Thánh Viện

Chương 39

Ciro đi đến khi bầu trời đã tối đen mới dừng lại, nơi đó có một gốc đại thụ được đánh dấu thật bắt mắt. Soso thấy hắn nhíu mày liền nhu thuận đứng một bên không dám lên tiếng. Ciro đột nhiên nói: “Bốn phương hướng đều không thay đổi chứng tỏ chúng ta không phải là lạc đường.” Nội dung cuộc thi của bọn họ là tìm được năm mươi gốc đại thụ đang khô héo rồi sử dụng thủy nguyên tố cùng thổ nguyên tố để chữa trị. Bởi vì Ciro chỉ am hiểu hỏa nguyên tố nên hắn là người phụ trách đánh dấu. Tổ của bọn họ đã trị liệu được cho ba cây, ba chỗ đánh dấu đều là do hắn làm, vị trí cùng hình dạng hắn đều nhớ kỹ, vừa liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Hiện tại bốn hướng đều đã đi một lần mà vẫn không hề gặp được địa phương cũ, điều đó chứng tỏ hai người đã không còn ở tại chỗ cũ. Soso mở lớn ánh mắt. “Hẳn là, ” Ciro ngưng trọng nói, “Gặp không gian ma pháp.” Soso bật thốt lên hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?” Nghe cậu hỏi như vậy, cơn giận của Ciro lại bùng lên. Thời điểm lâm vào khốn cảnh cho dù là ai đều hi vọng sẽ gặp được một đồng bọn có thể đưa ra các vấn đề tham khảo, thậm chí là có thể giải quyết vấn đề chú tuyệt đối không phải là một tiểu hài tử chỉ biết dựa vào người khác. Nhưng hắn vẫn là đem cơn tức nhịn xuống, “Tìm đường đi ra ngoài.” Soso thấy hắn trong mắt lóe ra  ánh sáng lạnh, lập tức đem tâm tư muốn truy hỏi kỹ càng sự việc bóp chết. “Trước nghỉ ngơi, ăn một chút gì đi đã.” Ciro nhặt một ít cành cây khô ráo xếp thành một đống sau đó đốt lửa. Soso từ trong túi không gian lấy ra mao thảm. Một nửa trải trên mặt đất một nửa cuốn lên người. Ciro lấy ra thịt cùng nước uống. Hắn ăn được một nửa, thấy Soso đang trừng lớn ánh mắt ôm bụng nhìn sang, không khỏi nhíu mày nói: “Sao ngươi không ăn?” “Ta đã nói, ta mang thịt của ta cho ngươi.” Soso nói xong kìm lòng không đậu mà nuốt nước miếng một cái. Ciro thấy vẻ mặt đáng thướng của cậu, nguyên bản muốn đưa miếng thịt qua, nhưng nghĩ lại, này có lẽ là biện pháp tốt khiến cho Soso hiểu được trách nhiệm khi làm việc. Lần này bị đói bụng sẽ dạy cho cậu biết, có một số việc nếu đã dám nói ra thì nhất định phải thừa nhận hậu quả tương ứng. Nghĩ vậy, hắn rất nhanh giải quyết nốt chỗ thịt còn lại. Cánh tay đang ôm bụng của Soso niết càng thêm mạnh, ý đồ muốn che trụ chiếc bụng nhỏ không ngừng kêu càu nhàu của mình. “Đi ngủ sớm một chút.” Ciro lấy ra gối cùng mao thảm từ trong túi không gian, sau khi trải xong liền tao nhã nằm ngửa xuống, hai tay đặt trước ngực, bày ra tư thế ngủ tối hoàn mỹ. Soso đã từng kiến thức qua một lần tư thế trước khi hắn đi vào giấc ngủ, bất quá chờ sau khi hắn tỉnh lại, tư thế này chắc chắn sẽ không còn nữa. Cậu lấy ra bình nước, uống miếng nước điếm bụng rồi sau đó cũng nằm xuống ngủ. Ngọn lửa giữa hai người dần dần lụi tàn, rất nhanh chỉ còn lại một đám tàn quang. Bởi vì lạnh,Soso lui thành một đoàn. Thùng thùng đông...... Từ rất xa truyền đến tiếng kim loại va chạm vào nhau, mặt đất