―Hô? Ca ca không phải về Đạp Tuyết cung hả? Lẽo đẽo ra sau Di viên, Tuyết Lý Thiên hớn hở rảo bước, Tuyết Lý Băng không để ý mà cứ đi theo. Chính là một lúc sau nàng phát hiện con đường bọn họ đang đi không phải là đường cũ. Người trong thiên hạ mà biết đường đường là Tuyết Lý Thánh nữ lại đi lạc, chắc bò lăn ra cười mất. ―Ai nha, muội muội à, vi huynh không chọc muội đâu! Hướng đường nhỏ phía trước mà tiến, Tuyết Lý Thiên biết muội muội hay quên đường, nhất định sẽ đi theo hắn. ―Thế còn đi gặp ai sao? A… chẳng lẽ là cố chủ? Tuyết Lý Băng đang lờ mờ, chợt nghĩ đến nguyên nhân trọng yếu bọn họ đến Tuyết Phong liền bừng tỉnh. ―Ha ha ha, muội muội đúng là ―băng tuyết thông minh. Đã nhận tiền của người ta, đương nhiên sẽ giúp người ta trừ hoạ, bọn họ vốn không tuỳ tiện giúp người, mà lần này yêu cầu không được bình thường nên bọn họ muốn tìm hiểu rõ ràng đã. ―Đại ca, nếu muội làm chuyện có lỗi với huynh, liệu huynh có… Tuyết Lý Băng đáng thương nhìn đại ca phía trước, phụ mẫu của họ cũng chỉ có nàng và đại ca, nếu đại ca không thích nàng, nàng sẽ vô cùng đau khổ. ―Ai u… ―Ngốc! Tuyết Lý Thiên búng vào đôi mày đang chau lại của tiểu muội rồi xoa đầu nàng. ―Nha đầu ngốc, đại ca sẽ không thương tổn người nhà. Kiếp trước phải tích bao nhiêu đức mới có thể trở thành người cùng một nhà, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện hổ thẹn với người thân của hắn. Tuyết Lý Thiên hiếm khi chăm chú nhìn muội muội như này, đôi mắt luôn ánh nét cười gian trá giờ đây trở nên trong vắt khiến Tuyết Lý Băng cảm thấy an tâm, nàng cũng được an ủi phần nào. ―Tuyết Phong thật bất công a, coi cái cung điện này nè, thật sự… chậc chậc… Tuyết Lý Thiên cùng muội muội đi vào toà cung điện trước mặt, kiến trúc nguy nga đến kỳ lạ. Tổ tiên Tuyết Lý tộc bọn họ cũng không rộng rãi như vậy. Quả nhiên chẳng biết thương xót sức dân chỉ muốn thoải mái a, cung điện này quá sức lãng phí. Cung điện của hoàng hậu Tuyết phong qua các triều đại đều làm từ ngọc lưu ly hồng nhạt tượng trưng cho sự thanh cao tôn quý, song hiện tại lại rực lên ánh đỏ sậm của tơ lụa Tây Vực. Xem ra trình độ thưởng thức thật độc đáo, thật dung tục, đúng là phong cách xa xỉ của phu nhân đại quan. ―Ta mà ở nơi này chắc chắn sẽ ngột ngạt muốn chết. Cung điện này có xa hoa, đồ sộ nhưng kỳ thật chỉ là một nhà giam hoàng kim. Nữ nhân ở nơi này sung túc nhất, nhưng đồng thời cũng là nữ nhân đáng thương nhất, chỉ có thể ngồi một chỗ chờ người đến sủng hạnh… ―Đương nhiên, cái gì cũng phải có cái giá của nó. Không phải tất cả mọi người đều hợp với cuộc sống này, ít nhất người của Tuyết Lý tộc bọn họ không hợp, nếu không ngôi vị Hoàng đế của Tuyết Phong chẳng đến phiên Tuyết gia bọn họ đảm trách. ―To gan! Các ngươi có biết