Tháng năm bị đánh cắp

Chương 7 : vụn bánh mì và chim nhỏ

Hiếm khi Tạ Vũ mới được tan ca sớm, nhưng anh không nói với Lily. Ăn cơm tối xong, đoán là cũng đã qua giờ cao điểm dùng cơm, anh lái xe tới nhà hàng của Danny. Anh ngồi dưới một cái ô bên ngoài nhà hàng chờ một hồi, Danny cầm hai chai bia xuất hiện, đặt trước mặt Tạ Vũ. Tạ Vũ nói: “Không làm lỡ việc làm ăn của cậu chứ?” Danny mở cả hai chai, rót cho mình và Tạ Vũ mỗi người một cốc, nói rất tự đắc: “Làm ăn kém mới phải cẩn thận chứ nhà hàng cao cấp như của bọn tôi thì cứ để khách hàng giương mắt chờ là được, có đưa đồ ăn lên hay không còn phải xem tâm trạng của ông chủ là tôi đã.” Tạ Vũ bật cười: “Tôi không uống đâu, còn phải lái xe nữa.” Danny khinh thường: “Lát nữa để xe ở chỗ tôi, cậu cứ ngủ luôn đây là được rồi? Người phụ nữ kia á, cứ để cô ấy ở nhà chờ, như vậy là quá hời cho cô ấy rồi.” Anh chưa nói xong đã nâng cốc của mình cụng vào cốc trước mặt Tạ Vũ, mặc kệ Tạ Vũ có uống hay không cũng ngửa đầu tu hết nửa cốc đã, sau đó thoải mái ợ một cái, híp mắt nói: “Tôi thấy cậu ấy, đêm nay cứ ngủ ở đây, ngày mai cũng đừng đi làm nữa, trực tiếp theo tôi tới chùa cúng bái, tìm thầy bói tính xem cậu và Hà Mạn kia có phải vợ chồng bảy kiếp gì không. Kiếp này đến ly hôn cũng ly hôn rồi, cô ta lại còn mất trí nhớ tới quấn lấy cậu!” Tạ Vũ không tiếp lời, chỉ cầm cốc bia cụng ly với Danny: “Đừng nói thế, cô ấy đã đủ đáng thương rồi.” Danny biết trước giờ Tạ Vũ vẫn không thích nghe mình nói xấu Hà Mạn bèn thức thời ngậm miệng. Hai người nhìn dòng xe cộ đông đúc trên đường cái, uống bia, trầm mặc. Một lát sau, Danny mới dè dặt hỏi: “Mất trí nhớ thật à?” Tạ Vũ gật đầu: “Ban đầu, tôi cũng thấy quá lạ lùng nhưng giờ thì tin rồi.” “Sao lại tin?” Danny nhếch mép, trong lòng rõ ràng không đồng ý. “Bởi vì nhìn thế nào cũng không thấy cô ấy giống cái người đã ly hôn với tôi kia, ngược lại còn rất giống bộ dáng lúc mới kết hôn năm, sáu năm trước, cứ như… cứ như một cô bé.” “Mắc ói chết được.” Danny vội vàng uống một ngụm bia lớn cho đỡ sợ. “Ok, ok,” anh quyết định không dây dưa mấy chuyện thật thật giả giả này nữa, dù có mất trí nhớ hay không thì cũng là thú vui giữa hai vợ chồng bọn họ, “Vậy cậu định làm thế nào? Quay lại với nhau?” Tạ Vũ híp mắt nhìn đèn xe nối thành một hàng trên đường, không đáp. “Cậu không định…” Danny đổ mồ hôi lạnh. “Sao thế được.” Tạ Vũ cắt lời Danny, trên mặt không có biểu cảm gì. Danny thở phào một hơi, nghĩ một lúc lại nhíu mày, giận dữ nói: “Còn may. Cô ta không biết xấu hổ làm ra chuyện như thế với cậu…” “Đừng nói đến chuyện quá khứ nữa. Dù sao cũng đã ly hôn rồi.” Tạ Vũ cắt lời anh lần nữa. “Vậy giờ cậu định…” “Là bạn bè nên giúp cô ấy thôi.” Danny nổi giận, đặt mạnh cốc bia xuống bàn: “Tôi nói này đại ca, cắt lời người khác thú vị lắm à? Trong lòng cậu biết rõ tôi muốn hỏi gì, có thể nói hết một mạch không, lằng nhằng, cậu