Thanh Dương Khê Ca
Chương 17
Đi ở trên đường, trong mắt Diệp Khê nhìn Tiêu Dực tất cả đều là kính trọng: “Thê chủ, ngài thật thông minh nha, những người đó hung dữ như vậy, về sau lại cười hơ hớ.”
“Thê chủ của Khê Nhi, dĩ nhiên là thông minh nhất.”
Tự đề cao bản thân như thế, nếu là người khác khẳng định là muốn phỉ nhổ nàng một phen, đáng tiếc trong óc nhỏ của Diệp Khê vốn là chưa bao giờ từng có hai chữ ‘phỉ nhổ’ này. Huống chi người này lại là thê chủ hắn thích nhất. Đầu nhỏ của Diệp Khê gật mạnh tỏ vẻ đồng ý, vừa lo lo nói:
“Thê chủ đọc rất nhiều sách, là người thông minh. Khê Nhi ngốc, cái gì cũng đều không hiểu, lại còn có thể gả cho thê chủ, thê chủ, ngài có thể ghét bỏ ta hay không?”
Tiêu Dực đang bận kéo xe nâng lên một bàn tay xoa xoa đầu của hắn, nhẹ nhàng nói: “Trong suy nghĩ của ta, Khê Nhi một chút cũng không ngốc, ở trong lòng ta, Khê Nhi so với ai cũng đều tốt nhất.”
Diệp Khê ngẩng mặt cười, lại mất mát nói: “Khê Nhi ngốc, sẽ không làm nam hồng, sẽ không khâu y phục thêu khăn, không học qua nam đức, sẽ không chăm lo việc nhà tính sổ......”
Đây là đang tự phê bình mình sao? Tiêu Dực không nhịn được cười rộ lên: “Sẽ không liền sẽ không, Khê Nhi nhà chúng ta không cần sẽ biết những thứ đó.”
“Nhưng là… nhưng là… ta muốn học......” Diệp Khê có chút sốt ruột níu góc áo của Tiêu Dực, hắn không muốn ngốc, hắn cũng muốn học nhiều chuyện một chút, giống như phu lang nhà người khác tự tay làm quần áo cho thê chủ, lo liệu trong nhà làm cho thê chủ thoải mái một chút, mà không phải mọi thứ đều để cho thê chủ đi làm, hắn lại ngay cả khi thê chủ mua vải về nhà đều không tài nào làm ra được một bộ quần áo.
Thấy hắn sốt ruột, Tiêu Dực nhẹ nhàng trấn an nói: “Khê Nhi muốn học, ta sẽ dạy cho ngươi.” Nghĩ nghĩ: “Dạy cho ngươi biết chữ được không?”
“Biết chữ?” Diệp Khê khiếp sợ, biểu cảm có chút ngơ ngác: “Thê chủ nói là… muốn dạy cho ta biết chữ sao? Ta… ta cũng có thể học chữ?”
“Dĩ nhiên có thể nha, có học hay không?”
“Học! Học!” Diệp Khê vội vàng gật đầu, hai người vừa vặn đi ngang qua hiệu sách lúc trước Tiêu Dực hay đến chép sách. Tiêu Dực lúc này dừng xe lại mang theo Diệp Khê đi vào mua giấy bút.
“A, Tiêu tú tài, ngươi lâu rồi không đến nha!” Mới vào cửa, tiểu nhị của tiệm liền ra tiếp đón: “Hôm nay là tới chép sách sao? Vị này là?”
Tiêu Dực cười cười:
“Phu lang của ta. Hôm nay là tới mua chút sách văn chương trang giấy, có loại sách đơn giản dành cho người mới học nhận biết hay không?”
“[ Tam Tự Kinh ],[ Bách gia tính ].”*
(*Tam Tự Kinh: là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn
1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao.
Bách gia tính = họ của trăm nhà: là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia
Cát,…). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.)
[ Tam Tự Kinh ]? [ Bách gia tính ]? Có vẻ không phải loại đơn giản nhất:
“Có loại đơn giản một chút hay không, ví dụ như các loại truyện dân giang truyền tay?”
Tiểu nhị tỷ không hiểu: “Ngươi nói đó là cái gì?”
Tiêu Dực hít vào một hơi: “Vậy [ Bách gia tính ] đi.”
Từ trong hiệu sách đi ra, Diệp Khê ôm [ Bách gia tính ] không muốn buông tay, biết chữ, hắn không phải sẽ biến thành giống như Bành công tử vậy, thoạt nhìn cũng là một nam tử rất thông minh đúng không?
