Thanh vũ - cửu thập thất lang
Chương 16 : tiếng cầm dưới ánh trăng b
Đang lúc mọi người hết lời khen ngợi Sở Nguyệt, không biết là người nào lên tiếng, lại nói một câu như này, "Hôm nay được nghe tiếng đàn của Nguyệt Nhị công tử, cảm thấy tiếng đàn này tựa như chỉ có ở nơi tiên cảnh, nhân gian khó lòng mà được thưởng thức tiếng đàn hay như vậy. Có điều......."
Người kia dừng một chút, đem tầm mắt rơi vào Thanh Vũ đang đứng bên cạnh Bách Lý Dực, "Bất tài mấy ngày gần đây cũng nghe danh tiếng của tiểu thư Thanh Vũ, có người nói tiểu thư Thanh Vũ cũng là người đánh đàn điêu luyện, trong hội thi ngày hôm nay, trước là đã có Nguyệt Nhị công tử trổ tài nghệ, không biết có diễm phúc được nghe tiếng đàn của tiểu thư Thanh Vũ hay không ?" Hắn nhìn Thanh Vũ bên cạnh Bách Lý Dực, hắn cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt hùng hổ dọa người quen thuộc của Bách Lý Dực, "Tiểu thư Thanh Vũ, có thể đàn một khúc được hay không ?"
Tầm mắt mọi người đều rơi vào Thanh Vũ bên cạnh Bách Lý Dực, ánh mắt khác nhau. Thương Lạc nhìn người kia bằng ánh mắt vô cùng khó chịu, tuy nhiên tựa như có điều gì khó nói, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Tiểu thư Thanh Vũ ? Hắn như vậy không phải là xem thường Thanh Vũ sao ? Ở Nam Hạ, chỉ có những nữ tử bán hoa ở Thanh Lâu mới bị gọi là tiểu thư, cái gọi là "Tiểu thư" trong mắt mọi người chính là cách gọi thấp hèn, khinh thường đối với người nữ tử. Hành vi thất lễ như vậy, hắn là cố tình gây sự với Bách Lý Dực sao ? Thương Lạc theo bản năng liếc nhìn Bách Lý Dực một chút, quả nhiên thấy trong mắt nàng có mấy phần lạnh lẽo.
Cái người con gái tên Thanh Vũ kia, chính là vảy ngược* của Bách Lý Dực a.
(Vảy Ngược = ý nói hễ ai động tới Thanh Vũ sẽ làm Bách Lý Dực vô cùng khó chịu).
Bách Lý Dực thật sự đang rất tức giận, không vì cái gì khác, chỉ vì cái tên xưng hô đê tiện kia. Bách Lý Dực một tay nuôi nấng nàng, cưng chiều hết mực làm sao có thể để người khác gọi nàng là "Tiểu thư" ti tiện thế kia. Vì lẽ đó Bách Lý Dực nhìn tên vô lễ kia bằng ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Thanh Vũ ngồi bên cạnh nàng cũng cảm nhận được tức giận của nàng, mặt không một chút biến sắc duỗi ra ngón tay trỏ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu mình không sao. Bách Lý Dực hiểu ý của Thanh Vũ, nắm chặt tay Thanh Vũ, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng sát khí ở đáy mắt vẫn không thu lại.
Bốn phía trở nên rất yên tĩnh, tất cả mọi người lặng im không nói gì. Tiếng ồn ào ở dưới lầu truyền đến rõ ràng, bầu không khí càng thêm lúng túng. Quỷ Tài Tạ liếc mắt nhìn vẻ mặt trầm mặc của Bách Lý Dực, sau đó thu hồi ánh mắt hướng về cái tên vô lễ kia nói, "Dương Triết ngươi thật thất lễ, nơi này không phải Thanh Lâu, Thanh Vũ công tử không phải để ngươi xưng hô như vậy."
Cái người tên là Dương Triết kia, nguyên là tam công tử ở Châu Thành, có chút tài danh, là con trai của một học giả có danh tiếng trong kinh thành. Cũng là vô cùng khinh thường Bách Lý Dực. Có lẽ là cũng uống quá nhiều rượu, Dương Triết nói chuyện càng ngày càng trắng trợn không một chút kiêng dè, hắn nhìn Quỷ Tài Tạ bằng ánh mắt chế giễu, "Bất quá chỉ là một vị tiểu thư của Thụy Vương phủ, các ngươi lại coi nàng như là công tử thế gia a ?" Lời này quả thực có chút trắng trợn không kiêng dè. Trong ánh mắt Bách Lý Dực nháy mắt sắc như đao kiếm.