đây là đâu không?! Hộ vệ Thuỵ Tuyết cung nhìn thấy hai người y phục tố sắc thong dong đi dạo tại Thuỵ Tuyết cung liền cao giọng quát lớn. Nô tài nơi nào dám tuỳ tiện đi lại, công công quản sự bọn họ chưa nhắc nhở quy củ trong cung sao? ―Cáp, đương nhiên biết, bằng không bổn tiểu thư cũng chẳng muốn đến. Chẳng qua vì muốn sớm giải quyết cái hôn ước đáng ghét kia, chuyện lần này lại quan trọng chứ nàng đâu thèm rời khỏi gia tộc mà chạy đến cái ngục giam này! ―Vị tiểu huynh đệ này, nói cho chủ tử của các ngươi, có Tuyết Lý Thiên đến thăm. Tuyết Lý Thiên không màng đến sự thất lễ của thủ vệ, vẫn mỉm cười, nét cười trong mắt ẩn chứa sự kiên định làm thủ vệ liền lập tức nghe lời hắn xoay người chạy vào trong. Không lâu sau, Tuyết Lý Thiên và Tuyết Lý Băng liền thấy một đám nữ nhân cung trang tơ lụa đi về phía bọn họ. Trong đó có một nữ nhân nổi bật với thân phủ áo lông tuyết điêu ung dung quý phái, tóc nàng vấn cao cho thấy nàng đã có trượng phu, dáng đi uyển chuyển có vẻ hơi vội vàng. ―Tiểu muội xem, chủ nhân tới rồi… ―Trưởng công chúa của Cao Đức Hoàng hậu, vương triều Tuyết Phong, Tuyết Tố Hân tham kiến Thiếu chủ và Tuyết Lý tộc Thánh nữ. Nghe thị vệ nói có một công tử tự xưng ―Tuyết Lý Thiên nói muốn bái kiến, nàng vội buông hoa trà(53) đang uống dở, nhanh chóng đi nghênh đón. Tuyết Lý tộc lần này tới chơi, sự tình trọng đại nhưng nàng bị Hiên Viên Hạo Húc giam lỏng ở đây nên chưa có dịp đi gặp khách quý, hiện tại bọn họ chủ động tới cửa đương nhiên nàng rất cao hứng. Có lẽ bọn họ cũng xem nàng mới là Trưởng công chúa chính thống nên mới đến gặp nàng. Hừ! Mẫu thân của Tuyết Tố Tây đúng là đũa mốc đòi chòi mâm son. ―Trưởng công chúa đừng khách sáo, thật ra ta cùng xá muội còn phải nhờ cậy vào ngươi… Nữ nhân này thật sự là một đoá hoa kiều diễm bậc nhất trong thiên hạ, đáng tiếc bông hoa ấy đã bắt đầu tán úa, cho dù khoe sắc lần nữa cũng chỉ trong thoáng chốc. ―Ân? Tuyết Tố Hân hành lễ cung kính với hai người kia nhưng lời lẽ khách sáo của nam nhân này lại mang hàm ý, làm nàng không biết phải trả lời như thế nào. ―Công chúa còn nhớ chứ? Tuyết Lý Băng đột nhiên lấy từ trong túi hương trên người một khối Dương Chi Bạch ngọc lấp lánh, khẽ lay trước mắt Tuyết Tố Hân. Sắc mặt hai người nữ hầu bên cạnh Tuyết Tố Hân bất thình lình trở nên xám ngắt, Tuyết Lý Băng còn nháy mắt một cách thân thiện với họ. ―Chúng ta vào trong phòng nói chuyện được không? Tuyết Lý Thiên tỏ vẻ thiện ý đối với chủ tớ ba người rồi nhìn Tuyết Tố Hân chấn động mà ngẩng đầu cao hứng tiêu sái bước vào Thuỵ Tuyết cung. Trong nội thất của Thuỵ Tuyết cung. (53)Hoa trà (花茶): trà ướp với hoa, ví dụ như trà lài. Mới vừa rồi Trưởng công chúa Tuyết Tố Hân còn bị vô số cung nữ vây quanh, hiện tại bên người