Edit + Beta: Vịt ******* Chương chốt trong ngày =)))) Ngày kia chắc chắn sẽ hoàn chính văn =)))) Hàn Mạc sau khi xác định mang thai thứ hai một tháng, bao gồm cả Thiệu Văn Phong bên trong, ba người lớn trong nhà giống như bị cái gì kích thích, đầu tiên là phản đối cậu đi làm, sau đó lại sau khi phản đối không có hiệu quả chỉ có thể rút lui cầu thứ yếu, ở nhà coi cậu thành gấu trúc chăm sóc. Hàn Mạc mỗi ngày bị Thiệu Văn Phong chăm sóc phải gọi là thoải mái, cơm mở miệng quần áo duỗi tay nói cũng không khác lắm, giống đãi ngộ của một đứa trẻ con. Nam nhân thích thú, ngày nào cũng vui vẻ hầu hạ một lớn một nhỏ, không đúng, phải nói là một lớn hai nhỏ. Trương Mạo bên này cũng có tin tức, chuyện là như vậy. Bởi vì Tống Tân Nghiệp tích cực yêu cầu, Trương Mạo chỉ có thể chịu đựng chỗ không thoải mái trong lòng, đè Tống Tân Nghiệp liền hai ngày...... Không đúng, nên là Tống Tân Nghiệp chủ động ngồi xuống hai ngày, buổi tối ngày thứ ba, Trương Mạo...... "Anh không thoải mái." Đẩy nam nhân giống như con gấu nằm nhoài trước ngực mình ra, Trương Mạo sắc mặt trắng bệch, giơ tay lên đè bụng, cong eo. Tống Tân Nghiệp sửng sốt, luống cuống tay chân bò xuống khỏi người hắn, thẳng tưng nhìn chằm chằm hắn, "Sao thế sao thế? Em đè phải anh?" "Đau bụng, hô...... Tân Nghiệp, anh đau bụng quá......" Trên trán Trương Mạo ra mồ hôi, sắc mặt trắng hơn lúc trước chút. Tống Tân Nghiệp cảm thấy có cái gì không đúng, Trương Mạo thoạt nhìn rất gầy cũng không phải loại nam nhân tùy tùy tiện tiện sẽ bị bệnh, vội vàng xuống giường mặc quần áo, mặc áo khoác ngoài cho Trương Mạo, ôm hắn chạy đi lái xe. Đi bệnh viện kiểm tra một vòng, kết quả...... "Cậu làm chồng kiểu gì vậy, không biết người yêu cậu mang thai hai tháng rưỡi sao! Ba tháng đầu cấm sinh hoạt vợ chồng, thai nhi trong bụng cậu ấy nếu không giữ được các cậu hối hận!" Khoa sản, bác sĩ rống với nam nhân cao lớn đứng ngốc chỗ đó, rống tới Tống Tân Nghiệp sững sờ không biết làm phản ứng gì. Trương Mạo cũng ngốc, sờ sờ bụng đã không đau, ngây ngốc. Hai tháng rưỡi? Đây không phải trước năm mới? Hắn...... Hắn cư nhiên không biết? Giơ tay lên sờ sờ mặt má, Trương Mạo cúi đầu, nhẹ nhàng câu lên khóe môi. Bọn họ cũng có tiểu bảo bối rồi, bọn họ có thể ở chung một chỗ, cha mẹ sẽ đồng ý quan hệ của bọn họ. "Mạo Mạo? Mạo Mạo?" Tống Tân Nghiệp lấy lại tinh thần quay đầu nhìn về phía Trương Mạo, há hốc mồm. Trương Mạo cư nhiên cắn môi khóc lên, nước mắt to như hạt đậu theo hốc mắt rơi xuống trên quần áo, in ra từng vệt nước. "Tân Nghiệp...... Hu hu...... Có bảo bảo rồi, hu hu......" Trương Mạo ngăn không được chảy nước mắt, giơ tay lên lau nước mắt lại tràn ra, hắn cứ như vậy nghiêng đầu, mang theo nụ cười rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười với nam nhân đứng bên cạnh mình. Mũi Tống Tân Nghiệp cũng ê ẩm, đỏ vành mắt ôm lấy hắn, gật đầu