làm tôi cảm thấy rất thành công đấy.” Tạ Vũ vội vàng tự phạt một chén, sắc mặt Danny mới dịu đi. “Bây giờ Hà Mạn như thế, đời sống hay công tác đều có vấn đề. Ba mẹ Hà Mạn qua đời sớm, chỉ một người chị gái ở bên nhưng đã có gia đình, con cái, rồi ba mẹ chồng cũng cần chị ấy chăm sóc, chắc chắn không lo cho Hà Mạn được. Mà Hà Mạn cũng không có bạn bè gì cả,” Tạ Vũ như chợt nhớ ra điều gì, thoáng ngừng lại rồi cười khổ nói tiếp: “Cho dù có cũng bị chính cô ấy dằn vặt thành không có. Thế nên tôi định giúp cô ấy khôi phục lại một thời gian. Giờ cô ấy cứ như người nguyên thủy, đến smartphone cũng không biết dùng, dù sao cũng phải từ từ thích ứng.” “Không phải chứ, thực sự là đến iPhone cũng không biết dùng?” Tạ Vũ thở dài: “Năm 2007, lúc bọn tôi mới kết hôn thì làm gì có ai dùng điện thoại quả táo. Hồi đó iPhone 1 đã ra chưa nhỉ? Tôi không có ấn tượng gì cả.” Danny tặc lưỡi, có vẻ bị dọa sợ. “Tốt xấu gì tình cảm nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể quá tuyệt tình. Dù sao… dù sao cứ giúp cô ấy vượt qua khoảng thời gian này là được rồi.” “Cậu nghĩ cho rõ ràng, đừng giúp mãi rồi đem mình đền vào.” “Nói bậy bạ gì đấy,” Tạ Vũ mỉm cười. “Tôi cũng đâu phải người dễ quên.” “Chuyện cậu đãng trí còn thiếu sao? Nếu cậu không dễ quên thì cũng không đến mức phải dây dưa với cô ta lâu như vậy, tới lúc không thể vãn hồi mới chịu ly hôn.” “Cậu không tin tôi thì cũng phải tin cô ấy chứ?” Tạ Vũ cười khổ, “Chị cô ấy gọi điện nói với tôi rồi, bác sĩ nói, Hà Mạn mất trí nhớ là do não bị chấn động, sống trong hoàn cảnh quen thuộc có lợi cho việc khôi phục ký ức. Chờ tới lúc cô ấy nhớ lại tất cả thì sẽ đối đãi với tôi thế nào? Cậu cho rằng tôi thật sự không tính toán gì sao?” Danny nhún vai, nhớ tới bộ dạng của Hà Mạn trước lúc gặp chuyện không may, trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Hy vọng là vậy,” Danny cũng không hỏi thêm, ngẫm nghĩ một lúc, ánh mắt bỗng sáng lên, vội vã kéo Tạ Vũ, cười thần bí: “Có điều, thật ra mất trí nhớ cũng không hoàn toàn là chuyện xấu đâu.” Danny nói như vậy gợi chút hứng thú của Tạ Vũ. “Hả?” Danny cười ác ý: “Nếu cô ấy đã quên mất năm năm nay đã làm vợ thế nào, nhờ cậu khôi phục ký ức, vậy cậu có thể thỏa thích cải tạo cô ấy rồi? Dù sao cô ấy cũng không biết là thật hay giả, không bằng cậu nói với Hà Mạn, trước giờ cậu bảo cô ấy đứng cô ấy không dám ngồi, bảo ngồi cô ấy không dám đứng, hứng thú lớn nhất của cô ấy là ở nhà giúp chồng dạy con, cộng thêm dọn dẹp nhà cửa, rửa chén đĩa, lau nhà sạch bóng tới độ soi gương được.” Tán dóc một hồi cũng khiến Tạ Vũ bình tĩnh lại: “Cậu đừng náo loạn, giờ tôi và cô ấy chỉ là bạn bè. Kể ra, có thể khôi phục trí nhớ là tốt nhất, nếu không, tôi cũng chỉ giúp cô ấy học cách tự lo thôi. Cậu đừng quên, tôi còn có Lily.” Nhắc tới Lily, nét mặt Danny càng thêm xấu hổ. “Cũng đúng, cậu… cậu thảm rồi.” Tạ Vũ không để