Sau khi Hiên Viên Hạo Húc trở về, đang định tiến hành kế hoạch thì đúng lúc ấy Tuyết Tố Tây lại nói muốn nhường ngôi vị cho hắn khiến hắn sợ ngây người. Hiên Viên Hạo Húc theo lời Tuyết Tố Tây phong Hiên Viên Độc Trần làm Thái tử. Trần Nhi hiện tại đã vào ở Đông cung và được dạy dỗ như Thái tử. Kỳ thật, hắn không có hứng thú đối với thiên hạ của Tuyết gia, ngôi vị đó so với một trăm hai mươi mấy mạng người của Hiên Viên gia chẳng là gì cả. Xử lý quốc sự xong xuôi, Hiên Viên Hạo Húc đi đến Hàm Tuyết điện. Tuyết Tố Tây một thân bạch y lẳng lặng ngồi trên long sàng. Tiếng là long sàng của hoàng thượng, nhưng long sàng của Tuyết Tố Tây không quá cầu kì. Đèn trong điện đều bị dập tắt, không gian mờ mịt, thân ảnh tịch mịch của Tuyết Tố Tây khiến Hiên Viên Hạo Húc lo lắng, tựa như hồ điệp có thể biến mất bất cứ lúc nào. ―Vì cái gì? Thanh âm nhẹ nhàng vang lên không giống chất vấn. Tuỳ thị bên người y đều bị thay, tất thảy đều là những người xa lạ. Những người đó mĩ danh là chiếu cố Hoàng thượng bị phế truất, thực chất là giám sát chặt chẽ y, xuất môn cũng bị theo dõi. Không phải đã đem ngôi vị hoàng đế cho hắn rồi ư? Chẳng lẽ còn chưa đủ sao? ―Vì một trăm hai mươi tám mạng người của Hiên Viên gia ta… Tại sao mình nói những lời này lại thấy bất an? Lẽ nào thật sự chỉ là vì người nhà mà giữa đêm khuya đứng ở trước mặt người này? Hiên Viên… Hiên Viên… chẳng lẽ là… ―Gia phụ Hiên Viên Tông Phu là ―Công cao cái chủ(11) của Tuyết Phong, Hiên Viên Đại tướng quân. Phụ thân chinh chiến nửa đời người, thế nhưng vì thứ gọi là ―Công cao cái chủ mà bị tịch thu gia sản, cả nhà đồng loạt bị sát hại. Hiên Viên gia đời đời là trung lương, vì sao lại nên cơ sự này? ―Ta biết. (11)Công cao cái chủ (功高盖主): người có công lớn Từ bỏ đế vị, Tuyết Tố Tây sẽ không là hoàng đế nữa. Y muốn làm một người bình thường, mỗi ngày bầu bạn với hoa mai, rồi thì thưởng trà, đọc sách. Như thế là tốt rồi. ―Ngươi thật sự đã biết?! Hiên Viên Hạo Húc nhìn vẻ lãnh đạm của Tuyết Tố Tây. Đây là vẻ mặt của ngươi ư? Ngươi đã biết hết mọi chuyện sao? ―A… Bả vai yếu ớt của Tuyết Tố Tây bị Hiên Viên Hạo Húc gắt gao siết trong tay. Bàn tay thô ráp của Đại tướng quân cơ hồ muốn bóp nát bờ vai của y, khiến Tuyết Tố Tây thấy vô cùng đau nhức. ―Ngươi đã biết chuyện gì?! Hả? Hiên Viên Hạo Húc kéo Tuyết Tố Tây vào trong lòng, để mặt y chạm vào ngực, tay phải chế trụ đầu Tuyết Tố Tây. Thân mình Tuyết Tố Tây nằm gọn trong ngực hắn. Rốt cuộc hắn cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mình khao khát. Lần này hắn đã đạt được mục đích, ôm nam nhân này khiến hắn có cảm giác như đã chiếm được cả thiên hạ. ―Buông! Tuyết Tố Tây bối rối, vừa chạm vào ***g ngực nóng hổi của người