờ nhạt, Bách Lý Dực mới thấy nàng tỉnh dậy, hai người đồng thời cùng lên xe ngựa, đi về hướng Thương phủ. Tuy là Thương Chi Thu đoán được Bách Lý Dực ở trong biệt viện của Thanh Vũ, nhưng đến khi 2 người họ cùng xuất hiện trước mặt mình, Thương Chi Thu vẫn có chút giật mình. Nhiều năm không gặp, Bách Lý Dực trưởng thành ngày càng tuấn tú phong lưu hơn, so với dáng vẻ công tử suy nhược trước kia, thật đúng là mỹ mạo hơn rất nhiều. Thương Chi Thu thấy hai người họ đang tới đây, tiện muốn hỏi rõ chuyện tình, ba người liền cùng dùng bữa tối. Sau buổi cơm tối, lại ngồi hồi lâu, Bách Lý Dực thấy Thanh Vũ mệt mỏi như vậy, liền muốn rời đi. Thương Chi Thu thấy vậy, liền tỏ ý muốn nàng lưu lại. Bách Lý Dực hiểu được Thanh Vũ cùng phụ thân trên danh nghĩa này của nàng cũng không thân thiết, hơn nữa Bách Lý Dực cũng không ưa thích gì nam nhân từ bỏ chính thê của mình như Thương Chi Thu, đành tùy tiện ứng phó. "Nếu là chuyện thành hôn, nhạc phụ cùng Vinh Nhị bàn bạc là được rồi, còn những chuyện khác không cần tìm ta, ngược lại ngươi cũng hiểu rõ rồi, không phải sao ?" Bách Lý Dực cười như không cười, nàng cũng chẳng thèm nhìn nam tử trung niên anh tuấn phong lưu kia chút nào, ôm Thanh Vũ trở về Thương phủ. Thương Chi Thu nghĩ, bọn họ vẫn đang trong quá trình thảo luận, cũng không tiện biểu hiện nhiều, chỉ đành nhìn theo bóng lưng họ rời đi. Chỉ là sau khi rời Thương phủ, sắc mặt Thanh Vũ không tốt chút nào. Dường như hiểu được tâm tình nàng không tốt, Bách Lý Dực dùng sức ôm eo nàng, ôm nàng ngồi lên xe ngựa, nói, "Nếu như ngươi không muốn gặp hắn, sau khi mọi chuyện xong xuôi, theo ta về Trữ Châu, có được không ?" Thanh Vũ vùi trong lòng nàng gật đầu. Rất nhanh, tới gần cuối năm, Thương Châu Thành vô cùng náo nhiệt. Toàn bộ Thương phủ đều bận rộn chuẩn bị cho ngày thành hôn của Thanh Vũ. Là vì gần đến tết, toàn bộ quý phủ đều nhiễm đỏ một màu hỉ sự. Mà cũng trong lúc đó, liên quan đến bị hôn phu của Thanh Vũ, lại truyền tới một giai thoại mới. Nói là vị hôn phu của Thanh Vũ căn bản không phải người đại phú đại quý gì, chỉ là một thư sinh ở Trữ Châu. Năm đó Thanh Vũ công tử lưu lạc bên ngoài một thời gian, nhận được chăm sóc của người  kia, mẫu thân của công tử Thanh Vũ cùng với phụ mẫu của vị hôn phu kia của nàng đã định ra hôn ước. Có thể là Thương lão gia không ưa thích thư sinh nghèo kia sẽ trở thành trượng phu của nữ tử mình, liền không đồng ý hôn sự này. Không biết thế nào, chắc do ở chung nhiều năm như vậy, tình ý dần sinh, Thanh Vũ công tử đương nhiên là không đáp ứng, cứng rắn rằng nếu không lấy được người kia sẽ không về Thương phủ. Thương lão gia không còn cách nào khác, cũng đành thừa nhận hôn sự này, vốn là muốn chờ tên thư sinh kia có chút công danh mới đồng ý kết hôn, nhưng 4 năm trôi qua, vẫn không có kết quả gì. Mắt thấy Thanh Vũ cũng đã trưởng thành, liền không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Có điều, phải ở rể. Cái gì ? Vậy ngươi nói những sính lễ do đích thân Viện Thanh Đằng