bụng, chỉ cười cười, hai người cũng không nói gì nữa. 2. Tạ Vũ bước ra khỏi taxi, ngẩng đầu lên đã thấy đèn nhà mình đang bật. Rất lâu rồi chưa thấy cảnh này. Trong nhà có một ngọn đèn vẫn sáng, chờ anh trở về. Tạ Vũ đứng im nhìn một lúc lâu rồi mới lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa. Anh đổi giầy vào nhà, chợt thấy Hà Mạn ghé đầu trên bàn ăn ngủ say sưa. Trên bàn có bày bốn món mặn, một món canh, nấm hương xào tim, thịt xào, đậu phụ sốt thịt cua, thịt viên sốt tương đỏ và móng giò hầm đậu, đều là những món hồi trước anh thích ăn, có điều đã nguội hết cả. Đáy lòng Tạ Vũ mềm lại, anh vỗ nhẹ lên vai Hà Mạn. “Tỉnh dậy đi, Mạn, đừng ngủ nữa.” Hà Mạn uể oải đứng dậy, vội vã lấy tay lau nước bọt bên khóe miệng. Lúc này Tạ Vũ mới để ý thấy Hà Mạn trang điểm rất nhạt, son môi màu quýt đã cọ hết lên khăn trải bàn, vì nằm úp lâu nên váy của cô nhăn lại ở phần bụng. Tạ Vũ không khỏi thấy cực kỳ áy náy. “Anh vừa tan làm sao? Em chỉ biết anh phải tăng ca, vốn định gọi điện hỏi nhưng sợ ảnh hưởng tới công việc của anh. Ăn tối chưa? Có muốn cùng ăn một chút không?” Chính Hà Mạn cũng cảm nhận được ánh mắt của mình nhìn Tạ Vũ quá mức bức thiết và thương cảm. “Em không cần chờ anh, anh đã ăn rồi…” Tạ Vũ vốn định từ chối nhưng nhìn vẻ mặt tha thiết của cô thì thực sự không đành lòng, lời đến môi lại biến thành, “Có điều vừa tăng ca xong quả thật rất nhanh đói, tối nay anh ăn cơm Nhật. Em biết mà, căn bản không lấp đầy được dạ dày, anh có thể ăn thêm một ít với em.” “Tốt quá!” Hà Mạn vui vẻ đứng dậy, “Em hâm nóng lại, anh đi rửa tay quay lại là xong rồi.” Trở lại ngồi trước bàn ăn, Hà Mạn xới một bát đưa cho Tạ Vũ, tiện tay gắp một miếng thịt đặt vào bát, cười nhìn anh: “Ăn thử xem có ngon không?” Tay nghề của Hà Mạn luôn không tệ. “Ngon lắm! Ngon như hồi trước vậy!” Ngon như hồi trước. Hà Mạn không khỏi thấy cay mũi. Cô nhớ lần cuối nấu cơm cho Tạ Vũ ăn cũng chỉ mới nửa tháng trước, là buổi tối trước hôm đi trăng mật, có đậu phụ trộn trứng muối, canh trứng rong biển, đâu thể dùng cái từ “hồi trước” này. Bầu không khí bỗng trở nên buồn tẻ, hai người im lặng ăn cơm. Để phá vỡ không khí xấu hổ này, Hà Mạn bắt đầu tìm từ để nói. “Sao anh lại im lặng?” “Anh im lặng? Chúng ta vốn rất ít khi nói chuyện phiếm.” Tạ Vũ cũng không ngẩng đầu. Hà Mạn không hề nghĩ ngợi cắt ngang lời anh: “Thôi nha, lần nào ăn cơm anh cũng nói nhiều, giả vờ gì chứ.” “Đó là hồi trước.” Lại là hồi trước. Tạ Vũ nói xong cũng thấy chính mình không được tự nhiên, giương mắt nhìn Hà Mạn, miệng thì đánh trống lảng: “Đúng rồi, em cũng là người của hồi trước.” Hai người cùng bật cười. Hà Mạn quyết định về sau không nên nói về quan hệ của bọn họ nữa, bất cứ cái gì liên quan đến tình cảm của hai người đều có thể dẫn đến tình huống xấu hổ. Từ tối hôm qua gặp được Tạ Vũ, cô chưa từng hỏi anh một câu “Giữa chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vấn đề mà cô đã truy hỏi Hà Kỳ rất nhiều lần nhưng khi đối mặt với đương sự, cũng là người hiểu rõ nhất thì một câu cũng không hỏi nổi. Hà Mạn không biết, hành động của mình là giả làm đà điểu hay là tích cực “nhìn về phía trước” nữa. “Bây giờ mới tám rưỡi, ăn cơm xong thì định làm gì?” “À? Anh không có dự định gì cả.” Tạ Vũ vừa nói xong, điện thoại di động trên bàn đã rung lên, bức ảnh một cô gái trẻ nhảy ra trên màn hình. Tạ Vũ vội vàng cầm điện thoại lên. “Anh đi nhận điện thoại.” Anh xoay người bước lên lầu. Hà Mạn ngồi ngây ra một lúc, nỗi chua xót dâng lên chóp mũi, cô nhắm chặt mắt, cố gắng ép xuống. Đến lúc mở mắt ra, nét mặt đã bình tĩnh trở lại. Cô đứng dậy, bắt đầu thu dọn bát đũa, đến khi rửa được một nửa thì Tạ Vũ quay lại. Anh nhìn bàn ăn sạch bóng, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại dọn đi? Anh còn chưa ăn xong.” “Hả? Em cứ tưởng anh ăn xong rồi.” Hà Mạn không quay đầu lại. Tạ Vũ đứng im nhìn cô. Trước đây Hà Mạn cũng như vậy. Bọn Danny vẫn luôn nghĩ kiểu nữ sinh miệng mồm lanh lợi không biết mệt như cô, lúc cãi nhau với anh nhất định sẽ như chiếc súng máy. Thực ra bọn họ đều nhầm rồi, lúc Hà Mạn thực sự tức giận không hề thích nói chuyện. Khi Tạ Vũ tức giận, anh cũng không muốn nói chuyện. Có thể đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ đem rất nhiều vấn đề tích lũy lại, tới lúc không thể xoay chuyển thì mới bùng nổ. Sao thế được? Tạ Vũ bị suy nghĩ miên man của mình làm bật cười. Từ khi quen nhau, bọn họ đã như thế rồi. Nếu thực sự không hợp thì đã sớm chia tay, làm gì đến mức kéo dài tới nước này. Chỉ là Hà Mạn của hồi trước hờn dỗi một hồi xong sẽ quay người lại nói thẳng nỗi lòng của mình, hoặc là vạch rõ bảo anh tới dỗ —— về sau, mỗi lần tức giận, cô không bao giờ nói chuyện nữa. Dù có nói cũng không nói với anh. Tạ Vũ nghĩ tới đây, nét mặt đã lạnh như băng. Không ngờ, chính lúc đó, Hà Mạn bỗng xoay người. 3. “Anh thấy em tức giận có lý không?” Chính là những lời này. Trước đây, mỗi lần tức giận Hà Mạn sẽ hỏi anh câu đó. Đến giờ Tạ Vũ vẫn không tìm được đáp án tiêu chuẩn cho câu hỏi này. “Anh…” “Anh cái gì mà anh, không phải anh vốn không nhận ra em đang tức giận đấy chứ?” Hà Mạn nhíu mày. Cảm giác này là gì? Hà Mạn đứng dưới ngọn đèn màu cam trong bếp, mặc áo ngủ hồi trước, nét mặt thuộc về những ngày ngọt ngào trong quá khứ. Tạ Vũ cảm thấy mình không nói nên lời. Hà Mạn không làm khó anh nữa, nhẹ nhàng nói tiếp: “Từ góc độ của anh mà nói, quả thật không có lý chút nào.” Nói xong, cô thoáng cười khổ. “Chúng ta đã ly hôn rồi, hơn nữa hình như… hình như còn là kiểu chia tay trong không vui. Bây giờ em chạy tới tìm anh, chắc anh thấy rất kỳ quặc. Mặc kệ anh có tin chuyện em mất trí nhớ không, anh đã giữ em ở lại rồi. Trong khoảng thời gian này, em lại tức giận vì anh nhận điện thoại của bạn gái, quả thực… quả