Nghĩ đến Bành công tử, Diệp Khê lại nghĩ tới một chuyện: “Thê chủ, ngài đưa cái gì làm quà tặng cho Bành công tử vậy?”
“Chính là mấy ngày trước ngươi đan trang sức treo nhỏ đó, ta tùy ý lấy hai cái quăng vào trong gói to.”
Diệp Khê chớp ánh mắt nhìn nàng: “Vậy ngài nói là bí mật.”
Tiêu Dực cười ha ha hai tiếng: “Là thật bí mật nha.”
Thật bí mật sao? Đầu nhỏ Diệp Khê ngẩng lên nhìn trời suy nghĩ một chút, vẫn là không cảm giác ra có hàm xúc bí mật gì ở trong dây đan.
“Tiểu Khê Nhi.” Tiêu Dực có chút buồn cười lại mang chút không biết làm thế nào đem suy nghĩ sâu xa gọi bé trở về.
“A? Thê chủ.”
“Chúng ta kiếm được tiền, Khê Nhi nghĩ muốn cái gì? Chúng ta đi mua.”
Diệp Khê lắc lắc đầu, hắn cái gì cũng đều không cần, hắn chỉ cần thê chủ đối tốt với hắn.
Tiêu Dực xoa xoa đỉnh đầu của hắn, mang theo yêu thương nuông chiều cười:
“Không cần là không được nha, nhất định phải muốn, bởi vì ta muốn tặng cho Khê Nhi, là lễ vật.”
“Thê chủ đã mua sách cho ta.”
“Đó không tính, hôm nay kiếm được tiền, Khê Nhi có công lao rất lớn, cho nên mua cái mà Khê Nhi rất thích để làm kỷ niệm.”
“Vậy, ta không biết còn muốn cái gì.”
“Son bột nước? Khuyên tai vòng cổ? Cây trâm châu hoa?” Nam nhân nơi này hẳn là thích mấy thứ đó đi?
Mắt Diệp Khê quả nhiên sáng lên: “Ta nghĩ muốn một đôi khuyên tai.” Nhớ trước kia phụ thân từng có qua một đôi khuyên tai, là bạc, hình bông hoa nho nhỏ. Mỗi lần phụ thân mang khuyên tai kia, Diệp Khê liền cảm thấy phụ thân đặc biệt xinh đẹp. Đáng tiếc về sau khuyên tai bị đại phụ thân đoạt đi rồi, lại về sau phụ thân cũng đã qua đời, Diệp Khê không lại nhìn thấy qua khuyên tai đó nữa. Diệp Khê có chút không yên quan sát vẻ mặt của Tiêu Dực, thê chủ có thể cảm thấy hắn yêu cầu quá nhiều hay không? Kỳ thực hắn không phải muốn bạc, hắn thầm nghĩ muốn một đôi bằng gỗ đào.
Tiêu Dực không biết nguyên nhân trong đó, nghe Diệp Khê nói muốn gì đó nhân tiện nói: “Được, chúng ta đi mua khuyên tai cho Tiểu Khê Nhi.”
Diệp Khê thấy vẻ mặt của nàng không thay đổi, mở ra cái miệng nhỏ nhắn bổ sung: “Muốn hoa nhỏ, gỗ đào.” Diệp Khê nói khuyên tai gỗ đào này, đào này chính là gỗ dùng để điêu khắc, khắc nhiều kiểu đa dạng. Gỗ đào đẽo thành châm tai, dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ buộc một đầu kiểu đa dạng ở trên, một đầu ở trên châm tai, thành khuyên tai. Nam tử nhà nghèo khó không mua nổi bạc đồng, nhiều người là mang các loại cây cối điêu khắc thành khuyên tai.
Rõ ràng mới buôn bán lời nhận được một món tiền, thế mà Tiểu Khê Nhi của cô một chút cũng đều không có lòng tham, Tiêu Dực cười nói: “Được, chỉ cần Khê Nhi thích, cái gì cũng được.” Vừa vặn phía trước có cửa hàng bán trang sức bạc, Tiêu Dực đem xe kéo đặt ở cửa, lấy văn vương trang giấy đặt ở trên xe mang Diệp
Khê đi vào.
