“Anh xin lỗi. Để anh đưa em về”. Sở Hàm khẽ nói. Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Vi Lam đã mặc xong quần áo, cô bước ra mở cửa, nhìn thấy Phương Mộ Tình mặt mày trắng bệch đứng trước cửa. Cô nhìn Vi Lam, lại nhìn Sở Hàm đang ngồi trong phòng, nét mặt tỏ ra không thể nào tin. “Tình…” Sở Hàm định nói gì xong lại thôi, sắc mặt sầm xuống. Vi Lam và Phương Mộ Tình nhìn nhau. Đột nhiên cô sực nhớ ra điều gì, xông đến tát Vi Lam một cái, sau đó không nói câu nào bỏ chạy. “Tình em, Tình em!” Sở Hàm gọi lớn, đuổi theo. Vi Lam lấy tay che hai má nóng bừng, nụ cười đểu giả hiện trên môi. Cô biết, một người kiêu ngạo như Phương Mộ Tình chắc chắn sẽ không tha thứ cho Sở Hàm nữa. Một tuần liền, Vi Lam nhìn thấy Sở Hàm đứng dưới cửa sổ ký túc xá ôm một bó hoa hồng lớn, Phương Mộ Tình không xuất hiện lần nào nữa. Cô không thể hiện gì trước tất cả những sự việc này. Tối đến, Vi Lam đến quán bar “Thiên đường chim lửa”, nhìn thấy Sở Hàm, trông anh tiều tụy, mệt mỏi. Cô dốc chai rượu tu từng ngụm lớn như đàn ông. Cô biết, đây là cơ hội duy nhất của cô! “Sở Hàm, em sẽ tuyệt vời hơn Mộ Tình!” Sở Hàm ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới ánh đèn mờ ảo, một đôi mắt bị nỗi đau đốt cháy. Cái cau mày của anh khiến tim cô đau nhói. Cô yêu anh như vậy, vừa nhìn là biết, từ đó chìm đắm trong cảnh khổ, muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Vi Lam nhảy lên, ôm lấy cổ anh. “Anh phải yêu em! Anh là của em!” Sở Hàm thở dài thườn thượt. Thượng đế đã ban cho cô vẻ bề ngoài dịu dàng, nữ tính, đồng thời cũng ban cho cô tâm địa xảo trá. Chỉ cần đó là những cái mà cô muốn giành được, không ai có thể thoát khỏi. Cô là nghiệt duyên định mệnh trong cuộc đời anh. “Vi Lam… Em là một cô gái đáng sợ”. Anh đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng hôn lên môi cô. Trước ngày tốt nghiệp, dựa vào sự quyến rũ và mưu kế của mình, Vi Lam đã giành được Sở Hàm từ tay Phương Mộ Tình, trở thành bạn trai của mình. Thông tin được lan truyền ra, không biết có bao nhiêu chàng trai vấp rơi cả kính, có bao nhiêu cô gái tan nát cõi lòng, hầu hết là cảm thấy bất bình thay cho Phương Mộ Tình. Một ngày trước khi rời trường, Phương Mộ Tình tìm mọi cách chạy trốn Sở Hàm, nhưng lại hẹn gặp Vi Lam, nói với cô rằng mình chuẩn bị sang Mỹ du học. Vi Lam hất hàm lên. “Đi du học Mỹ? Tốt thôi, chúc mừng cậu!” Phương Mộ Tình nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể hiểu nổi, chúng ta đã từng là bạn tốt của nhau như vậy, tại sao cậu lại cướp người yêu của tôi?” “Bởi vì tình yêu là vô tội!” Không ngờ Vi Lam lại nhếch mép cười, tỏ ra rất tự hào. “Hạ Vi Lam, cậu yêu Sở Hàm thật hay là vì muốn trả thù tôi?” Vi Lam rùng mình, trợn tròn mắt. “Cậu nói gì cơ? Tôi trả thù cậu?” “Đúng vậy, tôi đã nhận ra được, thực ra từ trước tới nay cậu luôn ghen tị với tôi. Một gia đình hạnh phúc, một dung nhan hơn người, sự quan tâm của người khác, và cả tình yêu tuyệt đẹp nữa… Cái gì tôi cũng có, còn cậu gần như là không có gì cả!” “Tình yêu tuyệt đẹp ư?” Vi Lam cười khẩy, “e rằng hiện giờ chỉ còn lại vị chát đắng mà thôi?” “Nếu cậu yêu Sở Hàm thật thì mong cậu hãy trân trọng anh ấy. Nếu cậu chỉ đơn thuần là muốn trả thù thì hãy tha cho anh ấy!” Trong mắt Phương Mộ Tình ngân ngấn nước mắt, Vi Lam nhận ra rằng, cô vẫn còn yêu anh. “Kể cả tôi tha cho anh ấy, thì cậu cũng sẽ không cần anh ấy nữa, đúng không?” Phương Mộ Tình không nói gì nữa, đôi môi mím chặt. “Hiện giờ Sở Hàm là của tôi, không ai cướp đi được. Nếu cậu vẫn còn coi tôi là bạn của cậu thì mong cậu hãy cầu chúc cho chúng tôi!” Vi Lam quay đầu bỏ đi, Phương Mộ Tình không ngăn cô lại nữa. Tốt nghiệp rồi, cô sang Mỹ như kẻ chạy trốn, tránh thật xa mảnh đất buồn này. Vi Lam tìm được công việc thư ký tại một công ty ở tỉnh. Cô và Sở Hàm sống cùng nhau. Anh rất tốt với cô, để cô chăm lo nhà cửa, mua quần áo đẹp cho cô, đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Dựa vào lòng người mình yêu, Vi Lam tưởng rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Mặc dù Sở Hàm không bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn, mặc dù anh đã từng ôm chặt cô sau khi uống rượu say và thì thầm “Phương Tình”. Vi Lam dịu dàng nói với anh rằng, không sao cả, cô có thể cho anh thời gian, để anh quên đi Phương Mộ Tình. Đúng vậy, không sao cả, tất cả đều đã qua rồi. Họ có cả một cuộc đời, cô sẽ đối xử tốt với anh, sẽ sinh con cho anh, làm một người mẹ hiền vợ đảm, để cho con của họ lớn lên trong một gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Những ngày tháng bình lặng và ấm áp đó, chẳng mấy chốc một năm đã trôi qua. Công việc của Vi Lam là văn thư, rất nhẹ nhàng. Sở Hàm thì bôn ba miệt mài ở bên ngoải, thỉnh thoảng có lúc ở nhà, anh chỉ lặng lẽ hút thuốc. Tối hôm nay, đột nhiên Sở Hàm nói với Vi Lam: “Anh chuẩn bị đi Mỹ!” “Gì cơ?” Cô tưởng rằng mình nghe lầm. “Anh đã xin được visa rồi, sang Mỹ học MBA”. Vi Lam sững người, cô không hiểu tại sao Sở Hàm lại làm như vậy. Ở tỉnh anh có một công việc khá tốt, cô cố gắng khuyên nhủ anh không nên từ bỏ sự nghiệp mà anh đang có để đi Mỹ, nhưng anh hoàn toàn không nghe. “Anh đã đợi một năm rồi, khó khăn lắm mới xin được visa, anh không có lý do nào để không đi cả”. “Nhưng anh cũng không có lý do nào để đi, trừ phi…” Đột nhiên Vi Lam chợt nhớ ra, lúc vừa mới tốt nghiệp, Phương Mộ Tình đã đi Mỹ. Đợi một năm, lẽ nào…? Cô không dám nghĩ tiếp nữa. “Ngày mai anh đi rồi, em cố gắng chăm sóc bản thân mình, đừng quan tâm đến việc của anh nữa”. Một linh cảm chẳng lành khiến Vi Lam buột miệng: “Có phải anh đi tìm Phương Mộ Tình hay không?” Sở Hàm vẫn nhìn cô rất bình tĩnh: “Đúng vậy, Vi Lam. Anh chưa bao giờ yêu em, lúc đầu anh chỉ muốn chọc tức Mộ Tình chút thôi, để cô ấy nhìn thấy em và anh ở bên nhau, cô ấy sẽ quay về với anh, nhưng anh đã lầm!” Trong tích tắc, Vi Lam như bị ai báng vào đầu. Cô sững sờ nhìn Sở Hàm, đột nhiên sà đến, dùng hết sức bình sinh để giằng xé người đàn ông này, lấy tay cào rớm máu hết vạch này đến vạch khác trước ngực anh. Giây phút đó, cô tức đến mức như sắp phát điên. Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Sở Hàm không nói gì cả, để mặt cô vừa đấm vừa đá. “Sở Hàm, anh độc ác thật! Anh tuyệt tình thật! Anh không biết rằng tôi yêu anh ư?” Vi Lam nghe thấy tiếng mình thảm thiết trong không trung, bất chợt dừng lại, không dám tin rằng người phụ nữ điên cuồng này lại là mình! Cô che kín mặt, cúi người xuống, quỳ xuống khóc nức nở. Sở Hàm thu dọn đồ đạc của mình, bước ra cửa, đột nhiên quay đầu lại. “Vi Lam, anh cũng không muốn làm em bị tổn thương. Nhưng anh không thể nào quên Phương Tình. Kiếp này anh không thể thiếu cô ấy!” Anh đi ra, sau đó đóng cửa lại. “Cạch” một tiếng, để lại nỗi cô đơn vô bờ và bầu không khí lạnh lùng không thể phá vỡ. Vi Lam uể oải dưới đất, người run lẩy bẩy, giống như một chú mèo sợ lạnh. Từ bấy lâu nay cô vẫn tưởng rằng mình là kẻ thắng lợi trong cuộc chiến tranh giành tình yêu này, nhưng cô đã lầm. Trong trái tim Sở Hàm, hình ảnh Phương Mộ Tình chưa bao giờ phai nhạt. Cô yêu Sở Hàm thật lòng, mặc dù là cô dùng cách cướp tình yêu của người khác. Không ngờ rằng, người mà mình yêu lại lợi dụng cô để đi cứu vãn tình yêu của anh ta! Ngày hôm sau, Sở Hàm đã sang Mỹ. Trước lúc lên máy bay, anh gửi cho Vi Lam một tin nhắn: “Xin lỗi, hãy quên anh đi!” Vi Lam lặng lẽ đứng trước cửa sổ, không hề cảm thấy căm hận. Giây phút này đây, cô nhớ đến buổi tối hai năm về trước đó, Sở Hàm đứng dưới sân ký túc xá nữ, nhe răng ra cười với cô, phong độ tuyệt vời. Lúc đó, chưa có chuyện gì xảy ra. Dưới ánh trăng mờ ảo, anh đẹp như một hoàng tử. Cô không biết, anh sang Mỹ có tìm được Phương Mộ Tình hay không. Nhưng cô khẳng định, kể cả anh có tìm được cô ấy, tình yêu của họ cũng sẽ không trọn vẹn nữa. Còn Vi Lam, cô không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Hóa ra, cuộc chiến tranh giành ái tình này, không có kẻ thắng, cả ba bọn họ đều là người thua. Cô ngửa đầu lên, cảm thấy trên má có phần hơi lành lạnh.