này, thân thể lạnh như băng của y ngay tức khắc run rẩy. Sự sợ hãi khiến lòng y cũng như thiêu đốt. ―Không! Ta sẽ không bao giờ buông tay! ―A, ngô… Hiên Viên Hạo Húc hét lớn sau đó nâng đầu Tuyết Tố Tây, hôn thật sâu. Tay phải đỡ cổ và đầu Tuyết Tố Tây, tay trái đặt trên bả vai. Tuyết Tố Tây muốn giãy giụa quay đầu đi cũng không có biện pháp. Chỉ có thể ở trong ngực Hiên Viên Hạo Húc xoay qua xoay lại mà rên rỉ. ―Buông ra… A… không được… Người đâu! A… Tuyết Tố Tây bị Hiên Viên Hạo Húc trêu chọc liền nói năng lộn xộn. Y muốn gọi thủ vệ bên ngoài tới cứu, nhưng hiện tại người trong cung đều bị Hiên Viên Hạo Húc thay, toàn là những người Tuyết Tố Tây chưa bao giờ gặp mặt nên y thực hoảng loạn. Hiên Viên Hạo Húc hôn lên cổ Tuyết Tố Tây, không ngừng liếm lộng. Hắn vừa quyến luyến hôn lướt qua, rồi đột nhiên nảy sinh tà tâm, như muốn nuốt gọn Tuyết Tố Tây mà hung hăng hôn cơ thể mỏng manh trong lòng mình. Đây là giấc mộng từ năm hắn mười hai tuổi, lần này hắn sẽ không bao giờ từ bỏ nữa. Huyết hải thâm cừu của Hiên Viên gia nhất định phải như vậy mới có thể trả, mới có thể làm cho hắn an lòng. ―Ngươi là của ta, từ nay về sau đều là của ta! Hiên Viên Hạo Húc cố gắng khống chế hô hấp, hắn hơi chột dạ vì chính mình vừa mất kiểm soát, lại nhìn thấy trên làn da của Tuyết Tố Tây giờ phút này đây phủ kín hôn ngân vừa mị nhân cũng vừa khiến người ta tiếc thương. ―Ngươi… Tuyết Tố Tây há miệng thở, y cho tới bây giờ cũng chưa hôn ai kịch liệt như vậy, thế mà lại bị chính tỷ phu của mình hôn! ―Thật là đẹp… Hiên Viên Hạo Húc thì thào nói nhỏ, áp vào trán Tuyết Tố Tây. Tâm đã bị nam nhân này mê hoặc đến mông muội. Hắn vốn không ham hố vinh hoa, lại trở thành một quốc chủ, cũng coi như là một chuyện đáng cười. ―Tỷ phu … ngươi không thể… Tuyết Tố Tây run rẩy trước ánh mắt như hổ rình mồi của Hiên Viên Hạo Húc. Ánh mắt đói khát như muốn nuốt chửng ai đó khiến y thật khó chịu. Mọi chuyện vốn dĩ là một sai lầm, y nhất định phải làm cho tất cả trở về nguyên điểm, thoái vị nhường người này không phải để hắn có quyền chà đạp y. Người này vì Tuyết Phong mà mấy năm nay toàn tâm toàn ý, cả việc thú Hoàng tỷ – Trưởng Công chúa cao ngạo của Tuyết Phong làm thê tử nữa. Chẳng lẽ đều là vì ngôi vị hoàng đế này mà đối xử với y như vậy ư? Nếu thật sự là như vậy, lòng dạ kẻ kia thật hiểm độc, thâm sâu khó lường, thật khiến cho người ta nổi da gà. ―Tỷ phu? Ha ha… ngươi vẫn gọi ta là tỷ phu sao? Hiên Viên Hạo Húc buồn cười nhìn nam nhân trước mắt, khuôn mặt ửng đỏ kia hãy còn lưu lại hôn ngân cuồng loạn khi nãy mà y vẫn dám gọi hắn như thế. Y không cảm nhận dục vọng của Hiên Viên Hạo Húc đã tăng vọt rồi à? Nam nhân bình thường đâu chịu nổi kích thích