Thánh Khư

Chương 107 : Thuốc tiêu chảy (3)

Chính vì thế nó không nói hai lời, lặng yên đến gần, rồi vọt tới sau lưng cô gái, dùng hai móng của mình nhanh chóng đánh ngất cô gái. "Mày thật đúng là không biết suy nghĩ." Sở Phong tức tối nghiến răng. Hoàng Ngưu oán thầm, ngươi còn giết cả một mỹ nữ đấy thôi, lúc ăn thịt xiên, nó đã biết chuyện Sở Phong gặp phải trên thị trấn. "Sau đó, mày cứ thế đem cô gái kia ném vào phòng của tao?” Sở Phong hỏi. Hoàng Ngưu hiếm khi lộ ra một vẻ mặt ngượng ngùng, trên thực tế, sau đó nó lại phát hiện, còn có vài dị nhân khác xuất hiện, họ là muốn ở tạm lại trấn Thanh Dương mấy ngày, nó cũng hiểu đây là mình lo xa quá rồi, lần này là nó vô duyên vô cớ lại tung ám chiêu với cô gái kia. "Mày gây rắc rối rồi lại còn vứt lên trên giường của tao?!" Sở Phong trừng mắt nhìn về phía nó. Người với người càng dễ nói chuyện hơn! Hoàng Ngưu viết xuống một hàng chữ như vậy, sau đó duỗi móng, chỉ về cửa phòng của mình, ra hiệu Sở Phong có thể đi rồi, nhanh chóng đuổi người đi! Cuối cùng, Sở Phong bất đắc dĩ trở về phòng, lại nhìn thấy cô gái mỹ lệ đột nhiên xuất hiện này, thật sự cảm thấy vẫn còn kinh diễm. Lúc này, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, vô cùng bình tĩnh đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời. Sở Phong thật không biết nên giải thích thế nào với cô, chẳng lẽ nói là cô bị một con trâu đánh ngất, ai mà tin nổi cơ chứ! Hắn cũng không thể thật sự đem Hoàng Ngưu luôn tự cho mình là giỏi đó đến đây, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra. "Nơi này của anh có cái gì ăn không?" Cô gái xinh đẹp hỏi. Sở Phong kinh ngạc, chuyện này so với hắn tưởng tượng không giống nhau, người ta căn bản không có ý khởi binh hỏi tội hắn, tư thái rất thong dong, thậm chí còn hỏi hắn có đồ ăn không. "Có, ở trong nhà còn một chút.” Sở Phong nói, bên ngoài kia vẫn còn mấy xiên thịt mà hắn đã mua. Cô gái lộ ra một nụ cười yếu ớt, lập tức vui vẻ hẳn lên, so với trước đó càng thêm xinh đẹp, nói: "Anh không phải là dị nhân?" "Ừ!" Sở Phong gật đầu. "Đánh lén tôi là một con dị thú, trước khi ngất đi tôi có cảm giác được, nó cực kì mạnh, rất nguy hiểm." Cô gái nói như vậy cũng khiến cho Sở Phong yên tâm, tối thiểu hắn hiểu cô không có ý vu vạ trên đầu hắn. "Anh nuôi một con dị thú?" Cô gái nghẹ giọng hỏi, kết hợp với một nụ cười dịu dàng, khóe miệng hơi vểnh lên, muốn quan sát phản ứng của hắn. "Không thể nào!" Sở Phong kiên quyết phủ quyết. Lúc đang nói chuyện, bọn họ đã đi tới trong sân, cô gái nhíu nhíu mày, rõ ràng rất không quen việc phải ăn loại đồ ăn vỉa hè như thế này, nhưng có vẻ là cô đang rất đói bụng, cuối cùng vẫn cầm lên một xiên thịt. Dáng vẻ cô ăn rất thanh tú, cũng rất ưu nhã, kể cả là đang ăn một xiên thịt dê rẻ tiền cũng như vậy, Sở Phong đoán, cô gái này nhất định là xuất thân trong gia đình không bình thường, loáng thoáng có thể thấy được, trên người cô từ đầu tới cuối luôn duy trì một loại quy củ lễ nghi nào đó. Sau khi ăn qua loa mấy xiên thịt, cô gái lại lấy bộ đàm ra, hơi hơi nhíu mày, sau đó liền bắt đầu không ngừng gửi tin đi. "Được rồi, cũng đã đến lúc tôi phải đi, biến mất thời gian dài như vậy, bọn họ chắc hẳn rất gấp. Sau này, tôi sẽ tìm con dị thú kia tính sổ sau!" Cô gái nói xong vậy mà lại bay lên trời, sau lưng xuất hiện một đôi cánh ánh sáng, xung quanh cô xuất hiện một vầng hào quang trắng như tuyết, cô gái đứng ở giữa không trung, nhìn giống như một vị thần giáng thế, xuất trần mà tao nhã. Mái tóc buông xuống nơi cần