ầm ầm chấn động. Đang ngủ thành hình chữa đại (大) Ciro rất nhanh ngồi dậy, ánh mắt nhập nhèm sau khi nhìn rõ tình huống xung quanh liền trở lên thanh minh. Hắn đem chăm nệm vân vân nhét vào trong túi không gian, sau đó nhìn qua Soso vẫn đang mơ màng, liền đi qua lay tỉnh cậu nói: “Đứng lên.” Soso đnag ngủ say, nhìn tới khuôn mặt phóng đại của hắn mới nhất thời phản ứng đến, “Ciro?” “Mau đứng lên.” Ciro bắt lấy cánh tay cậu, mạnh mẽ kéo lên. Soso ăn đau nhíu mày, đang muốn lên tiếng liền nghe được tiếng kim loại va chạm ở xa xa, hơn nữa là đang hướng đến gần nơi này. “Đó là cái gì?” Cậu khiếp đảm rụt vai lại. “Không biết.” Ciro dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia hào quang, “Có lẽ là học viện phái người đến tìm chúng ta.” Soso nhãn tình sáng lên, lập tức thu thập tốt mọi thứ, “Vậy chúng ta đi nhanh đi.” “Ngươi đi phía sau ta.” Tuy rằng Ciro đưa ra một tia hi vọng, nhưng là trực giác lại nói cho hắn, mọi chuyện e là không đơn giản như vậy. Càng đi tới gần nới phát ra tiếng động, mặt đất chấn động càng cảm nhận được một cách rõ ràng. Về sau, Soso cơ hồ dán tại trên người Ciro mới có thể đứng vững. Ciro vài lần muốn đẩy cậu ra, nhưng là cánh tay vị nắm thật sự quá chặt, vừa thoáng buông lỏng, đối phương liền bắt lại thật nhanh. Về sau, tiếng va chạm cơ hồ đinh tai nhức óc. Soso vừa phải bịt tai vừa ôm chặt cánh tay Ciro, bận rộn vô cùng. Cuối cùng liền đem cái lỗ tai dán lên trên cánh tay của Ciro, dùng cánh tay của hắn để ngăn tiếng ồn. Bản thân Ciro cũng bị tiếng va chạm làm cho tối tăm mặt mũi, cũng mặc kệ động tác mờ ám của cậu. Vừa đến gần liền nhìn thấy hai đầu ma thú ngoại hình giống nhau như đúc đang không ngừng lao vào nhau. Ánh trăng chiếu lên giáp xác của bọn chúng mơ hồ ánh lên chút ánh sáng màu đồng đen, giống như vảy cá. Cái trán của ma thú bóng loáng, chính giữa lại hơi nhô lên, giống như trời sinh thích hợp cho việc húc nhau. Hai mắt rất nhỏ, đối lập với chiếc mũi ngắn thô to phía dưới, hai con mắt tựa như hai hạt đậu xanh gắn vào. Mõm rộng bằng một bàn tay, bốn chiếc răng nanh hướng ra phía ngoài tựa như bốn chiếc sừng trâu trắng bóc. Nhưng bưu hãn nhất lại chính là hình thể của chúng. Chiều cao của chúng đại khái tương đương cùng Ciro, khí lực cường tráng, thời điiểm lao lên thật giống như trăm vạn cân kim loại cùng nhảy lên. Soso nhìn tới run lên một trận, bàn tay gắt gao túm lấy tay áo Ciro, dường như sợ hắn chớp mắt sẽ biến mất. “Đi.” Ciro cũng không xoay người lại, rón rén lui về phía sau. Soso bất ngờ không kịp phòng bị, vấp phải gót chân ngã về phía sau. Ngay trong khoảnh khắc mất đi thăng bằng, cậu theo bản năng kêu lên sợ hãi. —— vừa đúng lúc hai đầu ma thú vừa mới lao vào nhau xong, đang thở lấy hơi. Ciro vòng tay muốn che miệng Soso lại thì đã muộn, hai đầu ma thú đều đã hướng ánh mắt sang phía họ. Ciro chửi nhỏ một tiếng, kéo Soso bỏ chạy. Soso biết chính mình gây họa, một tiếng cũng không dám rên, liều mạng chạy theo Ciro, cố gắng đuổi kịp bước chân hắn. Nhưng