nàng chỉ còn hai cung nữ ban nãy biến sắc, xem ra hai người này nhất định là tâm phúc của nàng. ―Bản cung, trước đây vô tình làm mất ngọc bội này. Giờ nó ở trên tay Tuyết Lý tộc Thánh nữ, thật sự là vạn hạnh vạn phần… ha ha ha… Tuyết Tố Hân cười hơi mất tự nhiên làm đôi mắt huynh muội Tuyết Lý càng thêm u thâm. ―Công chúa hà cớ phải căng thẳng, chúng ta đã nhận ngọc bội tất sẽ giải quyết ổn thoả mọi chuyện. Bọn họ là người đã được huấn luyện, bất cứ nhiệm vụ nào cũng có thể thực hiện được, giao dịch nhỏ thế này đương nhiên thành toàn, bất quá chuyện người thân hại nhau thế này mới gặp lần đầu. ―Ách! Các ngươi! Tuyết Tố Hân chấn kinh, ngạc nhiên nhìn nam nhân tao nhã trước mắt, hoài nghi lời hắn nói tựa như không tin vào tai mình nữa. Nàng trừng mắt nhìn hai người kia, thật khó tưởng tượng bọn họ chính là… ―Hạnh Nhi! Ngươi… Quay đầu nhìn về phía Hạnh Nhi, qua ánh mắt có thể xác minh, nàng lập tức đề cao cảnh giác, chung quanh cơ thể lập một vòng phòng bị vô hình. ―Công chúa, ngươi muốn ta cùng muội muội làm chuyện vớ vẩn như vậy sao? Tiếp đãi các nàng là thủ hạ của Tuyết Lý tộc, nếu nhận được vật kia, Tuyết Lý Thiên đã sớm đến xem kịch vui, việc gì phải đợi đến hôm nay! ―Chuyện này… Chưa kịp hoàn hồn. Tuyết Lý tộc trong truyền thuyết lại làm nghề này, Tuyết Tố Hân vẫn đang lơ mơ không hiểu nổi. Thực ra người của Tuyết Lý tộc coi giang sơn Tuyết gia là gì chứ? ―Dù sao Công chúa mới là chính thống a. Tuyết Lý Thiên cố tình chọc vào nỗi đau của Tuyết Tố Hân, trong nháy mắt khuôn mặt nàng trở nên cau có, thật là một nữ nhân không biết che giấu, được cái người như vậy đối phó không nhọc công. Ít nhất cũng dễ hơn so với tên Hiên Viên Hạo Húc luôn giả bộ không thèm để ý kia, chuyến đi đến Tuyết Phong của bọn họ lần này càng thêm thú vị. ―Đúng vậy đó đại ca, Tố Hân tỷ tỷ thật xinh đẹp nga. Nhận được ám thị của huynh trưởng, Tuyết Tố Hân lập tức như một tiểu hồ điệp nhào vào trong lòng Tuyết Tố Hân, đôi mắt long lanh, tràn đầy hâm mộ. ―Công chúa… Công chúa… Thấy chủ tử thất thần, Đào Hoa bên cạnh Tuyết Tố Hân liền nhẹ nhàng kéo váy chủ tử, tuy bọn họ cầm tín vật đến nhưng hành vi này có vẻ không phù hợp với luật lệ giang hồ. Chẳng phải cố chủ cùng những người đó không cần trực tiếp gặp mặt thoả thuận sao? Vì lý do gì bọn họ lại tìm đến tận đây? ―Thánh nữ quá khen rồi. Sau khi trấn định lại, Tuyết Tố Hân lập tức khôi phục thần thái cao quý nhưng lời ca ngợi của Tuyết Lý Băng vẫn khiến nàng kích động, có nữ nhân nào lại không muốn một mỹ nữ khen mình chứ? Kỳ thật, cảm giác còn hơn cả khi nam tử khen. ―Nào có, nào có, Tố Hân tỷ tỷ xinh đẹp thật mà, so với cái tên nhân yêu ốm yếu ẻo lả kia rõ ràng là cao quý hơn gấp bội. Tuyết Lý Băng trong lòng thầm làm mặt quỷ, Tuyết