lia lịa. "Mạo Mạo, em yêu anh Mạo Mạo, đời này chỉ yêu một mình anh." Đây là người yêu của hắn, người đàn ông nguyện ý vì hắn sinh con nối dõi. Lúc Hàn Mạc nhận được điện thoại của Tống Tân Nghiệp gọi tới, dù sao cũng là nửa đêm. "Ưm?" Một tay nhận điện thoại, một tay nhè nhẹ vỗ con trai bảo bối ngủ trong ngực mình, Hàn Mạc mơ mơ màng màng đáp một tiếng. Thiệu Văn Phong cau cau mày, lật người ôm Hàn Mạc vào trong ngực, "Mạc Mạc......" Nam nhân nửa ngủ nửa tỉnh, ở trên mặt Hàn Mạc cọ cọ. "Ừ......" Hàn Mạc nghiêng đầu hôn hôn miệng nam nhân dẩu tới mời, lầm bầm một tiếng, "Alo? Tống nhị mày tốt nhất có việc gấp gọi điện thoại đánh thức tao, bằng không ngày mai tao giết chết mày!" Tính tình dựng phu là rất lớn, ngàn vạn không nên xem thường. "Hàn Mạc, Hàn Mạc, tao làm cha rồi! Tao làm cha rồi!" Tống Tân Nghiệp vội hét về phía điện thoại, ngay cả Thiệu Văn Phong nằm bên cạnh Hàn Mạc cũng nghe rõ ràng. Hàn Mạc sửng sốt, sau đó từ từ mở to mắt, kinh hỉ kêu một tiếng, "Thật? Trương Mạo mang thai?" Thiệu Văn Phong vội vàng kéo cậu về trong ngực ôm lấy, đắp kín chắn, "Suỵt!" Hàn Mạc gật gật đầu, liếm liếm môi, nhìn tiểu bảo bối đang ngủ say, cười cười xin lỗi với Thiệu Văn Phong. Nam nhân vừa nãy lúc Hàn Mạc kêu đã bật đèn đầu giường, thở dài một lần nữa nằm xuống ôm cậu trong ngực vỗ vỗ, "Nói nhanh chút, nói xong đi ngủ." Kể từ khi Hàn Mạc mang thai tới nay, đối với cuộc sống hàng này của cậu Thiệu Văn Phong đều cực kỳ tỉ mỉ, thời gian mỗi ngày đi ngủ, phải ngủ bao lâu đều là trải qua tính toán, chỉ sợ Hàn Mạc mệt mỏi. "Alo? Mày còn đang nghe hay không, Mạo Mạo vừa nãy đau bụng bọn tao tới bệnh viện kiểm tra, ha ha, Hàn Mạc, tao cũng làm cha rồi, tao có thể cùng Mạo Mạo ở cùng nhau mãi rồi." Tống Tân Nghiệp đã phát điên, nếu không phải vừa nãy gọi điện thoại cho Tống Tân Kế tắt điện thoại không gọi được, hắn cũng sẽ không quấy rầy Hàn Mạc. Phải nói tại sao không gọi điện thoại cho người trong nhà...... Hắn vẫn biết, mẹ và cha hắn lớn tuổi rồi, nửa đêm đánh thức hai cụ sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của bọn họ, cho nên chỉ có quấy rầy Hàn Mạc, phát tiết cỗ hưng phấn trong lòng ra ngoài. "Biết rồi biết rồi, tao muốn ngủ được không? Chuyện này ngày mai hẵng nói." Mặc dù cũng vì chuyện Trương Mạo mang thai cảm thấy cao hứng, nhưng Hàn Mạc thật sự rất buồn ngủ, ngáp ném điện thoại cho nam nhân, vỗ vỗ anh ra hiệu tắt đèn ngủ. Thiệu Văn Phong sáp tới hôn hôn khóe miệng cậu, ôm cậu thỏa mãn cọ cọ, bàn tay to ấm áp sờ sờ bụng cậu, dẫn tới Hàn Mạc sợ ngứa lui lui về sau, hừ hừ hai tiếng rụt trong ngực nam nhân nhắm mắt ngủ. Cái ôm này là nơi dừng chân ấm áp của cậu, làm cho cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Tống Tân Nghiệp bĩu môi, để điện thoại xuống, sau đó toét miệng cười hì hì nhìn Trương Mạo nằm trên giường, ghé tới hôn hôn trán hắn, sau đó