Thanh âm này chỉ dành riêng em
Chương 19
Đây là lần đầu tiên Chân Tích vào nhà Phó Dật Hạo.
Phong cách trang trí thật tối giản, nhưng trông rất tinh tế. bên trong không bày biện nhiều thứ lắm, sắc thái có vẻ lạnh, rõ ràng là không giống với gian phòng của cô.
Của anh vừa nhìn đã biết là nơi đàn ông ở.
Phó Dật Hạo vốn nhìn có vẻ bình thường, nhưng sau khi vừa vào cửa, đã ngồi trên sô pha đỡ đầu, không nói gì, bộ dạng rất không thoải mái.
Hai người ở một chỗ lại tạo nên bầu không khí trầm mặc, làm cho Chân Tích hơi mất tự nhiên, cô liếm môi khô khốc, nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn về phía phòng bếp thì đi qua.
“Em rót cho anh ít nước nhé.”
Phó Dật Hạo không nói gì, Chân Tích đợi một lát, xem như là anh ngầm đồng ý. Vốn muốn nấu canh giải rượu, nhưng nguyên liệu không đủ.
Nên cô im lặng pha nước chanh, còn bỏ thêm chút mật ong.
Cái bát được đặt ở trước mặt Phó Dật Hạo.
Phó Dật Hạo không cầm lấy, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm bụng.
“Có phải do đau dạ dày nên khó chịu không?” Chân Tích nhíu mày, sau khi đặt cốc nước chanh trên bàn, lại xoay người: “Em đi nấu mì giúp anh.”
Khi cô vừa mới bước qua, vừa khéo nhìn thấy có mì sợi và trứng gà, sau khi Chân Tích rửa tay, bắt đầu đánh trứng gà và nấu mì vô cùng thành thạo, cô thích tự tay đi làm một chút gì đó. Hành lá xắt nhỏ được rắc một lớp lên trên mì trứng để tăng hương vị cho bát mì. Không biết từ khi nào Phó Dật Hạo đã đứng phía sau cô, cẩn thận nhìn hồi lâu.
Dáng người cao gầy, áo len cao cổ mỏng manh, tóc dài xõa trên lưng. Quần bò bao bọc đôi chân nhỏ nhắn, trong tay đang thành thạo chuẩn bị gì đó.
Cho dù không nhìn mặt chính diện, chỉ nhìn bóng dáng một cách đơn thuần, cũng cảm thấy là cảnh đẹp ý vui.
Chân Tích quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau thì không khỏi hoảng sợ.
Phó Dật Hạo cứ như vậy mà tựa lên trên tường, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn cô.
Ánh mắt rất sáng, khóe miệng khẽ cong lên.
Trong mắt nâu sẫm cứ thản nhiên nhìn Chân Tích như vậy, nếu bây giờ cô đứng gần hơn chút nữa, thì có thể thấy được bóng ngược của mình trong ánh mắt ấy.
Âm thanh bị nhiễm cồn, càng thêm dụ người phạm tội.
Chân Tích ngây người đứng tại chỗ, đột nhiên quên phản ứng.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
232 chương
86 chương
20 chương
127 chương
61 chương