Thanh sắc - hiểu bạo

Chương 26 : bệnh ẩn

Chương 26: Bệnh ẩn Phòng tư vấn rất an tĩnh, ở trong nữa tiếng đồng hồ khá dài, không có bất cứ người nào nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang đát đát của quả lắc đu đưa. Ở trong nữa tiếng đồng hồ này, Tề Tĩnh Nhàn không có chủ động đề xuất bất kì đề tài nào nữa, chỉ là ngồi ở một bên, nắm lấy tay của Mộc Tư Linh, cho đến khi tay của con người này kéo động mình, cô ấy mới lần nữa hỏi Mộc Tư Linh Cùng với lúc trước không giống là Mộc Tư Linh không đem đầu chôn vào khuỷ tay nữa, mà là ngẩng đầu, im lặng nhìn cô ấy. Từ rất lâu lúc trước Tề Tĩnh Nhan thì phát hiện, con ngươi của Mộc Tư Linh rất đẹp, màu sắc con ngươi của nàng không phải màu đen tạp chất, mà là màu đen thuần túy nhất. Trong lúc nàng chuyên chú nhìn bạn, bạn sẽ phát hiện trong con mắt của nàng có rất nhiều điểm sáng, nhìn trong thời gian dài thậm chí sẽ có một loại ảo giác nhìn như ánh sao Nhìn chằm chằm mắt của Mộc Tư Linh nữa ngày, Tề Tĩnh Nhàn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của nàng, buông nhẹ ngữ khí "Ngươi đang sợ? ngươi sợ cái gì chứ? sợ ở trong kì hạn không cách đánh động Lâm Tố Bạch, hay là sợ một sinh mạng khác trong cơ thể của ngươi?" tốc độ lời nói của Tề Tĩnh Nhàn rất chậm, mà cô ấy lúc này cũng chú ý đến phản ứng của Mộc Tư Linh, khi đang nói đến một nghi vấn cuối cùng, cô ấy rõ ràng phát hiện, tằm mắt của Mộc Tư Linh lóe qua một tia lãnh ý "Ngươi không thích đứa bé này, có đúng không?" Tề Tĩnh Nhàn đem mỗi một chi tiết nhỏ thu vào trong đáy mắt, thấy Mộc Tư Linh sau khi nghe qua vấn đề này cuối cùng đem mặt lộ ra, cô ấy biết, hôm nay bản thân cuối cùng mở ra được tâm kết (trạng thái tâm lý) của con người này "Ta không thích, một chút cũng không" Mộc Tư Linh chậm rãi mở miệng, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, âm điệu cũng là trầm thấp, căn bản không giống một người sắp làm mẹ "Tại sao, có thể nói cho ta biết không?" Tề Tĩnh Nhàn không cách nào suy đoán phần chán ghét của Mộc Tư Linh, nhưng cô ấy biết, con người này sẽ chán ghét đứa nhỏ này, hơn phân nữa có liên quan đến Lâm Tố Bạch "Đứa bé này, là kết tinh của ta và Khanh Khanh, cũng là lợi thế ta...dùng để giữ lại chị ấy" "Nếu đã như thế, ngươi nên vui mới phải, ngoại trừ nhốt cô ấy, ngươi lại có thêm một lý do, không phải sao?" Tề Tĩnh Nhàn tĩnh táo phân tích cho Mộc Tư Linh, tựa hồ toàn bộ đem chuyện phi pháp giam cầm làm thành chuyện hợp lý. Trên thực tế, cô ấy luôn đều làm việc cho Mộc gia, dù cho biết Lâm Tố Bạch bị Mộc Tư Linh giam cầm, cô ấy cũng sẽ không làm chuyện dư thừa gì. Nhìn lại cô ấy, giải mã mỗi một cách nghĩ của Mộc Tư Linh, càng thêm quan trọng và thú vị "Nhưng mà, có được đứa nhỏ, thế giới của ta và Khanh Khanh thì sẽ thêm một người. Khanh Khanh thích đứa nhỏ, có lẽ chị ấy sẽ đem phần tình yêu cho ta cho đứa nhỏ này. Ta không thích như vậy. Ta không cách chấp nhận trên thế gian này nhiều thêm một người đến chia sẽ tình cảm của Khanh Khanh cho ta, chỉ là nghĩ đến khả năng này, ta thì ghen tỵ nổi điên, nhưng mà chỉ cần có đứa nhỏ này, Khanh Khanh thì sẽ không rời khỏi ta. Cho nên ta cần phải giữ lại, ra cũng sẽ thử chấp nhận nó" Thanh âm của Mộc Tư Linh rất lạnh, thấy được trong mắt nàng tình cảm từ tính kế đến sát ý cuối cùng biến thành không thể làm gì. Tề Tĩnh Nhàn rất xác định, lúc này ở trong lòng và trong đầu của nàng, đã vạch ra kế hoạch giết chết sinh mạng nhỏ này như thế nào khi vừa chào đời, lại vì Lâm Tố Bạch mà cố gắng đem phần phản cảm này nhịn xuống. Có lẽ người bình thường không cách lý giải được tư duy của Mộc Tư Linh, nhưng Tề Tĩnh Nhàn hiểu được "Ngươi không nên nghĩ như vậy, cho dù Lâm Tố Bạch đem phần tình yêu cho đứa nhỏ này, cũng là vì đứa nhỏ này là ngươi vì cô ấy mà sinh. Loại biểu hiện ái ốc cập ô này (yêu ai yêu cả đường đi lối về), ta nghĩ ngươi nên hiểu rõ. Nếu như đứa nhỏ này lớn lên giống ngươi, hoặc