Thánh Đường
Chương 8 : Thế giới Tiểu Thiên
Hồ Tĩnh và Vương Mãnh không kìm nổi mà cảm thán, Trương mập mạp là loại người tuyệt đối không thể khen. Lỗ tai của hắn có năng lực đặc biệt, có thể tự động bỏ qua từ không dễ nghe, sau đó phóng đại từ dễ nghe lên cả trăm lần.
Sắc trời đã tối muộn, ba người trẻ tuổi cổ vũ nhau một phen. Bất kể là quan tâm hay không thì bọn họ đều tràn đầy mong chờ với Thánh Đường. Nơi này, bọn họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới, hoàn toàn khác biệt với dĩ vãng.
Sau ba ngày, cửa lớn của Thánh Đường có 125 danh đệ tử mới đang chờ đợi. Bọn họ chính là đệ tử mới của năm nay, số lượng này cũng là một kỷ lục mới ở thành Lôi Quang, trước đây nhiều lắm chỉ có sáu bảy mươi người.
Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chung quanh. Ngạo khí và tự tin dào dạt của tuổi trẻ hiện lên trên mặt mỗi người. Trong đám người này ba người Vương Mãnh cũng không ngoại lệ. Lúc này, Trương mập mạp có vẻ đặc biệt phá lệ, ánh mắt của hắn lóe lên tinh quang, giống như phi kiếm đang bay lượn không ngừng, người bị quét trúng đều tâm sinh cảm ứng.
Nửa ngày sau, mập mạp thở dài, Vương Mãnh rất hiểu hắn: “Như thế nào, không có thu hoạch sao.”
“Dưới pháp nhãn thẩm định của ta, ngay cả bằng một nửa của tiểu Tĩnh cũng không có ai. Xem ra tiểu Tĩnh của chúng ta xinh đẹp bá đạo Thánh Đường rồi.”
Trương mập mạp không quên nịnh bợ một cái, mà trên thực tế Hồ Tĩnh quả thực là tiêu điểm của toàn trường. Thiên nhiên tầng năm, cũng cực ít xuất hiện trong đại thế gia tu hành. Thiên phú này của Hồ Tĩnh nghe nói đã làm cho một ít thế gia tu hành mời chào.
Chiếm được ủng hộ của thế gia tu hành, tu hành ở Thánh Đường sẽ càng thêm thuận lợi, đồng thời trên phương diện cạnh tranh cũng có ưu thế khá lớn. Nhưng Hồ Tĩnh cũng không có nóng lòng lựa chọn.
Trong mắt người bình thường, thế này là phúc lớn, nhưng hiển nhiên mục tiêu của Hồ Tĩnh còn cao hơn nhiều.
“Trương mập mạp, ngươi càng ngày càng vô vị?” Hồ Tĩnh cũng không tính toán: “Tuy nhiên lại nói trưởng lão Tiễn Tông xem trọng hắn nguyên nhân chính là ánh mắt của hắn thuộc loại tốt nhất trong đám đệ tử cung tu năm nay.”
Trương mập mạp ngẩng đầu, phi thường đắc ý mà nhướng mày, làm cho ánh mắt hữu thần của hắn càng mở lớn hơn một chút.
Ngay khi thanh âm của đám người trẻ tuổi càng lúc càng lớn. Tiếng gầm rú vang lên, cửa lớn của Thánh Đường bình thường vẫn đóng đã mở ra, bốn người xuất hiện tại cửa.
Trong đó có hai người đúng là râu rậm trưởng lão và trưởng lão bảnh bao xuất hiện ở trong vòng thi lại thứ hai quyết định vận mệnh của Vương Mãnh. Người cơ bắp bên cạnh, vừa thấy đã biết là thể tu, còn một thục nữ, khí chất tao nhã, khiến cho những thiếu nữ ở đây một hồi hâm mộ.
Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn hai người cũng trở nên cung kính. Trong thế giới tu hành, năng lực hoàn toàn quyết định địa vị.
Kim kiếm bốn cán, mệnh ngân tầng bốn mươi trở lên, tương đương như thần với đám người mới tu hành này.
“Ta là Kiếm Tông Từ Hoảng, cũng là người dẫn đường tu hành cho các ngươi trong một thời gian. Hiện giờ đội ngũ tách ra, đứng tới trước mặt các sư phụ ngươi.”
Râu rậm Từ Hoảng thanh âm rất khí phách, đám đệ tử mới Kiếm Tu lập tức đứng bên Từ Hoảng.
“Ta là Tiễn Tông Vạn Tĩnh, cung tu đệ tử tới nơi này.”
Thanh âm Vạn Tĩnh lạnh như băng, đại khí là đặc điểm của cung tu, lãnh khốc, ánh mắt như điện.
Lúc Trương mập mạp đi theo đội ngũ tới trước mặt Vạn Tĩnh, đệ tử cung tu chung quanh đều nhìn hắn.
“Nhìn cái gì vậy, ai nói mập mạp là không thể cung tu!” Trương mập mạp cũng không nổi giận nói. Lúc có Vương Mãnh và Hồ Tĩnh, tiểu mập mạp chưa bao giờ biết lúng túng.
Chung quanh một trận cười to, ngay cả bốn trưởng lão đều có chút buồn cười, xem ra Tiễn Tông này phải náo nhiệt rồi.
