Thánh Khư
Chương 106 : Thuốc tiêu chảy (2)
Sở Phong sợ hết hồn, vô cùng cảnh giác, bắt đầu khẩn trương đề phòng.
"Đều là của ta!" Hoàng Ngưu khắc xuống chỗ đất trước mặt vài chữ như vậy, sau đó mạng mẽ đẩy Sở Phong qua một bên, nhanh chóng xông đến bắt đầu độc chiếm đồ ăn ngon.
"Con nghé thối này nữa, mày cũng thật quá không nghĩa khí!" Sở Phong quở trách nói.
"Ò, ò, ò!" Hoàng Ngưu kêu vài tiếng, dương dương tự đắc, đứng trên đất gặm thịt xiên, ăn tới mức mồm miệng đầy dầu mỡ.
Trên thực tế, thịt xiên nướng này mùi vị thật sự không tệ, anh chàng kia tay nghề cũng rất cao, nếu như không phải hắn sợ là đồ ăn đã để quá lâu rồi, lo lắng ăn xong sẽ bị đau bụng, thì Sở Phong chắc chắn sẽ cùng Hoàng Ngưu cướp lấy vài xiên để ăn.
Sau khi đã hiểu rõ ‘nội tình’, hắn thật sự không dám đặt mình vào nguy hiểm, cho nên, hắn tự giác đem tất cả thịt xiên vừa mua đưa cho Hoàng Ngưu, cũng vỗ bả vai của nó, nói: "Xem mày này, chẳng phải tao để lại hết cho mày à?”
Hoàng Ngưu duỗi một cái móng trước ra, lắc lắc, ở nơi đó nhìn hắn khinh bỉ!
"Mày đúng là một con nghé không có lương tâm mà!" Sở Phong nhìn con nghé đang ngậm đầy thịt trong miệng.
Hoàng Ngưu lại nhìn chai rượu trong tay của hắn, đưa móng ra, muốn hắn đưa cho nó một bình, chỉ là nó mới uống một hớp, liền phì một tiếng, phun hết tất cả toàn bộ rượu ra ngoài.
Nó trừng mắt, đây là cái thứ rượu quái quỷ gì?
"Mày thì biết cái gì, đây là loại rượu ngon nhất hiện nay, bán rất đắt hàng đấy!” Sở Phong nói.
Hoàng Ngưu nhếch miệng, nó thế mà cũng biết rượu vang và rượu sâm banh đó, nó cười nhạo loại rượu Sở Phong mua, đây chẳng qua là loại rượu có giá thấp nhất.
Trán Sở Phong đầy vạch đen, nói: "Lát nữa tao sẽ tịch thu bộ đàm của mày!”
Hắn lén nói thầm, cái con nghé chết tiệt này thông qua bộ đàm, cái gì cũng mò ra, sau này làm sao còn có cách nào lừa gạt nó nữa.
Cuối cùng, Hoàng Ngưu ăn hơn 100 xiên thịt dê mới ngừng lại, rất hài lòng nằm ngã chỏng vó lên trời, nó nằm ở trên ghế mây trong sân, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, một bộ dáng rất vui vẻ thích ý.
"Hoàng Ngưu, đến đây, uống hai viên thuốc.” Sở Phong đi tới.
Hoàng Ngưu quay đầu lại nhìn về phía hắn, tỏ vẻ không hiểu, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
“Đây là thuốc tiêu chảy và thuốc kiết kị, uống xong có tác dụng ngay, uống trước đi coi như đề phòng một chút." Sở Phong chột dạ nói.
Có ý tứ gì? Đây là chuyện gì cơ chứ?! Hoàng Ngưu trở mình một cái ngồi dậy, nó trừng đôi mắt trâu của mình lên, chặt chẽ nhìn Sở Phong.
"Thuốc này tốt cho sức khỏe, uống vào cũng tốt cho cơ thể.” Sở Phong nói khoác không biết ngượng.
"Ò!"
Hoàng Ngưu cũng không ngốc, hơi một suy nghĩ một chút lập tức nổi giận. Quả nhiên là hàng quán vỉa hè, ăn xong thịt xiên lại còn phải lập tức uống thuốc, thực sự là tiền nào của nấy, đây chính là đang bắt nạt trâu ta mà!
Nó nhào về phía trước quyết tâm liều mạng với Sở Phong.
Sân nhà lập tức náo loạn thành một đoàn, cũng không biết qua bao lâu mới chịu dừng lại.
Hoàng Ngưu thở phì phò, chạy trở về phòng của mình.
Sở Phong thì lại nhe răng nhếch miệng, hắn đã trúng vài lần móng trâu, may mà thể chất của hắn bây giờ siêu cường, nếu không, có lẽ còn không thể đứng lên.
Hắn đi vào phòng tắm mở nước nóng ra tắm, ngày hôm nay không ngừng bôn ba khắp nơi, qua lại từ thị trấn tới trấn Thanh Dương, vừa rồi lại cùng Hoàng Ngưu chiến một hồi, hắn thật có chút mệt mỏi.