Vào cửa còn có tiểu nhị tỷ đón tiếp, Tiêu Dực nói ra yêu cầu, tiểu nhị tỷ liền đem khuyên tai hình bông hoa nhỏ đều lấy ra, kiểu dáng không có nhiều như hiện đại, nhưng thủ công chế tác thì giỏi hơn, hơn nữa là bạc đủ tuổi. Tiêu Dực nhìn người bên cạnh, hai mắt Tiểu Khê Nhi xem những khuyên tai này đều không di chuyển.
“Khê Nhi, thích đôi nào?”
Diệp Khê ngẩng đầu: “Thê chủ, Khê Nhi muốn gỗ đào là được rồi.”
Tiêu Dực cười vo vê đầu của hắn: “Gỗ đào cũng mua, bạc cũng mua, Khê Nhi xem bạc trước đi.”
“Nhưng là... bạc tốn rất nhiều tiền.”
“A, tiểu tướng công đừng lo lắng, khuyên tai nơi này của chúng ta có giá rẻ, tuyệt không quý, đến, nhìn xem, ngươi thích đôi này không? Còn đôi này như thế nào? Còn đôi này? Còn có......”
Diệp Khê lui lại mấy bước trốn ra phía sau Tiêu Dực, tiểu nhị tỷ cấp tốc mà nhanh nhẹn nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ liếc mắt một cái, tiểu nhị tỷ bị động tác của hắn sợ tới mức sửng sốt. Tiêu Dực cười cười thấy có lỗi với tiểu nhị tỷ, lôi hắn ra đến nói: “Thực sự không quý, Khê Nhi chọn đi, chọn đôi mình thích nhất.”
Diệp Khê chần chần chừ chừ đi ra, tiểu nhị tỷ thông minh, một câu ở trong cổ họng cũng không nói ra để cho hắn xem, Diệp Khê nhìn một lát, nhỏ giọng nói với Tiêu Dực: “Không có.”
“Không có?”
“Là hoa nhỏ, lúc trước phụ thân có một đôi.”
Tuy rằng Diệp Khê nói không được thật rõ ràng, nhưng Tiêu Dực lập tức sẽ biết ý tứ của hắn: “Khê Nhi đừng nóng vội, chúng ta lại đến nhà khác xem xem, nói không chừng sẽ có khuyên tai xinh đẹp trong trí nhớ của Khê
Nhi.”
Một lúc lâu sau, xem hết những quán nhỏ có bán cùng trang sức bày ở ngoài, vẫn không có tìm được khuyên tai trong trí nhớ của Diệp Khê.
“Thê chủ.” Lúc hai người vào chỗ râm mát ngồi nghỉ ngơi, Diệp Khê có chút mất mát dựa vào Tiêu Dực.
“Khê Nhi biết vẽ tranh không? Sau khi trở về đem khuyên tai kia vẽ ra cho ta xem, ta nhất định giúp ngươi tìm một đôi như vậy.”
Diệp Khê lắc đầu: “Ta không biết vẽ, vẽ cũng không giống.”
“Không sao, ngươi đem hình dáng nói ra, ta vẽ, vẽ đến khi Khê Nhi cảm thấy giống mới thôi, sau đó ta đi cho ngươi tìm.”
Diệp Khê rũ mí mắt xuống: “Có thể tìm thấy hay không?”
Tiêu Dực vuốt lại mấy sợi tóc của Diệp Khê bị gió thổi rối loạn, dịu dàng cười nói: “Thê chủ của Khê Nhi là người lợi hại nhất, là người thông minh nhất, không có chuyện gì có thể làm khó ta.”
Diệp Khê nghĩ nghĩ, hình như là có chuyện như vậy, chúm chím cái miệng nhỏ nhắn gật đầu, tựa vào trên người Tiêu Dực cọ cọ mới ngửa đầu nói: “Thê chủ, chúng ta trở về đi, lại không trở về trời liền tối.”
“Được” Tiêu Dực kéo Diệp Khê đứng lên: “Mua xong mấy thứ rồi đi về.”
“Còn muốn mua cái gì?”
“Mua thịt, đồ ăn, hoa quả, mua kẹo hồ lô trả lại cho ngươi, ừm, ta còn muốn đi mua một cái gân bò.”
“Mua gân bò làm gì?”
“Mua về nhà để ta làm cái cung kia.” Cung cô đã làm ra đến đây, lúc trước dùng mảnh vải thử qua, kéo không đứng được, cô suy nghĩ lại muốn thử, dự tính mua chút gân bò để thử, vừa vặn có tiền, có thể đi mua.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
46 chương
11 chương
50 chương
10 chương
57 chương