này. ―Ngươi… không… a… Thấy sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc đột nhiên trở nên thật xảo quyệt, Tuyết Tố Tây bất giác liền lui bước. Y bị đẩy lên long sàng mềm mại, dù trông có mộc mạc nhưng chăn gối vẫn là thượng phẩm. Tuyết Tố Tây ở dưới thân Hiên Viên Hạo Húc kịch liệt vặn vẹo. Y không có ngu ngốc, đương nhiên hiểu rõ một nam nhân áp đảo một nam nhân khác như vậy là muốn chuẩn bị làm gì. ―Ngươi cũng kích động rồi phải không? Hiên Viên Hạo Húc nhìn người dưới thân vì phản kháng cùng phẫn nộ mà từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, đôi mắt vì dục vọng mà trở nên thâm trầm, lúc này lại càng thêm sâu thẳm. Hắn gắt gao đem Tuyết Tố Tây đặt ở dưới thân, nhìn y ra sức giãy giụa mà hưởng thụ khoái cảm do thân thể vặn vẹo ấy mang đến, cả người giống như có hỏa bàn hừng hực thiêu đốt. ―Không có… Không!! Tuyết Tố Tây căng thẳng, trừng mắt với Hiên Viên Hạo Húc, y sợ hãi nhưng cơ thể lại cảm thấy thật hưng phấn. Dẫu vậy, Tuyết Tố Tây vẫn cố duy trì sự bình tĩnh. Bộ vị cứng ngắc của kẻ kia dính sát vào cơ thể khiến y hốt hoảng, tim đập thình thịch nhưng vẫn không khống chế được chính bản thân cũng cảm thấy nóng ran. ―Sao? Thật sự không muốn? Hiên Viên Hạo Húc kéo bàn tay vừa thon dài lại trắng mịn của Tuyết Tố Tây đặt trên đỉnh đầu, sau đó tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng hồng mịn màng của Tuyết Tố Tây, rồi hôn nhẹ lên mặt y. ―Ưm… không… thể… Cáp a… Mặt Tuyết Tố Tây bị Hiên Viên Hạo Húc hôn khắp nơi, nhưng không hề lướt qua môi y. Tuyết Tố Tây đưa môi đỏ mọng lên, há mồm thở dốc, y không hiểu bản thân đang khao khát cái gì, trái tim cũng bị cuốn theo mà trở nên cồn cào. ―Ngươi rốt cuộc vẫn không muốn? Hiên Viên Hạo Húc vui vẻ nhìn nam nhân dưới thân, hắn vươn đầu lưỡi nương theo hình dáng đôi môi đỏ mọng khẽ mở của Tuyết Tố Tây, sau đó đột nhiên nảy sinh tà tâm mà cực lực hấp thụ dịch vị ngọt như mật từ trong miệng Tuyết Tố Tây. Hai người dây dưa trên giường, hôn đến quên trời quên đất. Hiên Viên Hạo Húc vội vội vàng vàng xé toang trung y trắng như tuyết của Tuyết Tố Tây rồi mê muội thưởng thức cơ thể vì *** mà trở nên phấn hồng. Hắn dùng đầu lưỡi liếm hai kiều nhị phấn hồng của Tuyết Tố Tây, cảm nhận được người dưới thân trong ngực mình không ngừng thở phập phồng, ác ý cắn nhẹ hai đỉnh kiều nhị. ―A… đau… Tuyết Tố Tây thừa nhận mình chưa từng rung động mãnh liệt như vậy, y chưa bao giờ nghĩ bộ vị nam nhân trong tình huống này cũng có thể có phản ứng. Đầu lưỡi nóng bỏng của Hiên Viên Hạo Húc không ngừng xâm chiếm da thịt Tuyết Tố Tây. Hắn hôn không biết bao nhiêu lần lên từng điểm, từng điểm trên làn da của Tuyết Tố Tây, giống như Tuyết Tố Tây là món điểm tâm mỹ vị mà