cổ trắng như tuyết bị gió thổi tung, đôi mắt sáng có thần, một bộ áo trắng quần trắng, càng có vẻ không nhiễm bụi trần, khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác, cô gái này không phải là người phàm trần. "Chờ một chút." Sở Phong hô lên. Cô gái trẻ quay đầu nhìn lại, vốn dĩ khuôn mặt của cô đã dị thường mỹ lệ, bây giờ lại thêm chút thánh khiết, khẽ mỉm cười, cả người cứ như toát ra hào quang thần bí mà hòa mà nhu hòa ở giữa không trung. "Sao vậy?" Cô khẽ nói hỏi. "Cái này cô cầm đi!" Sở Phong ném một chiếc lọ lên trên không trung. "Đây là cái gì?" Cô gái có chút khó hiểu, sau khi bắt được chiếc lọ, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ ngờ vực, chiếc ánh cánh ánh sáng trắng như tuyết ở sau lưng toát ra ánh sáng thần thánh. "Thuốc tiêu chảy!" Sở Phong nói to. Cô gái xinh đẹp sau khi nghe xong, thân thể thoáng run lên, dù cho tướng mạo vẫn vô cùng thoải mái nhưng trong mắt bây giờ cũng không khỏi lộ ra một chút hung quang, cô gái không tiếp tục để ý tới Sở Phong, nhanh chóng vận động đôi cánh ánh sáng, bay lên trời cao. "Đừng làm rơi đấy, nhớ cầm cẩn thận!" Sở Phong ở phía sau la lớn. Giữa không trung, cô gái kia hơi dừng lại một chút, nhìn ra được cô đang rất cố gắng khắc chế cái gì đấy, sau đó trong nháy mắt liền biến mất. Sau đó không lâu, xung quanh cô gái tập họp thêm một vài dị nhân khác. "Cám ơn trời đất, chúng tôi vẫn luôn cố gắng nhưng mãi không thể liên lạc với ngài được, chúng tôi còn cho rằng ngài đã bị mấy sinh vật Thiên Thần bố trí mai phục, hợp lực phục kích." "Cuối cùng thì ngài cũng đã trở về!" Mấy người xung quanh thở phào một hơi. Tối hôm nay Sở Phong ngủ rất say, vừa nằm lên giường đã ngủ thiếp đi, một đêm ngủ ngon. Còn Hoàng Ngưu thì sắc mặt rất khó coi, một đêm đi tới đi lui ba bốn lần, tức tới ngứa răng, thở phì phì muốn lập tức xông vào phòng cho Sở Phong mấy móng vuốt. Thế nhưng nó lại sợ quấy rầy đến tên kia, sau đó lại bị hắn cười nhạo! Sau khi ra ngoài tới lần thứ năm, Hoàng Ngưu thật sự chịu không nổi nữa, mặt đều tái, mà đây là vì thể trạng của nó thuộc loại cường tráng, đổi thành người khác phỏng chừng chỉ cần ngồi một đêm ở bên ngoài mà không cần phải cực khổ chạy tới chạy lui. Dưới ánh trăng, nó giống như một tên trộm lẻn vào phòng để đồ lục tung mọi thứ lên, cuối cùng cũng coi như tìm được một cái bình nhỏ giống như đúc cái kia. Nó mở bình, hầm hừ uống hơn nửa bình thuộc, lập tức cảm nhận được hiệu quả của thuốc, nó cuối cùng cũng không cần chạy tới chạy lui nữa rồi, nhảy lên giường nằm thành hình X, bắt đầu ngủ. Sáng sớm, Sở Phong và Hoàng Ngưu cơ hồ là thức dậy cùng một lúc, đứng ở trong viện, mặt hướng phía đông, thực hiện một phương pháp hô hấp đặc biệt. Sở Phong cảm thấy phương pháp hô hấp này có hiệu quả cực kỳ rõ rệt, đặc biệt là khi hít thở không khí ấm áp của bình minh, cả người sảng khoái, toàn thân giống như đang có dòng nước ấm chạy qua. Sau đó, hắn cảm giác được bản thân giống như đang ngồi trong một lò lửa lớn, thân thể nóng hầm hập, lỗ chân lông giãn ra, giống như đang lột xác, được rửa sạch từ trong ra ngoài. Quả nhiên khi mở mắt, hắn lại thấy được cảnh tượng đặc biệt kia, trên thân thể giống như đang được khoác một tầng lụa mỏng màu vàng nhạt rất chân thực, sau khi phương pháp kết thúc nó lại thu về thân thể. Hoàng Ngưu đứng cách đó không xa đang ước ao mà nhìn Sở Phong, cái phương pháp hô hấp đặc biệt này được Sở Phong thực hiện tới trình độ cao nhất. Thời gian mới có bao lâu mà thể chất của hắn cũng được thay đổi rồi?