Lúc Sở Phong đi vào phòng đã hơi mơ mơ màng màng, đèn cũng không thèm bật, cứ thế trực tiếp ngã xuống giường, đầu vừa chạm giường liền ngủ.
"Không đúng!"
Đột nhiên, hắn bật dậy, cơn buồn ngủ bay biến.
Sao giường lại đột nhiên mềm mại như vậy?
Cùng lúc đó, trên giường đột nhiên có một tiếng rên nhỏ, như là có người bị va đập mạnh nên kêu lên đau đớn.
Xoạt!
Lông tóc Sở Phong dựng đứng, trên giường có người! Hắn vèo một cái nhảy ra xa, sau đó lại nhanh chóng bật đèn lên.
Tình huống gì đây? Hắn trợn mắt há mồm!
Trên giường quả nhiên có người, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có vẻ như là bị hắn va đập vào cho nên tỉnh ngủ, đôi lông mày hơi nhíu lại, có chút mê man mở mắt ra.
"Cô là ai, nửa đêm canh ba vào đây, cô muốn làm gì tôi?”
Đây là giọng nói của Sở Phong, lời lẽ vô cùng chính nghĩa, hắn vừa mở miệng liền chất vấn, Bởi vì hắn cũng có chút không tìm được manh mối, cố gắng lớn tiếng nói để doạ người.
Hắn thật sự là không muốn nghe thấy tiếng rít gào la lớn của một người phụ nữ, đặc biệt là một mỹ nữ, lại còn là ở trong phòng của hắn.
Lúc hắn quan sát tỉ mỉ người kia, trái tim Sở Phong cũng hơi hồi hộp, cô gái này thật sự quá xinh đẹp, toàn thân áo trắng quần trắng, mái tóc chỉnh tề gọn gàng xõa ra, lấp ló bên dưới là chiếc cổ trắng như tuyết, khuôn mặt ngọt ngào, trẻ trung nhìn qua còn rất thoải mái thích ý.
Cô gái đã tỉnh hẳn rồi, vừa nhìn liền biết đây không phải là người thường, gặp phải chuyện như vậy mà còn rất bình tĩnh, con ngươi mỹ lệ vô cùng có thần, cô gái quan sát tỉ mỉ tất cả mọi thứ bên trong gian phòng, sau đó rất nhanh vẻ mặt thoải mái hẳn lên.
Cô gái cảm thấy sau đầu có chút đau, thoáng nhíu mày, nhẹ nhàng xoa xoa gáy, sau một lát mới hỏi Sở Phong: “Là anh đánh ngất tôi sau đó mang đến nơi này?"
"Làm gì có chuyện đó? Tôi nếu như có suy nghĩ thế thì cô còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại nào như bây giờ sao?!” Sở Phong một mực phủ nhận, đây đúng là chuyện oan ức không thể nào chấp nhận được.
"Vậy tại sao anh lại ở đây?” Cô gái trẻ hỏi, tuy rằng nhìn qua cô có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra kể từ sau khi tỉnh lại vẫn còn có chút khẩn trương, cô còn âm thầm kiểm tra thân thể mình một lượt.
"Tôi còn đang muốn hỏi đây, cô vào đây từ lúc nào? Tại sao lại chạy lên trên giường của tôi, cô muốn làm gì tôi?” Da mặt dày là một ưu điểm của Sở Phong, hắn rất bình tĩnh chất vấn.
Cô gái xinh đẹp sau khi nghe thấy lời này, hai hàng lông mày hơi nhíu, bản thân mình lại có suy nghĩ kì lạ như vậy sao? Tự nhiên lại bị người quở trách, cô gái có chút hoang mang, nhưng cô vẫn nhịn xuống tính tình, không có phát tác.
"Cô cứ chờ ở đây đi, tôi cần yên lặng một chút."
Sở Phong vội vội vàng vàng chạy xuống tầng dưới, xông đến gian phòng của Hoàng Ngưu.
"Con trâu kia, mày đã làm cái gì?"
Hoàng Ngưu còn đang giận dỗi hắn đây, sau khi nhìn thấy hắn lại cảm thấy tức giận, nhưng cuối cùng nó nghĩ nghĩ, dù sao Sở Phong vẫn đang nuôi nó ăn ở.
"Tại sao trong phòng của tao lại tự nhiên có thêm một cô gái, lẽ nào mày…mày muốn hiếu kính tao à?"
Hoàng Ngưu quyết đoán dựng thẳng một móng lên, đứng tại chỗ tỏ vẻ khinh bỉ.
Cuối cùng, Sở Phong cũng biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều, sau khi Hoàng Ngưu đi ra vườn trái cây tính chôn "Bảo tàng" của nó, khi trở về lại phát hiện một cô gái cứ đi loanh quanh ở chỗ này, lại còn là một dị nhân.
Nó cảm thấy, người này có khả năng là muốn gây phiền phức cho Sở Phong.
Bởi vì nó thấy cô gái cuối cùng kia lại đi tới phía sân nhà của Sở Phong.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
105 chương
1332 chương
37 chương
280 chương
16 chương
382 chương
296 chương