Thành Phần Cá Biệt
Chương 58 : Chia Làm Hai
- Đang định đi đâu đấy?
- Đâu có đâu, đang tập thể dục mà.
Ái Lạp bịa đại một lí do ngu xuẩn, quả nhiên vẻ mỉa mai trên khuôn mặt Cường càng trở nên rõ ràng hơn. Trái tim thoáng chốc trở nên căng thẳng, nó không dám thở mạnh, lén lút quan sát Cường. Cậu vẫn đang giữ nguyên nụ cười nhạt trên miệng, vui vẻ hỏi:
- Trông mày có vẻ khỏe mạnh hơn tao tưởng?
- À thì hết sốt rồi...
- Bạn mình có sở thích tập thể dục gần tủ để giày hả?
Ái Lạp cười gượng, rốt cuộc chịu hết nổi, đành đưa điện thoại cho Cường xem. Chưa cần con bé phải giải thích thêm câu gì, Cường đã chặn họng bằng cách dúi cho nó giỏ hoa quả:
- Vừa ốm dậy, không đi đâu hết.
- Nhưng mà nhỡ người ta đang gặp nguy thì sao?
- Mày ở nhà, tao sẽ đi.
Người đối diện vuốt lại mái tóc rối tinh rối mù của Ái Lạp, mỉm cười bước ra ngoài. Ái Lạp cảm thấy hơi ngại vì bắt Cường đi thay mình, suy nghĩ một lúc rồi mới đem giỏ hoa quả vào cho bác giúp việc cất. Trong lúc đó nó ở nhà tranh thủ làm vệ sinh cá nhân, tắm gội sạch sẽ, tới lúc ra vẫn chưa thấy Cường quay lại. Đĩa hoa quả đã được xếp sẵn lên bàn, Ái Lạp vươn tay ra nhón một miếng.
- Đang nghĩ gì thế?
Tiếng động lạ bất ngờ xuất hiện ở sau lưng, Ái Lạp lần thứ hai giật mình ngã ra ghế sofa phòng khách. Tầm mắt Bảo lướt qua mái tóc hẵng còn ẩm của Ái Lạp, rất tùy tiện nhấc một lọn tóc nhỏ lên ngửi. Hai vai Ái Lạp run lên, miếng dâu nghẹn ở trong miệng. Bảo bỗng dưng nói một câu rất kì cục, kì cục tới nỗi Ái Lạp có ảo giác giọng điệu của cậu hôm nay cũng khác lạ.
- Thơm quá, cứ muốn ngửi mãi thôi.
- Thôi im đi!
Ái Lạp đẩy Bảo cách xa mình ra, đầu quay về hướng khác ăn dâu. Nó nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích của Bảo ở bên cạnh, tự nhiên thấy khó chịu gần chết. May mà ngay lúc đó Cường về tới nhà, đánh tan những cảm giác kì lạ lởn vởn trong đầu Ái Lạp.
- Sao rồi?
Ái Lạp nhoài người lên hỏi, ngược lại Cường nhìn con bé với vẻ mặt rất kì cục. Cậu nhăn mày, lắc đầu nói:
- Chỗ đó là một con hẻm cụt chuyên để rác và đồ cũ, lúc tao chạy đến thì chẳng thấy ai ngoài rất nhiều rác.
- Lại có chuyện gì à?
Bảo hỏi, Ái Lạp liền kể cho cậu nghe về sự việc xảy ra ban sáng. Bảo cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đó là trò đùa của đứa nào đó, dặn Ái Lạp lần sau nhận được cuộc gọi phải báo ngay cho cậu hoặc Cường.
"Đây có thể là bẫy, nhất là khi nó đang ốm thì rất nguy hiểm."
Dòng tin nhắn bí mật được gửi tới máy Cường. Có vẻ như Bảo chỉ đang trấn an Ái Lạp chứ không hề nghĩ mọi thứ đơn giản như thế. Hai thằng trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng sự trao đổi đó nhanh chóng được ngừng lại khi Ái Lạp kêu đói. Giọng con bé to dã man, nhì nhèo ỉ ôi làm mấy bác giúp việc trong bếp cuống hết cả chân tay làm đồ ăn cho nó.
- Sao lại là cháo ạ?