thực là không biết lý lẽ đúng không?” “Mạn, anh không…” “Không, anh nghe em nói,” Hà Mạn lắc đầu, “Nhưng đứng ở góc độ của em, em cũng thấy rất uất ức. Lần trước gặp anh, anh vẫn còn lái xe máy chở em trên đường cái ven biển, chúng ta… bây giờ…” Nước mắt của Hà Mạn rơi từng giọt xuống bàn đá cẩm thạch. Tạ Vũ tiến lên hai bước rồi ngập ngừng dừng lại. Hà Mạn liếc thấy thế, trái tim như chìm xuống. Cô vội vàng giơ tay lau nước mắt trên mặt, hít mũi, cố gắng mỉm cười. “Có điều, em cũng không muốn nói chuyện này với anh, cũng không cần anh thương hại em, càng không định nói, về sau em sẽ tiếp tục cố tình gây sự như vậy. Tạ Vũ, em chỉ muốn anh giúp em.” Trước đây, chỉ có những lúc nghiêm túc nhất, Hà Mạn mới gọi tên đầy đủ của Tạ Vũ. Tạ Vũ tự giác nghiêm nghị lại. “Chuyện gì? Em nói đi.” “Em chỉ hi vọng anh có thể giúp em làm quen… làm quen với cuộc sống ở thời đại này,” Hà Mạn cười ngại ngùng, “Em đã nhận đủ đả kích rồi, cứ xoắn xuýt chuyện vì sao mình xui xẻo như thế cũng không thay đổi được gì, thế giới cũng không vì mình em mà dừng lại ở năm năm trước. Em phải phấn chấn trở lại, anh có thể rút chút thời gian giúp em không, chí ít là dạy em dùng cái điện thoại di động như thế nào, nói cho em những thay đổi trong công ty, em còn phải quay lại làm việc nữa. Không có anh, dù sao em cũng phải dựa vào chính mình thôi.” Tạ Vũ cũng không biết mình bị làm sao. Rõ ràng từ lúc rời khỏi nhà hàng của Danny, anh vẫn luôn tự hỏi, nếu Hà Mạn thật sự quấn lấy mình thì phải làm thế nào, rốt cuộc anh nên lấy hay bỏ, có thể cứ “chóng quên” rồi tiếp tục mềm lòng không… Lúc này, Hà Mạn mỉm cười, vẻ cực kỳ hiểu chuyện, cực kỳ châm chước, lui tới vị trí trong khuôn phép, Tạ Vũ bỗng thấy trong lòng rất khó chịu. “Cho nên,” Hà Mạn hít một hơi thật sâu, phấn khởi mỉm cười: “Quá khứ cũng là quá khứ rồi, em sẽ nhanh chóng khôi phục trở lại, sẽ không làm phiền anh lâu đâu. Không bằng, trước tiên dẫn em đi mua điện thoại mới đi.” Tạ Vũ còn đang ngẩn người, bỗng nghe một câu như thế, cả người hơi chấn động. “Hả? À được, vậy đi thôi.” “Đi đâu?” Hà Mạn nghi hoặc. “Đi mua điện thoại mới. Bây giờ cửa hàng hẳn vẫn còn mở cửa, anh dẫn em đi.” Tạ Vũ cầm lấy ví tiền trên bàn. 4. Lần đầu tiên, từ tận đáy lòng, Hà Mạn cảm thấy mê mẩn trước khoa học kỹ thuật. Cô nghe nhân viên cửa hàng hướng dẫn cách sử dụng iMac loại mới nhất, nghe cậu ta giảng giải app là cái gì, app store là cái gì, còn tự mình dùng thử mấy phần mềm trò chơi và quản lý thời gian. Năm 2007, cô có chiếc iPod Classic đầu tiên của chính mình, là Tạ Vũ đưa cho cô. Hồi ấy, vật đó nhìn tinh xảo như vậy, ai ngờ chỉ trong vài năm, cái đế chế này còn có thể phát triển càng thêm thần kỳ. “Bình thường cậu vẫn giảng giải mấy cái này với người khác à? Ngôn ngữ biểu đạt rất lưu loát.” Cô thuận miệng khen ngợi cậu nhóc bán hàng. “Cũng không thường xuyên lắm,” Cậu nhóc cười