là giống Lâm Tố Bạch, bản thân ngươi chắc cũng sẽ thích, hơn nữa..." Lời nói của Tề Tĩnh Nhàn còn chưa nói xong, Mộc Tư Linh đã mãnh liệt từ trên đất đứng lên, nàng im lặng mà thâm trầm nhìn mình, từ trong tằm mắt của nàng, Tề Tĩnh Nhàn đọc ra được lo âu và bất an, cũng chỉ có dưới tình huống tâm trạng không bình tĩnh cực độ của Mộc Tư Linh, nàng mới sẽ biểu hiện ra bộ dạng này "Mộc Tư Linh, ngươi bình tĩnh chút, Ok, ta thu lại suy nghĩ lúc nảy, ngươi suy nghĩ thế nào? bỏ đứa bé này, bỏ đi lợi thế kiềm chế Lâm Tố Bạch?" Tề Tĩnh Nhàn không dám nói đề tài lúc nảy nữa, cô ấy chỉ là sờ lấy sau lưng của Mộc Tư Linh, không tiếng động an ủi nàng để nàng bình tĩnh lại. Thấy đối phương lại thật thà ngồi lại trong góc tường, cô ấy mới yên tâm lại "Đứa nhỏ này, không nên giống ta...cũng không nên giống Khanh Khanh. Đúng...nó không thể giống Khanh Khanh, không thể...không thể giống Khanh Khanh...không thể giống Khanh Khanh..." Mộc Tư Linh luôn không ngừng lặp lại lời nói giống như vậy, Tề Tĩnh Nhàn nhìn bộ dạng của nàng, nghi hoặc ban đầu mất đi, mà chuyển biến thành sáng tỏ Chứng tự kỷ là chứng bệnh mà ít bộ phận con người khi còn nhỏ sẽ có, mà bối cảnh gia đình của Mộc Tư Linh, càng dẫn đến loại bệnh này của nàng, hơn nữa thời gian sau ba mẹ của nàng tạo thành bóng ma cho nàng. Có thể nói, chứng tự kỷ và chứng trầm cảm của Mộc Tư Linh đều hết sức nghiêm trọng, đặc biệt là phương diện tự kỷ, hơi quá khích một chút, thì sẽ sản sinh rất nhiều hoang tưởng mà người bình thường không ngờ đến "Mộc Tư Linh, ngươi sở dĩ không hy vọng đứa nhỏ này giống Lâm Tố Bạch, là bởi vì ngươi không cách cho phép ở trên thế giới này, có người thứ hai tướng mạo giống Lâm Tố Bạch, đúng không? ngươi cảm thấy tồn tại như vậy đối với Lâm Tố Bạch là một sĩ nhục, ngươi có thể cho phép tượng điêu khắc không có sinh mạng hoặc tượng sáp có được ngoại hình của Lâm Tố Bạch, lại không cách cho phép một sinh mạng đang sống chiếm lấy cái ngoại mạo (diện mạo bên ngoài) của nữ nhân độc nhất vô nhị ngươi thích nhất, cho dù chỉ là tương tự cũng không thể, đúng không?" Tề Tĩnh Nhàn tỉnh táo phân tích, đặc biệt là sau khi thấy được con ngươi của Mộc Tư Linh trở nên tối lại, càng thêm khẳng định lời mình nói. Cô ấy nhìn que thử thai kia, có chút bất đắc dĩ ngồi ở một bên. Mộc Tư Linh thật sự không thích hợp làm một người mẹ, cô ấy dám khẳng định, nếu như đứa nhỏ sinh ra thật sự giống Lâm Tố Bạch, con người này có lẽ sẽ mải mai không do dự đem nó loại trừ "Khanh Khanh là của ta, chỉ có thể có một mình Khanh Khanh, bất cứ người nào cũng không thể bắt chước Khanh Khanh? không thể...không thể..." "Được, ta đã hiểu ngươi đang sợ cái gì, còn lại giao cho ta xử lý. Bây giờ vấn đề quan trọng của ngươi là dùng đứa nhỏ này để giữ lại Lâm Tố Bạch, cho nên ngươi nên để nó tiếp tục sống tiếp, nếu như đứa nhỏ này sinh ra thật sự giống Lâm Tố Bạch, ngươi diệt trừ nó cũng không muộn" Tề Tĩnh Nhàn vừa nói, đem Mộc Tư Linh lần nữa kéo lên, thấy con người này rốt cuộc không còn là một bộ dạng khẩn trương nữa, cô ấy lần nữa đem cafe nóng đưa cho Mộc Tư Linh, mà cô ấy cuối cùng cũng chịu uống "Thuốc trấn tĩnh còn có thể dùng không" lần này chủ động mở miệng là Mộc Tư Linh, nàng thấp giọng hỏi, tâm trạng của nàng sau khi sống chung với Lâm Tố Bạch hết sức ổn định, hay có tâm trạng biến động, nàng thì sẽ thất khống (mất đi khống chế) làm ra một số chuyện cả bản thân nàng cũng không cách chấp nhận, trãi qua mấy ngày yên ổn này, đều là nàng dựa vào thuốc trấn tĩnh để giữ vững "Không thể dùng rồi, như vậy sẽ đối với đứa nhỏ không tốt. Ta kiến nghị ngươi làm một kiểm tra chi tiết, lỡ như đứa nhỏ có vấn đề gì, ngươi cũng..." Tề Tĩnh Nhàn vừa nói, vậy mà Mộc Tư Linh lại không có cho cô ấy cơ hội nói xong, mà xoay người rời khỏi căn phòng, bỏ lại Tề Tĩnh Nhàn không nói được gì "Đứa nhỏ thì sao cũng được, chỉ cần Khanh Khanh không gì thì được rồi" Hết chương 26