Ái Lạp nhăn nhó hỏi bác giúp việc, không cam tâm xị mặt ra. Bác giúp việc đặt thêm vài món ăn kèm bên cạnh bát cháo, nhẹ nhàng lặp lại lời bà Trịnh:
- Bà chủ dặn mới ốm dậy không được ăn cơm luôn, sợ cháu đau dạ dày.
- Nhưng bác nhìn chúng nó trêu cháu kìa!
Ái Lạp chỉ sang Bảo đang hít hà miếng sườn xào chua ngọt, đoạn cậu xúc miếng cơm thật to bỏ vào miệng, hếch mặt thách thức:
- Ăn cháo của mình đi.
- Đồ khốn nạn này nữa!
Ái Lạp hét lên, Bảo với Cường cười nắc nẻ. Mấy đứa trêu đùa nhau suốt lúc ăn cơm, mọi sự phản kháng của Ái Lạp đều vô dụng, nó vẫn phải ăn hết bát cháo dưới sự điều khiển của cái đói. Ăn xong thì đến phần uống thuốc, Ái Lạp tất nhiên không chịu, thế nên màn lấy thịt đè người là thứ bắt buộc phải diễn ra.
- Bóp mồm nó!
Ái Lạp ngồi trên người Bảo, bị cậu ghì chặt khóa ở trong lòng. Cường ở phía trước mặt không đổi sắc bóp miệng Ái Lạp. Ái Lạp điên cuồng dãy dụa nhưng vẫn không thể địch nổi sức của hai thằng con trai.
- Ái Lạp, ngoan nào!
Cường khuyên nhủ, cố gắng nhét viên thuốc nữa vào miệng nó mà không thành. Bảo chửi bậy mấy câu, ôm lấy Ái Lạp bằng một tay, tay còn lại giữ ở trán con bé. Tới khi thuốc vào mồm rồi thì Ái Lạp phải tự giác mà vồ lấy nước, nó sợ vị đắng ngắt của cái thứ kinh khủng kia sẽ ngấm vào họng mình.
Tuy không đủ sức để đấu với hai đứa con trai nhưng Ái Lạp vẫn thừa khả năng giãy cho hai đứa kia đút thuốc trong khổ sở. Sau quá trình vật lộn, đứa nào cũng ngồi thở hồng hộc. Bảo mệt mỏi nằm vật ra ghế, có thể nói cậu là người mệt nhất khi phải giữ Ái Lạp trong thế trận vừa rồi. Bảo đưa một tay lên che mắt, lấy chân hẩy nhẹ Ái Lạp đang ngồi bên cạnh, lầm bẩm vài từ như đang quở trách:
- Con ranh kia uống thuốc thôi mà cứ...
- Cứ làm sao?!
Ái Lạp nạt lại, lấy giấy quẹt vết nước rơi rớt do uống quá vội. Bảo thở dài, đáp:
- Tao cho mày uống thuốc thôi mà cứ có cảm giác đang cưỡng ép mày ấy.
- Tao cũng cảm giác y như vậy.
Cường bật cười, chêm thêm lời. Ái Lạp xì một hơi dài, không để tâm lắm đến giọng điệu bất lực trong câu nói.
Ái Lạp đã khỏi ốm nhưng để đề phòng, bố mẹ vẫn cho nó nghỉ hẳn một tuần. Hoặc nói trắng ra, ông bà Trịnh hoàn toàn không yên tâm mỗi lần con gái ốm sốt. Ái Lạp không rõ lí do cụ thể khiến bố mẹ làm thế, mỗi lần nó hỏi hai người đều chỉ mắng át rằng được nghỉ học sướng thế còn gì.
Nó dĩ nhiên không chịu, năm lần bảy lượt định trốn tới trường, khổ nỗi số Ái Lạp quá đen, lần nào trốn đi cũng bị tóm được. Mấy đứa chơi thân hình như cũng nhận ra điều gì không ổn, thay nhau nhảy sang đóng cọc ở bên này không chịu về. Sáng sớm tinh mơ Ái Lạp vừa mở mắt ra đã thấy ba đứa ngồi bao lấy ba mép giường. Bảo đặc biệt mặt dày, còn nằm ngủ ở ngay bên cạnh con bé.
- Thế này là thế nào? MẸEEEEEEEE!!!