ngây ngô dán bụng hắn đứng bên giường. "Em làm gì?" Trương Mạo sờ sờ tóc ngắn đâm tay của hắn, khơi lông mày, "Tân Nghiệp, em tóc ngắn đẹp trai nhất." Hắn nhớ có một đợt Tống Tân Nghiệp vì tạo hình đẹp trai để tóc hơi dài dùng để uốn sấy, lúc đó bọn họ còn chưa ở chung một chỗ, kiểu đầu kia, nhìn thế nào cũng giống như súp lơ ở đỉnh đầu đang di động. "Ừ, sau này đều để kiểu đầu này." Tống Tân Nghiệp cọ cọ mặt, biểu tình kia từ bệnh viện đi ra cũng không thay đổi, ngốc nghếch chỉ biết toét miệng cười. Thở dài, Trương Mạo vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngủ đi? Anh mệt rồi." Giằng co lâu như vậy, đã sớm cực kỳ mệt. Tống Tân Nghiệp nhẹ nhàng lên giường, ôm Trương Mạo ở trong ngực, cười hì hì, "Mạo Mạo, Mạo Mạo." "Ừ." Trương Mạo trở mình, dán mặt ở trước ngực Tống Tân Nghiệp, khẽ cười nhắm mắt lại. Hôm sau Hàn Mạc dậy sớm uống chén sữa, sau đó cái gì cũng không ăn được. Lần này mang thai hình như làm cho cậu rất không thoải mái, bình thường lười muốn ngủ, không có khẩu vị. Không giống ban đầu lúc mang thai tiểu bảo bối, có thể ăn có thể uống có thể hành hạ, thời điểm ba tháng đến sáu tháng hành hạ hỏng Tống Tân Kế. Ngày nào cũng biến đổi các kiểu muốn này muốn nọ, cũng may Tống Tân Kế kiên nhẫn tốt, bằng không thật sự không có cách nào thỏa mãn Hàn Mạc lúc ấy. Uống một chén sữa tươi, lúc gần ra ngoài đều phun ra ngoài, Hàn Mạc không thoải mái nhíu nhíu mày, giơ tay lên sờ sờ bụng vẫn phẳng, "Mới hơn hai tháng đã có thể hành hạ em như vậy, nếu qua đợt nữa lớn lên thì làm sao đây." Thiệu Văn Phong ở một bên cười khổ nhìn cậu, đưa con trai bảo bối trong ngực cho mẹ, dẫn Hàn Mạc ra ngoài, "Đi bệnh viện kiểm tra chút rồi tới công ty đi làm." Hàn Mạc gật gật đầu, cậu cũng bị hành hạ lắm rồi. Từ bệnh viện đi ra ngoài, Hàn Mạc thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía nam nhân bên cạnh lo lắng không thôi, mím môi, "Văn Phong?" "Huh?" Thiệu Văn Phong nhìn về phía cậu, giơ tay lên ôm cậu trong ngực hôn hôn trán, "Anh rất lo lắng." Hàn Mạc mím môi nhìn anh, gật gật đầu kiễng mũi chân ôm lấy cổ nam nhân, cọ cọ mặt anh, "Em muốn giữ nó lại, cho dù là bom hẹn giờ, em cũng muốn giữ nó lại, được không?" Thiệu Văn Phong cau mày, không nói chuyện. Thân thể Hàn Mạc mặc dù có thể mang thai thêm, nhưng thai thứ hai lại làm cho thân thể mới khôi phục 1 năm của cậu có chút không chịu nổi. Dù sao đã trải qua một lần nguyên khí, còn chưa khôi phục tốt đã lại mang thai, dù sao vẫn là có nguy hiểm. Hàn Mạc nghe lời của bác sĩ, đề nghị cậu sinh non nhưng vẫn là lắc lắc đầu kéo Thiệu Văn Phong rời đi. Con của cậu, không thể không có. "Đều là lỗi của anh, là anh quá nóng ruột." Ngồi ở trong xe, Thiệu Văn Phong nghiêng người ôm Hàn Mạc ở trong ngực, nhẹ giọng mở miệng. Nếu không phải anh muốn có con thứ hai, muốn chứng minh tâm ý của Hàn Mạc đối với mình, Mạc Mạc cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Anh nghe vô cùng nghiêm túc, rõ ràng biết đứa nhỏ này ra đời sẽ làm cho Hàn Mạc lâm vào nguy hiểm tính mạng, nhưng Mạc Mạc của anh lại không đồng ý lấy đứa nhỏ ra. "Nó là con của chúng ta, có thể ở trong bụng em mang thai đã là ban ơn, không thể mạt sát." Hàn Mạc lắc lắc đầu, giơ tay sờ sờ lỗ tai nam nhân niết niết. Nam nhân không nói chuyện, Hàn Mạc thở dài, đẩy anh ra, nhìn chằm chằm mắt anh, ghé tới hôn hôn khóe miệng anh, "Em yêu anh, cho nên em nguyện ý." Cậu yêu anh, cho nên nguyện ý vì anh mang thai đời sau, cho dù là trả giá tính mạng cũng không sao cả. Thiệu Văn Phong ngây ngốc ở đó. Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc nói yêu với anh, lại là thời điểm như này. Tên nam nhân cuồng vọng tự đại này, từ ngày thứ nhất gặp được Hàn Mạc đã làm chuyện tổn thương cậu, anh đã sửa chữa, anh đã thay đổi, anh đã yêu, nhưng anh biết, những thứ này không đủ. Đối với việc Hàn Mạc vì anh làm mà nói, anh làm còn chưa đủ. "Mạc Mạc, Mạc Mạc của anh......" Nam nhân đỏ vành mắt, giơ tay lên ôm Hàn Mạc lại trong ngực mình. Đây là người duy nhất đời này anh yêu, cho dù cậu là đàn ông, anh cũng yêu tới trong xương cốt. "Lên tinh thần, như vậy anh phải càng thêm tỉ mỉ chăm sóc em, nếu dám chọc em tức giận, hừm hừm!" Thiệu Văn Phong gật đầu, không biết biểu đạt thế nào. Anh đương nhiên sẽ tận tâm tận lực chăm sóc bảo bối của anh, không để cho bảo bối của anh có chút xíu tổn thương. Đưa Hàn Mạc tới công ty, Thiệu Văn Phong dặn dò một câu bảo cậu tự chú ý sau đó lái xe rời đi. Anh phải đi tìm mấy vị thuốc thực bổ không có tác dụng phụ cho Mạc Mạc, trong nhà còn phải mời bảo mẫu biết mấy cái này, đây chính là việc tỉ mỉ. Nghĩ như vậy, Thiệu Văn Phong đánh tay lái đổi đường đi về phía công ty quản lý gia đình, chỗ đó hẳn là có người thích hợp với yêu cầu của anh. Hàn Mạc nhìn Thiệu Văn Phong lái xe rời đi, thở dài xoay người vào cửa lớn công ty. "Giám đốc Hàn, chào buổi sáng." Nhân viên công tác nhìn thấy cậu chào hỏi, còn chỉ chỉ phòng làm việc Trương Mạo, "Trương tổng hình như có chuyện gì vui, hôm nay Tống phó tổng vui mừng giống như tên ngu." Hàn Mạc lườm bọn họ một cái, khoát khoát tay để cho bọn họ nhanh chóng đi làm việc. Giơ tay lên gõ gõ cửa phòng làm việc Trương Mạo, mở cửa đi vào. "......" Sửng sốt. Tống Tân Nghiệp đang bán ngồi trên mặt đất, bóp chân cho Trương Mạo, bộ dạng chân chó kia a, Hàn Mạc nhìn muốn duỗi chân đạp hắn. "Hi, Hàn Mạc, tao cũng làm cha rồi." Tống Tân Nghiệp ngửa mặt lên, cười ngu với Hàn Mạc. "...... Biết rồi, biết rồi, nói mãi." Hàn Mạc trợn mắt trắng với hắn, nhìn Trương Mạo cười nói, "Chúc mừng, lần này không cần lo lắng nhiều như vậy." Trương Mạo gật gật đầu, nhìn sắc mặt cậu có chút tái nhợt không khỏi lo lắng hỏi, "Sao thế? Sắc mặt mày kém lắm." Hàn Mạc thở dài, ngồi ở trên ghế sa lon.