"Dương Triết!" Thương Lạc liếc mắt nhìn Bách Lý Dực một chút, sau đó đanh giọng lại quát Dương Triết kia. "Ngươi quá thất lễ !" Lúc này, tựa như Dương Triết cũng phát hiện mình nói quá, liếc mắt nhìn đám đông một chút, hơi mím mím môi nói, "Là tại hạ say rượu lỡ lời."
Quỷ Tài Tạ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đi đến bên cạnh Bách Lý Dực, "Hắn say rượu lỡ lời, Dương Triết xưa nay là người như vậy."
"Ngươi!" Dương Triết trừng mắt.
Trong đám người có một công tử lên tiếng, "Là Kính Đức thất lễ, làm ca ca ta thay hắn xin lỗi." Hắn quay người cùng đối diện với ánh mắt Bách Lý Dực, "Đại Vương, mong rằng ngài không lấy làm phiền lòng."
Bách Lý Dực liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lại, mà là đem ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh của Thanh Vũ. Người công tử kia cũng không lấy đó làm phiền lòng, khẽ mỉm cười, "Có điều, đối với tiếng đàn của Thanh Vũ công tử chúng ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, không biết hôm nay có diễm phúc được thưởng thức hay không ?"
Thật giống như hắn vừa mở miệng, mọi người xung quanh bắt đầu phụ họa. Bách Lý Dực nắm chặt tay Thanh Vũ, liếc mắt nhìn tên công tử kia một chút. Bách Lý Dực biết người này, hắn là nhị công tử nhà Bắc Vương, Vương Minh Nhược, là tài tử xếp thứ ba trong Châu Thành. Nàng với người này chưa từng xã giao lần nào, chẳng hiểu vì sao những người này hùng hổ dọa người. Bầu không khí trong nháy mắt càng thêm cứng nhắc lại.
Thương Thu đứng ở một bên âm thầm quan sát toàn bộ sự tình, nhìn tình cảnh này cuối cùng cũng phản ứng lại. Nàng ngồi ở giữa, dùng ánh mắt uy nghiêm của mình, cùng lời nói vô cùng nghiêm nghị, "Hiếm có ngày tụ tập đông đủ tài tử như hôm nay, Nhị ca có thể để Thanh Vũ đàn một khúc được hay không ?" Khóe miệng nàng mỉm cười, ngữ khí mềm nhẹ, ôn hòa hữu lễ khiến người ta không đành lòng từ chối.
Thương Lạc nhìn nàng, môi mấp máy mấy lần, nhưng cũng không có mở miệng nói gì, mà là đem ánh mắt đặt lên người Bách Lý Dực, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Bách Lý Dực nắm chặt tay Thanh Vũ, xem xét ánh mắt Thương Thu một chút. Bách Lý Dực cúi đầu nhìn Thanh Vũ, khuôn mặt Thanh Vũ vẫn hết sức bình tĩnh, sau đó rút tay đang nắm chặt tay Bách Lý Dực ra, cong ngón tay lên viết xuống lòng bàn tay Bách Lý Dực hai chữ.
Đồng tử Bách Lý Dực hơi co rụt lại, nhìn lướt qua Thương Thu, sau đó thu tầm mắt lại. Bách Lý Dực đáp, "Có thể." Lại nói, "Đưa Cầm lên." Người đang ngồi đằng sau sững sờ một chút, không nghĩ tới Bách Lý Dực dễ dàng đáp ứng như vậy. Thương Thu cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười cười ra hiệu cho thị nữ bên cạnh "Đem Cầm mang lên cho Thanh Vũ công tử."
Thị nữ kia lĩnh mệnh, "Vâng." Ôm Cầm Nguyệt Nhị công tử vừa gảy mang đến.
Bách Lý Dực nhìn qua Cầm này một chút, lãnh lãnh đạm đạm, dù là ai đều nhìn ra nàng đang xem thường. "Không cần Cầm này, đem Quỳnh Đồng mang tới đi." Quỳnh Đồng là Cầm tốt nhất trong lầu này, cũng là Cầm nổi danh ở Châu Thành, không phải ai cũng có thể tấu. Nghe Bách Lý Dực nói vậy, sắc mặt mọi người biến đổi, vẻ mặt của Nguyệt Nhị công tử kia cũng biến sắc ba phần.
Thương Thu nhìn Bách Lý Dực, trong con ngươi có hàm ý không thể lí giải. Nhưng vẫn duy trì nét cười trên mặt, gật gật đầu, "Được." Sau đó nhẹ giọng phân phó thị nữ của mình đi lấy Cầm.
Đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong, Bách Lý Dực mới dắt tay Thanh Vũ đi qua. Bách Lý Dực ngắm nhìn thân thể đứa bé kia, đôi gò má trắng nõn xinh đẹp, lại nhìn lướt qua cái gọi là tài tử công tử kia, bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Thanh Vũ, sau đó lùi đứng ở một bên, ở phía sau Thanh Vũ bảo vệ nàng.
Một loạt hành động của Bách Lý Dực làm cho Thương Lạc đứng ở một bên trợn mắt ngoác mồm. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bách Lý Dực cùng Thanh Vũ kia thân mật như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người. Hắn lén lút quan sát gò má đẹp đẽ của Bách Lý Dực, lại đưa mắt nhìn đủ loại ánh mắt của đám người kia, giông bão trong lòng nổi lên. Đây hẳn là đánh dấu chủ quyền trước mặt mọi người a. Cho nên nói Nhị ca ngươi quả nhiên là Hạ Hằng Đế tái thế, quả nhiên là 100% yêu trẻ nhỏ a !!!
Thương Thu nhìn hàng loạt hành động này của Bách Lý Dực, từ trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu. Có phải là đang nằm mộng không ? Nàng thậm chí có thể cảm nhận được thâm tình trong ánh mắt của Bách Lý Dực kia. Ánh mắt như vậy thật sự là cho người ta kinh ngạc. Mà Quỷ Tài Tạ ở một bên kia cũng cảm thấy như vậy, chỉ có điều là thêm chút cảm xúc không cam lòng.
Mỗi người đều chất chứa tâm tư khác nhau, ở nơi bên ngoài yên bình nhưng bên trong đang nổi sóng gió này, tiếng đàn của đứa bé kia theo đầu ngón tay tản ra, trong nháy mắt kinh diễm như ánh trăng. . . . . .
Buổi tối hôm đó, ánh trăng sáng như nước. Dưới phong cảnh tuyệt diễm như vậy, thi hội rực rỡ, nhưng tất cả chỉ nhớ tới một người tên là Thanh Vũ........
Sau này hậu thế Nam Hạ lưu truyền vô số giai thoại về nàng.
Sau khi tiếng đàn ngưng lại, mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi tiếng đàn, một lúc lâu sau mới nghe được tiếng thở dài. Đó là tiếng thở dài của Nguyệt Nhị công tử, "Hôm nay nghe tiếng đàn của Thanh Vũ công tử, Sở Nguyệt thẹn không sánh bằng." Đó là, sự ngưỡng mộ chân thành của người nghệ sĩ với nhau.
Thanh Vũ đối diện với ánh mắt của nàng, trong ánh mắt có chút kiêm tốn, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên. Mọi người mới tỉnh táo lại, ánh mắt sau khi thưởng thức tiếng đàn của Thanh Vũ cũng đã thay đổi mấy phần. Chuyển ánh mắt nhìn sang nhìn Bách Lý Dực càng mang theo mất phần phức tạp. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng người con gái bên cạnh Bách Lý Dực đã cảm phục được bọn họ.
Bách Lý Dực lườm lườm bọn họ, nắm lấy tay Thanh Vũ, từ trong đám người lặng lẽ đi ra. Giương mắt nhìn lướt qua mọi người, sau đó mở miệng, thái độ vẫn không nhanh không chậm nói, "Đêm đã khuya, Cô Vương về trước, chư vị đêm nay cứ tận hứng." Sau đó nắm tay Thanh Vũ nghênh ngang rời đi. Đoàn người tự tách ra làm hai, nhìn theo bóng người hai người họ đang rời đi.
Thất công chúa Thương Thu cũng nhìn theo bóng người gầy gò đang dần biến mất ở cầu thang kia, lông mày lơ đãng nhăn lại.
Không gian tầng 7 có chút yên tĩnh, một lúc lâu sau đó mới khôi phục được lại náo động, nhưng dù có thế nào cũng không còn bầu không khí náo nhiệt như trước kia. Thương Thu ngồi ở trong đám người, mặc dù vẫn cười nói như trước, nhưng sâu trong đôi mắt nàng có chút gì đó không yên ổn. Mãi đến tận lúc "khúc chung nhân tán" (nhạc hết, người đi), giọng nói của ca ca Thương lại vang lên bên tai nàng, nàng mới hoàn hồn.
Đó là một tiếng thở dài, tiếng thở dài này thậm chí còn nặng nề hơn buổi tối nay.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
101 chương
49 chương
271 chương
40 chương