Ngoài dự đoán, mẹ thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy Vinh ôm khay thức ăn lù lù đi vào phòng. Vinh có vẻ không bất ngờ lắm với vẻ hoảng loạn của Ái Lạp. Cậu nhóc chậm chạp xếp cháo lên tủ đầu giường, vừa lọ mọ thổi vừa nói:
- Hai anh ý thuyết phục kiểu gì mà bố mẹ cho cả mã khóa hệ thống an ninh rồi. Hiện tại bố mẹ đã đi làm hết, chị đừng mơ trốn ra ngoài.
- Tao không đáng tin đến mức đấy cơ à?
Ái Lạp hất chăn ra, lọ mọ bò xuống giường. Nhà vệ sinh ở phía bên phải, Ái Lạp vừa tỉnh ngủ quên béng mất con người đang nằm ngay cạnh mình trên giường. Nó bò qua người Bảo, quả nhiên vướng tay ngã sấp xuống. Bảo đang ngủ phải kêu lên một tiếng, song cậu vẫn theo phản xạ ôm lấy đứa nhỏ nằm trên người mình.
- Lại nghịch gì đấy?
Bảo lầm bầm mắng, tay vuốt đầu nó, hai mắt thì nhắm nghiền. Ái Lạp đáp không có gì, mở to mắt xuống giường cho hẳn hoi. Dưới sự giám sát của kha khá đối tượng, con bé ngoan ngoãn vệ sinh ăn cơm. Song như thường lệ, nó lại lần nữa bị cả bốn đứa đè xuống giường nhồi thuốc.
- Lần nào cũng khổ thế này à?
Quỳnh Giao mếu máo hỏi, đỡ lấy Ái Lạp đang không ngừng nôn khan vào khay thức ăn chưa kịp dọn. Vinh lắc đầu ra điều ngán ngẩm lắm, chỉ có Bảo là cứ đứng ngắm ngón tay của mình.
- Này Cường, lần nào cũng thế này à?
Câu hỏi của Quỳnh Giao được lặp lại làm Cường ngẩn người. Cậu nhìn Bảo, rõ ràng Bảo là người thấm thía nhất mà còn hỏi câu vô nghĩa như thế.
- Mày hỏi thừa à?
- Ý tao không phải vậy.
Bảo nhíu mày, giơ hai ngón tay ra dí sát vào mặt Cường. Trông cậu có vẻ tức giận lắm, sự khó chịu in rõ trên hai con ngươi đang dần ánh lên tia sáng màu rực:
- Lần nào mày đút thuốc cho nó, nó cũng liếm ngón tay mày như thế à?
Thường thì Ái Lạp sẽ cắn răng thật chặt, nhưng hàm đã bị bóp nên không thể khép kín miệng được, nó phải dùng sức mạnh phản kháng cuối cùng, lấy lưỡi chặn ở đầu miệng, nhất quyết không cho thuốc chui vào trong.
- Chỉ có mình mày mới gang cả ngón tay vào mồm nó thôi.
Cường bình thản rút tờ giấy ăn gần đó ra nhét vào tay Bảo. Bảo đơ ra, nghĩ gì đó một lúc, mặt tự nhiên nóng lên. Cậu xoay đầu ra chỗ không ai thấy, lau thật mạnh hai ngón tay rồi bực bội ném giấy lau vào sọt rác.
Chuyện này tiếp diễn đến gần hết tuần, rốt cuộc Ái Lạp cũng không phải uống thuốc nữa. Hôm nay Quỳnh Giao không tới, cả nhà ai cũng có việc phải ra ngoài nên trong phòng chỉ còn mỗi ba đứa. Sau tin nhắn từ số lạ được gửi đến kia, Ái Lạp trở nên đặc biệt nhạy cảm. Nó luôn có cảm giác mấy đứa kia đến đây để giám sát mình, nhất là Ái Lạp còn vài lần bắt gặp Bảo với Cường đang trao đổi ánh mắt với nhau.
Đúng thật là Bảo và Cường đã hành động mà không có Ái Lạp. Hai đứa trong lúc Ái Lạp đang ngủ đã mấy lần bắt gặp tin nhắn được gửi đến máy nó. Dòng địa chỉ vẫn y như thế, song tới lúc Cường hoặc Bảo chạy đến điểm hẹn thì lại chẳng có ai. Dần dần, hai thằng bắt đầu nghĩ đây chỉ là một trò đùa dai của ai đấy, âm thầm xóa tin nhắn đi.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
484 chương
82 chương
501 chương
103 chương
36 chương