hắn khao khát một đời. Tay nhu lộng trên làn da non mịn của người bên dưới, đến khi trên toàn thân y đều lưu lại dấu vết của mình mới rời đi. Một đêm nồng cháy đến nao người, Hiên Viên Hạo Húc đem Tuyết Tố Tây đặt ở dưới thân, nhìn thấy khuôn mặt y bởi vì dục vọng mà trầm mê, rồi từ từ chìm vào tình cảm mười mấy năm đợi chờ của mình… Sau một đêm hỗn loạn, Tuyết Tố Tây hôn mê. Sáng sớm dương quang chiếu Hàm Tuyết điện, Tuyết Tố Tây cả người vì đau đớn mà tỉnh lại, thân thể trần trụi nhưng y không thể nào động đậy nổi. Nam nhân kia đêm qua xâm phạm y đã không còn ở bên. Hết thảy tựa như một giấc mộng mà lại chân thật đến đau lòng. Tuyết Tố Tây nhìn xung quanh, đây là tẩm cung quen thuộc của y, nhưng mọi thứ trở nên thật xa lạ. Y từ đêm qua đến giờ bắt đầu rối loạn. ―Hoàng thượng, người cảm thấy thế nào? Tiểu Lâu giọng nghẹn ngào nhìn Tuyết Tố Tây toàn thân đều một mảnh xanh tím. Hiên Viên Tướng quân như thế nào lại có thể đối đãi với Hoàng thượng như vậy. Hắn rốt cuộc là muốn gì, có Công chúa rồi, làm hoàng đế còn chưa đủ, ngay cả Hoàng thượng không màng thế sự của bọn họ cũng liên luỵ. ―Ta không sao… Cả tin người kia có thể cai quản thiên hạ của Tuyết gia, y từ bỏ ngôi vị, đem tất cả giao cho một kẻ lòng lang dạ sói, cuối cùng ngay cả Tuyết gia Quốc chủ này cũng bị vũ nhục. ―Hoàng thượng, ngài… Ô ô… Cả người Tuyết Tố Tây đều là vết thương, còn có dính một ít dịch thể *** mĩ của nam nhân. Tại sao có thể như vậy, nàng cùng Tiểu Lâu vốn bị Hiên Viên Hạo Húc phân đi nơi khác, nhưng ngày đêm qua lại bị triệu vào cung, rồi lại thấy hình ảnh đau thương này. ―Đừng khóc… ―Hiên Viên Tướng quân… hắn… như thế nào lại… Vị Tuyết oà khóc. ―Không được nhắc đên hắn! Tuyết Tố Tây có chút tức giận, gầm nhẹ. Y đã không còn nhiều khí lực, không muốn nghe bất cứ thứ gì liên quan đến kẻ đó nữa. ―Công chúa, Thánh Thượng còn chưa khởi sàng(12), Công chúa không thể vào… Ngay khi trong phòng trong vẫn là một mảnh hỗn loạn, bên ngoài liền truyền đến tiếng thị vệ đang ngăn cản ai đó. Tuyết Tố Tây mặt tái nhợt, sợ phải đối mặt với Hoàng tỷ luôn kiêu ngạo kia. Nàng đang đứng trước tẩm cung của mình. ―Tuyết Tố Tây! Ngươi đi ra cho ta. Trưởng Công chúa Tuyết Tố Hân ở ngoài Hàm Tuyết điện điên cuồng kêu gào. Từ lúc biết phu quân ở Hàm Tuyết điện qua đêm, nàng gần như không chịu nổi nữa! ―Tuyết Tố Tây ngươi câu dẫn phu quân của ta. Đúng là đồ có thể nằm dưới thân vạn người. Ngươi dám làm ra chuyện như vậy! ―Hoàng tỷ, ta… Tuyết Tố Tây nằm trên long sàng, ngơ ngác nghe Tuyết Tố Hân lên án. Vì sao? Người bị tổn thương rõ ràng là ta, vì sao lại thành ra nông nỗi này? Ta cũng là kẻ hại người ư? ―Ngươi với mẫu thân ngươi đều là hồ ly tinh, là cái loại yêu tinh