ngượng, “Đôi khi có vài bác trai bác gái tới mua iPad, sợ bị mắc lừa lại không biết dùng, tôi sẽ phải nói kỹ hơn.” Nụ cười của Hà Mạn cứng lại. “Ha ha, iPad sao, tôi đã chơi thử rồi, không tệ chút nào.” Cô định gỡ lại một ván, ai dè cậu nhóc kia nghe cô nói vậy, nét mặt càng thêm cổ quái. Người này là người từ niên đại nào xuyên tới vậy? “Đúng vậy, đúng vậy, sản phẩm của chúng tôi đều không tệ chút nào.” Cậu xấu hổ đáp. Hà Mạn đỏ mặt, gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi chạy tới cạnh Tạ Vũ đang ở quầy thu ngân. Lúc cô đứng sau lưng Tạ Vũ, phát hiện nhân viên cửa hàng đã đặt hộp điện thoại vào túi xách màu trắng của cửa hàng, Tạ Vũ kiểm tra lại rồi quẹt thẻ. “Chờ đã,” Hà Mạn ngăn lại, “Anh chọn được rồi sao?” “Đúng vậy, máy móc không có vấn đề gì, giấy niêm phong cũng ổn, trả tiền là xong rồi.” “Sao… sao anh không để em chọn kiểu dáng?” Cô thu ngân nghi hoặc nhìn qua, Hà Mạn thầm hoảng hốt: lại nói sai rồi sao? Tạ Vũ xoa tóc cô, rõ ràng là đang nhịn cười: “Không cần chọn đâu, lát nữa ra ngoài anh giải thích cho em.” Hà Mạn không lên tiếng nhưng lại chặn Tạ Vũ đang định quẹt thẻ lại. “Để em.” “Không sao, coi như anh tặng em.” “Không được, không được. Hôm nay đi siêu thị, vất vả lắm em mới thử ra mật khẩu của thẻ, bây giờ em phải quẹt thêm mấy lần, không cho em quẹt, em sẽ thấy khó chịu.” Hà Mạn lấy ví tiền, đưa thẻ tín dụng cho cô thu ngân, sau đó tự tin bấm sáu chữ số mật mã trên máy POS. Lúc cô ấn mật khẩu, Tạ Vũ cũng không cố ý lảng tránh, nhìn Hà Mạn ấn đến số cuối cùng. 070707. Ngày kỷ niệm cưới của hai người họ, mùng 7 tháng 7 năm 2007. Tạ Vũ nhìn vào máy thật lâu, đến tận lúc Hà Mạn ký xong tên trên đơn hàng, anh vẫn chưa lấy lại tinh thần. “Đi thôi,” Hà Mạn cầm túi lắc lắc trước mặt Tạ Vũ, “Mau về nhà thôi, dạy em dùng thế nào!” “À,” Tạ Vũ mỉm cười, “Được.” Hà Mạn vừa mới quay người thì chợt nghe tiếng của cô gái thu ngân và cậu nhóc bán hàng sau lưng. “Cô gái kia có phải vừa xuyên qua không vậy?” “Nói bậy bạ gì đó… Có thể là bị nhốt nhiều năm, vừa mới được thả ra.” Khóe miệng Hà Mạn giật giật, vội vàng rảo bước rời khỏi cửa hàng. 5. Sau đó Hà Mạn mới hiểu được, vì sao hành động của mình lúc đó lại kỳ quái trong mắt mọi người. Điện thoại của Apple cộng lại cũng chẳng có mấy loại để chọn. Hà Mạn học mấy thứ này rất nhanh, Tạ Vũ chỉ cần hơn một tiếng để lý giải cho Hà Mạn về hệ điều hành iOS, hệ điều hành Android và hệ điều hành Symbian đã bị loại bỏ, còn bật máy tính giúp Hà Mạn nhớ lại mật khẩu iCloud của cô. Cũng chẳng cần nhớ lại, chính là 070707. Tạ Vũ nhìn Hà Mạn ung dung đánh sáu chữ số, vẻ mặt có chút phức tạp. Cô hỏi: “Rồi sao nữa?” Tạ Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Trong điện thoại của em có rất nhiều tin nhắn và tư liệu quan trọng của khách hàng, anh nhớ trước đây, chủ nhật hàng tuần em đều sao lưu vào iCloud, bây giờ cần nhập lại dữ liệu