là khi bọn họ bỏ chạy, ma thú cũng đã đuổi theo. Mặt đất chấn động làm cho Ciro cùng Soso bước đi cũng không vững. Mắt thấy ma thú càng lúc càng tới gần, Ciro cương quyết quay người ném ra một hỏa cầu. Hỏa cầu rơi xuống trên người ma thú dường như châm lên đống củi. khiến cho nó chớp mắt liền biến thành một đầu hỏa thú. “Không xong!” Ciro đột nhiên nhớ ra đây là loại ma thú gì, sắc mặt trắng xanh. Nêú hắn không có nhớ nhầm, loại ma thú đang đuổi theo phía sau họ này gọi là răng nanh quái, là bát giai ma thú. Chúng nó sở dĩ có thể trở thành bát giai ma thú thứ nhất là bởi lớp xác ngoài kiên cố, hai là bởi bàn chân sắt đá trời sinh, ba chính là bởi vì chúng nó có khả năng hấp thu nguyên tố —— vô luận là loại nào. Nói ngắn gọn, trong nháy mắt thân thể nó tiếp xúc với loại nguyên tố nào, liền có thể nắm được loại nguyên tố đó. Nếu không phải bởi hạn lượng nắm giữ của chúng không nhiều, chúng đã sớm trở thành thập giai ma thú. Nhìn thấy răng nanh quái càng ngày càng gần, Ciro trong đầu ý niệm xoay chuyển thật nhanh. Loại thời điểm này có thể bảo trụ một người đã muốn cực kì khó khăn, huống chi còn mang theo một người chắc chắn sẽ trở thành trói buộc như Soso? Xúc động muốn buông tay ra càng ngày càng rõ ràng, thế nên Soso cảm nhận được bàn tay nguyên bản đang nắm chặt lấy tay cậu từng chút thả lỏng, cuối cùng thế nhưng hoàn toàn là cậu túm lấy tay hắn. Soso tựa hồ đã nhận ra tâm tư hắn của hắn, đột nhiên buông tay ra, liền dừng lại, xoay người chạy về hướng con răng nanh quái. Chỉ có một con đuổi theo. Đưa tay buông ra đích xúc động càng ngày càng rõ ràng, thế cho nên Soso cảm nhận được nguyên bản nắm chặt tay hắn một chút thả lỏng, cuối cùng thế nhưng toàn bộ dựa vào chính mình bắt lấy hắn. Soso tựa hồ đã nhận ra tâm tư của hắn, đột nhiên buông tay ra, dừng lại cước bộ, xoay người nghênh hướng kia con răng nanh quái. Chỉ có một con đuổi theo. Ciro lăng lăng nhìn vào tay mình rồi xoay người nhìn lại. Thân ảnh Soso lúc này đã hoàn toàn bị bao trùm bởi ngọn lửa trên người răng nanh quái, tựa như sương mai buổi sớm, tùy thời sẽ tan vào không khí. Trong một chớp mắt, cơ hồ hoàn toàn không có đường sống...... Ciro dùng phong hệ ma pháp lao đến, ôm lấy Soso lao sang bên cạnh. Nhưng tốc độ của răng nanh quái hiển nhiên còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn. Ciro chỉ cảm thấy trên lưng nóng rực, một trận đau rát phô thiên cái địa ập đến, trong không khí thoảng lên mùi vị thịt khét. “Ciro?” Soso khiếp sợ cùng không dám tin nhìn Ciro đang chắn trên người mình. Hắn không phải thực chán ghét mình sao? Vì cái gì lại lao lại đây? Đã muốn bị đau đớn tra tấn đến mức hô hấp khó khăn, Ciro hiển nhiên không thể đọc được những suy nghĩ rối rắm trong mắt Soso để mà trả lời, việc duy nhất hắn có thể làm lúc này là nhăn mặt..... hô hấp. Con răng nanh quái vừa vọt qua lại quay trở lại. Ngọn lửa trên người so với lúc trước càng thêm mãnh liệt. Loại nhiệt độ này khiến cho đầu của Soso cũng dần dần trở lên nóng cháy.