chuyên cướp phu quân của người ta! Tuyết Tố Hân vẫn như cũ, không để ý đến tôn nghiêm mà rống to. Nàng phải cho cả hoàng cung biết Tuyết Tố Tây đối xử với nàng như thế nào, làm cho cả Tuyết Phong biết hắn – Tuyết Tố Tây là loại Long Dương chi hảo(13), cả gan đoạt phu quân của tỷ mình, đúng là đồ vô sỉ! ―Không! Ta không có… Ô ô… Không được nói Mẫu phi như vậy… Mẫu phi không bao giờ… Tuyết Tố Tây dùng chăn trùm kín đầu, y không muốn nghe thêm nữa, thanh âm chói tai kia như đâm vào tim, khiến tim y rỉ máu. Đâu phải y tự nguyện. Y và mẫu thân không có cướp phu quân của người khác, không có, không có! ―Diệc Vân, đưa Công chúa trở về, để nàng đóng cửa nghiền ngẫm. (12)Khởi sàng (起床): rời khỏi giường (13)Long dương chi hảo (龙阳之好): xuất phát từ nhân vật Long Dương Quân, vốn được Nguỵ Vương vô cùng say mê, thường được dùng để ám chỉ đồng tính luyến ái. Đúng lúc này, một giọng nõi lãnh khốc đầy lửa giận hướng về phía Tuyết Tố Hân, sau đó truyền đến tiếng nàng bị thị vệ đưa đi, nhưng nàng vẫn không ngừng mắng nhiếc Tuyết Tố Tây. Thanh âm điên loạn vang vọng từng góc tẩm cung. ―Tướng quân… Tiểu Lâu thấy Hiên Viên Hạo Húc đi vào tẩm cung liền kính cẩn hành lễ. Hắn cùng Vị Tuyết đều là bất đắc dĩ, trước mặt người này nhất định phải tỏ vẻ khiêm nhường, như vậy mới có thể ở lại bên Hoàng thượng. ―Đi ra ngoài. Hiên Viên Hạo Húc đưa mắt thấy nam nhân kia đang trốn trong chăn, thân mình không ngừng run rẩy, ắt hẳn bây giờ người này đang rất kích động. ―Tướng quân, Hoàng thượng… Vị Tuyết đau lòng nhìn Tuyết Tố Tây, ba người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tuyết Tố Tây lại đối xử với nàng và Tiểu Lâu vô cùng tốt. Hiện giờ Hoàng thượng gặp chuyện, nàng không nỡ để mặc Hoàng thượng. ―Đi ra ngoài! Hiên Viên Hạo Húc thét lên, thấy bọn Tiểu Lâu cấp tốc ra ngoài rồi mới xoay người đi đến chỗ nam nhân đang nằm trong chăn. Trong phòng còn lưu lại hương vị phóng túng đêm qua, Hiên Viên Hạo Húc thật muốn nhào đến đoạt lấy nam nhân làm hắn không ngừng thèm khát này. ―Ngươi muốn ngạt chết sao? Hiên Viên Hạo Húc không biết cách phải an ủi người khác như thế nào. Hắn vừa dứt lời, bất ngờ xốc chăn lên, lộ ra khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ của Tuyết Tố Tây, hắn… ―Ngươi… ―Hỗn đản! Tại sao?! Tại sao ngươi đối xử với ta như vậy?! Vì báo thù? Tuyết Tố Tây khó có thể tin được tỷ phu vẫn luôn đối đãi với mình rất tốt lại trở mặt cưỡng bức mình. Hai người trước kia thường ở chung, hắn có phải vì mục đích này mà tiếp cận y? Đêm qua vì sao lại đối với y như vậy? Cũng là vì báo thù? Sao hắn dám… Đêm qua chính y cuối cùng cũng trầm mê trong sự nồng nhiệt của hắn, vừa mới nghĩ lại, mặt Tuyết Tố Tây liền trở nên ửng đỏ…