Tố Tây đẹp hơn nhiều, nhưng mà cứ thấy ai mỹ mạo hơn mình là nàng lại chướng mắt, muốn vùi hoa dập liễu. ―Ách, Thánh nữ là hôn thê của Hoàng thượng mà. Chuyện này năm đó cũng chấn động một thời, vô số đời quân chủ Tuyết Phong đều muốn có được vinh dự này, vậy mà cuối cùng tên con hoang kia lại chiếm được, hắn càng được người khác chiếu cố, bản thân cũng vì thế mà bị lạnh nhạt suốt nhiều năm. Khẽ cắn môi, nàng từ nhỏ sinh trưởng trong cung, đã sớm quen với đủ thủ đoạn giao tranh, chẳng qua chỉ là ai ở sau lưng ai mưu toan, so với trên giang hồ đều là trò mèo, phần lớn là nữ nhân đấu đá với nhau hoặc là cuộc chiến giành ngôi vị mà thôi. ―Ai nha, Tố Hân tỷ tỷ đừng nhắc đến nữa, ai muốn làm hôn thê của tên kia chứ. Hắn với Hiên Viên Hạo Húc… ách… nga… Tố Hân tỷ tỷ, thực xin lỗi nga… Chợt nhớ tới điều gì đó liền ngừng lại, nàng thấy trên mặt Tuyết Tố Hân giống như méo xệch đi. Ai, thật là nữ nhân đáng thương, vì nam nhân mình yêu thương mà biến thành dạng này, nàng cũng cảm thông phần nào. Vừa nghe đến tên Hiên Viên Hạo Húc, Tuyết Tố Hân càng kích động, nhìn chòng chọc vào Tuyết Lý Băng như nhìn cừu nhân của mình, mãi sau đó mới bớt đi vẻ thù hằn. ―Tố Hân tỷ tỷ, lần này ta đến là để từ hôn cái tên ẻo lả kia. Tuyết Lý Băng nói với vẻ đầy uất ức khiến khuôn mặt Tuyết Tố Hân vốn hung dữ liền trở nên dịu đi, tuy vẫn có chút hoài nghi nhưng nàng đã sống trong cung từ bé, muốn tìm người khác giúp không dễ chút nào. Ngay cả cữu cữu của mình cũng vì sự ngu ngốc của nàng lúc đó mà khốn cùng, Tôn Quốc cữu hiện tại tứ cố vô thân. Kể cả kết quả phía trước có thể là chốn lao tù, nàng thà ra tay trước còn hơn. ―Muội muội, chớ thương tâm, thật ra ta mới là người đáng thương. Bị đệ đệ của mình câu dẫn trượng phu, thật đáng buồn. Tuyết Tố Hân khẽ nâng bàn tay trắng nõn lên lau đi lệ tịch mịch trên khoé mắt, bộ dáng yểu điệu đáng thương quả thật khiến không ít nam nhân muốn bảo hộ. ―Cho nên, Công chúa nên tin chúng ta. Thừa thời cơ lợi dụng tình cảnh, Tuyết Lý Thiên biết nữ nhân này không tín nhiệm bọn họ nhưng nàng chẳng còn lựa chọn nào khác. Thật sự đáng thương, cuối cùng bên người chỉ còn lại hai tỳ nữ tội nghiệp kia. ―Vì vậy, nếu Tuyết Lý tộc đã ra tay, Tố Hân sẽ có ưu ái. Truyền kỳ về Tuyết Lý tộc bọn họ ở Tuyết Phong được người đời ca tụng, nên ít ai dám đắc tội với họ, dù có quân đội Hiên Viên gia của phu quân, nhưng nếu Tuyết Lý tộc đã ra mặt, hẳn là cơ hội tốt để giải quyết tất cả. Từ ngày Hiên Viên Hạo Húc vứt bỏ nàng mà cùng một chỗ với tiện nhân kia, nàng bỗng hiểu đời này mình không thể đưa phu quân về bên mình nữa, cho tới bây giờ nàng không thể chiếm được tâm của nam nhân kia. Đôi khi nàng tự trách mình sao quá trầm mê. Tình yêu, sự mù quáng, đâu có chỗ cho lý trí?