“Phù Tu Triệu Nhã, đệ tửu Phù Tu lại đây đi.” Thanh âm của Triệu Nhã trưởng lão khác hẳn hai người trước, làm cho người ta cảm thấy như cây đón gió xuân. Những tiểu nam sinh ngây thơ không thể không cảm thấy có chút sùng bái.
Hồ Tĩnh không nhường ai mà đứng ở vị trí thứ nhất.
“Thể Tông, Vương Bạc Đương, còn lại chính là đám tiểu thể tu khốn khiếp, được rồi đừng lãng phí thời gian, đi thôi.”
Thể Tu Vương Bạc Đương thanh âm như sét đánh vậy, làm cho mọi người đầu óc ong ong.
Hắn cũng không phải cố ý như vậy, Thể Tu luyện thể, thân thể chính là vũ khí, bao gồm cả thanh âm.
Sau khi một đám người trẻ tuổi tiến vào bên trong Thánh Đường. Cửa lớn Thánh Đường ầm ầm đóng lại, người đóng cửa đúng là Vương Bạc Đương. Một đám người trẻ tuổi nhìn xem mà trợn mắt há mồm, cánh cửa dày gần một mét, cao hơn ba mươi mét, bị một mình Vương Bạc Đương một tay đóng lại.
Lập tức một đám người Thể Tu bị bá khí của Vương Bạc Đương càn quét làm cho tình cảm mãnh liệt, cảm thấy tiền đồ một mảnh quang minh trước mắt.
Dưới sự dẫn dắt của bốn người, mọi người tiến vào bên trong. Nhưng tất cả mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người. Bên trong không có cái gì cả, không ai, cũng không có kiến trúc gì khác, chỉ là một quảng trường trống rỗng.
Lập tức mọi người một trận thì thào nói thầm, nhưng bốn trưởng lão lại không có phản ứng gì, hiển nhiên đã nhìn thấy nhiều rồi.
Bốn vị trưởng lão đã quan sát những người mới này, ưu tú như Hồ Tĩnh thấy biến không sợ hãi, đương nhiên là có thể có người đã biết trước.
Lôi Quang thành nguyên khí không tồi, nhưng dù sao cũng chỉ là tẩm bổ. Nó đối với phàm nhân thời kỳ trưởng thành cũng không phải nguyên khí càng dày đặc thì càng tốt. Nếu như tư chất không đủ rất có khả năng sẽ nguy hiểm. Nhưng một khi chưa trưởng thành, mới xuất hiện mệnh ngân, địa phương tu hành tốt nhất tuyệt đối không phải nơi này.
Tất cả người tu hành đều có một nơi chung để đi, đó là thế giới Tiểu Thiên.
Hào quang bắn ra bốn phía, một đám người mới tu hành thể nghiệm một lần tư vị truyền tống trận pháp.
Lúc hào quang tiêu tan, bọn họ đã rời khỏi cái gọi là Thánh Đường. Mỗi người đều ngạc nhiên nhìn bốn phía chung quanh, hoàn toàn là một thế giới khác. Nó rộng lớn vô ngần, thế giời này dư thừa nguyên khí, so với Lôi Quang Thành thì quả thực cách biệt một trời một vực.
“Hoan nghênh đi vào thế giới Tiểu Thiên.” Phù Tông Triệu Nhã lộ ra nụ cười mê người, mọi người cũng thích nghe Triệu Nhã nói chuyện. Những người khác nếu không phải nói chuyện lãnh khốc thì nóng nảy, chỉ có Triệu Nhã trưởng lão mới dịu dàng cao nhã như vậy.
Khi nói chuyện, nàng lấy từ trong túi càn khôn một cái phù hình thuyền. Hai tay bắn ra, nguyên lực bắn ra bốn phía, thuyền phù biến thành một cái mộc thuyền to lớn.
Bốn vị trưởng lão đều nhảy lên, đám người mới sửng sốt đều nhảy lên thuyền.
“Lên!”
Thanh âm của Triệu Nhã vang lên, thuyền chậm rãi bay lên, làm cho một đám người trẻ tuổi kích động.
“Đi!”
Triệu Nhã đánh ra động tác tay, thuyền bay lên trời. Lúc này các đệ tử Phù Tu tình cảm trào dâng, rất đẹp à, rất phong độ à.
Từ trên cao quan sát mặt đất, cảm giác thật sự rất tuyệt vời. Những cánh đồng xanh um, những con sông chảy quanh thế giới Tiểu Thiên. Nơi này giống như trong mộng đối với tất cả người tu hành.
Hồ Tĩnh không kìm nổi mà lộ ra một tia mỉm cười, Triệu Nhã chính là mục tiêu của nàng, là mục tiêu thứ nhất mà nàng phải vượt qua.
Trương tiểu mập cao hứng phấn khởi nhìn chung quanh, tuy nhiên cảnh sắc đối với hắn mà nói không có lực hấp dẫn gì cả.
Vương Mãnh…
Từng giọt mồ hôi từ trên đầu Vương Mãnh chảy xuống. Vương Mãnh cắn răng, trong lòng thầm mắng, con mẹ nó có chuyện gì xảy ra vậy…không ngờ mình sợ độ cao.
Là một kiếm tu, giấc mộng chính là ngự kiếm phi hành, sợ độ cao … trời ơi!
Bốn vị trưởng lão hiển nhiên cũng không biết sinh sống trong này bao nhiêu năm rồi. Nhìn vẻ bề ngoài cũng không thể biết được tuổi thật của họ, đây chính là ưu thế của người tu hành.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
307 chương
2121 chương
512 chương
1108 chương