vào điện thoại mới. Sau đó lắp thẻ SIM vào là kích hoạt được điện thoại.” Hai người nhìn dòng tiến độ khôi phục dữ liệu nhích từng chút trên máy tính, nhất thời không biết nói gì. “Anh đang nghĩ gì vậy?” Cuối cùng Hà Mạn không kìm được bèn mở miệng hỏi. “Không nghĩ gì cả. Em thì sao?” “Cảm thấy thật thần kỳ.” “Đúng vậy. Nếu không thần kỳ thì đã chẳng nhiều người mê Apple như vậy.” “Em không nói nó,” Hà Mạn chỉ chiếc điện thoại màu trắng, “Em muốn nói về chúng ta.” Hà Mạn thở dài khe khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ mua một chiếc điện thoại di động trở nên dễ dàng như vậy. Trước đây, chúng ta phải chọn chọn lựa lựa mãi giữa một đống kiểu dáng, dạo hết mấy cửa hàng để so sánh giá cả, anh tìm hiểu cấu hình, em so sánh kiểu dáng, những cái thật sự thích thì thường không có tiền mua… Thoáng cái, anh đến cửa hàng chọn một chiếc điện thoại mấy ngàn, trả tiền mà không thèm chớp mắt.” Tạ Vũ không biết nên đáp làm sao. Hà Mạn mới quay lại căn nhà này cũng hai ngày mà anh đã có rất nhiều khoảnh khắc không biết nói gì. Nửa năm trước, muốn ngồi cạnh người này trước ngọn đèn bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính, không làm gì khác là một chuyện cực kỳ khó tưởng với anh. Cô không thèm ngồi cùng một chỗ với anh, mà anh đến nhìn cũng không muốn liếc cô thêm một lần. Đến lúc sao lưu dữ liệu vào điện thoại xong, Tạ Vũ tải xuống rất nhiều app cơ bản, rồi giải thích rõ chức năng và cách dùng từng loại. “Tối nay trước khi ngủ, em nghiên cứu một chút xem. Smartphone rất thú vị, giờ anh không nhớ trước khi có smartphone, anh làm sao sống sót qua mấy hội nghị vừa dài dòng vừa buồn chán kia nữa.” Tạ Vũ gập máy tính lại, rút điện thoại khỏi dây cắm. “Đây là cái gì, anh còn chưa giải thích.” “À, là taobao(*)… Em cố gắng đừng động tới cái này, anh cài cái đó chỉ đề phòng nhỡ đâu.” Tạ Vũ gãi gãi đầu. “Vì sao?” Hà Mạn truy hỏi. “Vì phần mềm đó có thể khiến toàn bộ hệ thống sụp đổ, em không nên đụng vào thì tốt hơn. Anh nói thật đấy.” Tạ Vũ cực kỳ nghiêm túc đe dọa Hà Mạn. “Ồ? Vậy được, em không đụng vào nó.” Hà Mạn vội gật đầu. Tạ Vũ nhìn Hà Mạn như chú thỏ giật mình hoảng sợ, cầm điện thoại lên lầu thì chợt có cảm giác thành công rất kỳ quái. Tại sao sau khi mất trí nhớ lại dễ lừa như vậy? Xem ra Danny nói cũng rất có lý. Có nên bịa thêm chuyện gì đó lừa cô ấy không. Tạ Vũ còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Hà Mạn bên kia đã đi hết nửa cầu thang, chợt dừng lại, xoay người gọi anh: “Tạ Vũ!” Tạ Vũ ngẩng đầu, Hà Mạn cười thật vui vẻ, để lộ ra hai chiếc răng thỏ. “Cảm ơn anh.” Cô cười hì hì rồi nhảy nhót bước lên lầu. Như trước đây vẫn tốt hơn. Tạ Vũ thực lòng nghĩ. Một chiếc điện thoại di động là có thể khiến cô hài lòng, một chút bầu bạn đã khiến anh thỏa mãn như thế. Có bao nhiêu mối quan hệ chết vì chỗ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lại