đưa tới là như thế nào ? Còn phải hỏi sao ? Đương nhiên là Thanh Vũ công tử giúp hôn phu đặt mua rồi. Nói chung, nội dung của giai thoại kia, đại ý là hôn phu của Thanh Vũ công tử đại khái chỉ là một tiểu bạch kiểm ăn bám vợ. Bách Lý Dực nghe An Dung kể lại giai thoại này, quay đầu liếc mắt nhìn Thanh Vũ đang đứng bên cạnh mài mực cho mình, đăm chiêu nói, "Chuyện làm ăn của Thương gia trải rộng khắp Cửu Châu, tiền bạc nhiều vô số kể, lại nói, ta đây ở rể cũng không phải chịu thiệt thòi gì, ngươi nói có phải không Thanh Vũ ?" An Dung ở bên cạnh thấy Bách Lý Dực  trịnh trọng nói nhảm như vậy, không khỏi che miệng cười khẽ. Thanh Vũ đang mài mực, chợt ngẩng đầu lên, nhìn Bách Lý Dực, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, làm bộ suy tư chốc lát, lúc này mới chậm rãi gật đầu. Ý này, chính là để cho Bách Lý Dực ở rể, cũng thật là hời a. Bách Lý Dực vui vẻ đưa tay, nhéo nhéo cằm đối phương, cười mắng, "Nha đầu ngươi a." An Dung thấy hai người tình chàng ý thiếp như vậy, vô cùng thức thời lui ra, bên trong gian phòng rộng lớn chỉ còn hai người. Sau một hồi lâu, một ngọn gió từ bên cửa sổ thổi tới, trong nháy mắt khi cửa sổ mở ra, có một bóng người bay vào. Bách Lý Dực ngừng tay, nhìn về phía bóng người màu đen kia, giọng nói bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì ?" Ám vệ quỳ một chân trên đất, cúi đầu cung kính đáp lời, "Công tử, vị ám vệ mấy ngày trước đưa thư đến quý phủ lại muốn đưa đến cho ngài một mật chỉ." Nói xong, ám vệ ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh Vũ đang đứng ở một bên mài mực, có chút do dự. Bách Lý Dực theo ánh mắt của hắn nhìn về phía Thanh Vũ, trầm giọng nói, "Nói tiếp." "Vị ám vệ kia chính là đem người đưa đến Vương phủ, mong rằng công tử sớm trở về Lương Châu một chút, giải quyết việc này, đây là mật chỉ của vị kia." Nói xong, đem phong thư trong lồng ngực đưa tới trong tay Bách Lý Dực. Bách Lý Dực cúi người, tiếp nhận phong thư, gật đầu đáp, "Ta biết rồi, ngươi trở về đi." "Vâng." Ám vệ đáp một tiếng, lướt người rời đi, biến mất không thấy hình bóng. Bách Lý Dực cau mày, nắm chặt phong thư trong tay, quay đầu nhìn về phía Thanh Vũ, cầm phong thư trong tay đưa tới, "Mở ra xem đi." Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Bách Lý Dực hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn đưa tay ra tiếp nhận phong thư, xé phong thư vừa nhìn, chính là run run một hồi. Trên tờ giấy kia, chỉ dùng chữ Khải viết hai hàng chữ, "Dục Kinh Hồng, giết Hạ Phi." Bách Lý Dực cười cười nhìn nàng. Thanh Vũ nhìn thấy ánh mắt châm chọc của nàng, tiến lên vài bước, khoác lên cánh tay của nàng, phác họa vào lòng ban tay  nàng, 【 Đứa bé đó, ta muốn. 】 Nhìn ánh mắt chân thành của nàng, Bách Lý Dực cười khẽ một tiếng, xoa xoa lên mái tóc nàng, ôn nhu đáp, "Được, ngươi nói thế nào chính là thế đó. Chỉ là........" Ánh mắt rơi vào phong thư trên bàn, rất có thâm ý nói, "Ta còn phải viết một bức thư cho Thương Thu, nói cho nàng biết có thể sinh hài tử."