có bao nhiêu tình cảm chết ở chỗ lòng tham không đáy. 6. Cuối cùng Hà Mạn vẫn mở taobao ra. Sau đó thì không thể cứu vãn, bấm bấm một hồi tới tận hai rưỡi sáng. Hệ thống sụp đổ? Há, Hà Mạn cười nhạt. Có mà sợ tinh thần của đàn ông sụp đổ thì có? Từ lúc “xuyên” tới năm 2012, Hà Mạn vẫn thấy rất mâu thuẫn với việc sắp xếp lại thẻ ngân hàng và các giấy tờ khác của mình. Dưới sự khích lệ của taobao, cô quyết định ngày mai sẽ đánh tới ngân hàng, nhanh chóng chi trả hóa đơn trên mạng và thẻ tín dụng, tìm hiểu rõ mấy công năng quản lý điện thoại này. Bằng không, có bao nhiêu thứ tốt không cho được vào giỏ, chỉ có thể nhìn suông! Hà Mạn ngồi nghịch điện thoại, nằm trên giường lăn qua lăn lại, lần đầu tiên bật cười thành tiếng sau rất nhiều ngày. Năm 2012 thật thú vị. Cô lại nghĩ tới Tạ Vũ, nghĩ đến bức ảnh chân dung “bạn gái” của Tạ Vũ hiện trên màn hình điện thoại kia. Cô nhớ lúc ở trong phòng bếp, mình đã nói với Tạ Vũ, quá khứ cũng là quá khứ rồi. Cô nói, mình chỉ ở nhờ một thời gian, chỉ là cần sự giúp đỡ của anh. Nhưng mà từ tận đáy lòng, anh vẫn là của cô. Điểm này thì cho dù cô có nói thêm nhiều lời dễ nghe hơn nữa cũng không thay đổi. Nếu nói bọn họ ly hôn vì cô đã thay đổi, trở nên hà khắc, lạnh lùng, không rời khỏi anh không được —— vậy thì bây giờ cô đã trở về, kẻ ngốc cũng nhận ra cô yêu anh, vậy thì vì sao anh vẫn kháng cự, đề phòng như thế, chỉ là vì không nuốt được cái danh đã ly hôn sao? Nhưng cô lại không dám hỏi anh, sợ vì vậy mà phá vỡ mất bầu không khí hòa hợp tuy loãng mà cực kỳ khó có được này. Chỉ đành trông chờ cô nhớ lại thôi. Nếu nói trước đó cô vẫn giống một đứa bé cố tình gây sự, không chịu tiếp nhận sự thực, muốn ông trời trả cô về năm 2007 thì bây giờ cô đã có mục tiêu mới. Cô nhất định phải nhớ lại, tự tìm ra chân tướng chuyện họ ly hôn, sau đó giành lại Tạ Vũ của cô. Huống chi, ly hôn cũng chưa chắc là do cô sai, ai phải xin lỗi ai còn chưa biết đâu. Hồi còn bé, Hà Mạn từng đọc một truyện cổ tích. Hai anh em sống nương tựa vào nhau, người bố dượng độc ác vẫn muốn tìm cơ hội bỏ rơi bọn họ. Lần thứ nhất, bố dượng dẫn họ ra ngoài săn thú từ sáng sớm, dọc đường người anh rải lại những hòn sỏi trắng. Khi người bố dượng trốn ra xa, định vứt bỏ hai người thì anh trai nắm tay em giá, lần theo lối sỏi để về nhà. Nhiều lần như vậy, đến một ngày, người anh dùng hết sỏi trắng, cậu đành phải bẻ chiếc bánh mì mang theo thành mảnh nhỏ, rải xuống đường. Lúc này, bọn họ không tìm được đường về nữa. Là những con chim đã ăn hết vụn bánh mì mà họ rắc trên đường. Hà Mạn nghĩ mình bây giờ cũng giống người anh trai kia, cứ quanh quẩn trong rừng, lại không thể bắt những con chim đáng ghét xuống cho hả giận. Cô chỉ có thể cúi đầu, cố gắng tìm kiếm, có lẽ trên mặt đất vẫn còn lưu lại một ít vụn bánh. Cho dù tốn bao công sức, cô nhất định phải tìm ra đầu mối cuối cùng, tìm được đường về nhà.