Nó chơi xấu đâm vào mà không nói trước để tui chuẩn bị nên thốn muốn khóc, tui chịu hông nổi nên dung hai chân kẹp nó lại. - Á, ngưng một chút đi…hơi khó chịu quá ! - Có sao không ? Hay rút ra nha ? - Thôi đừng rút, rút ra đâm lại đau hơn nữa đó.1,2,3,4…. Tui đếm vài giây rồi thả lỏng cơ hậu môn ra vì càng siết sẽ càng đau và khó chịu hơn. - Rồi á, làm nhẹ nhẹ từ từ bớt đau rồi hihi… - Um, đau thì nói nha ! Um…tui rên nhẹ nhẹ không dám la lớn với lại con cu tui đau quá nó xìu xuống mất tui nên cũng bị tuột hứng ít nhiều. Thằng Minh vừa nắc vừa sục cu của tui cho nứng trở lại. À à à…tui cảm thấy quen dần với cây hàng của nó trong đít đang thụt ra vào và dần trơn tru hơn không còn rát nữa mà cảm giác kích thích ở bên trong nên cặc tui nứng lên cứng ngắt. Vừa được đụ vừa được người mình thương sục cặc thì sướng còn gì bằng nhưng sục một chút tui không cho nó sục nữa mắc công chịu không nổi bắn tinh là tui hết sướng thì mất hứng cả hai. Hậu môn của tui hơi ngắn tui nghỉ vậy chỉ vào khoàng chừng 10 -11cm là đụng thành rồi nên cu dài cũng không đâm vào hết mà chỉ bị thốn khi cố đâm mạnh vào. Nhưng nếu biết cách thì sẽ vào sâu hơn và thằng Minh biết cách làm điều đó…chỉ cần đâm nghiêng cặc về phía bên phải là phần cơ sẽ mở ra cho phép tiến sâu hơn nhưng cũng thốn hơn. Nó nhấp nhè nhẹ kéo ra gần hết rồi dập vào một cái mạnh thốn dã man nhưng mỗi lần thúc như vậy lại sướng và con cặc tui lại giật lên 1 cái rồi rỉ ra dịch nhờn. Nó cuối người xuống áp cơ thể tui và phần mông kéo ra phía sau rồi nói: - Anh cho vào hết nha… - Ùm… Kéo nhẹ ra nhấp nhấp vài cái rồi nó đâm ập vào và ngoái thân cặc như cái mũi khoan càng tiến sâu hơn vào trong qua cái giới hạng ấy. Tui cảm nhận được đám lông cặc nó đang quét qua phần da hậu môn nhạy cảm của tui và tiến sát vào trong. 18cm chứ không phải 8cm nên cảm giác rất khác nó đau thốn rất khó chịu, tui kẹp ngan hông nó lại rồi đưa cái miệng ra nên nó hiểu ý cuối xuống ngậm lấy đôi môi đang khô dần của tui vì rên nãy giờ. Không ai nói gì nhưng có thể cảm nhận bằng cảm xúc, ừ thì đau…nhưng sướng và hạnh phúc khi cái ấy nằm trọn trong cơ thể mình. Cảm giác quen dần không còn đau khó chịu nữa nó cũng đang nhấp ra vào đều đều không quá mạnh chậm nhưng đâm vào sâu rồi kéo ra ngoài. Có lẽ nó muốn tui cảm nhận cảm giác thăng hoa là thế nào. Không gặp đã lâu nhưng khả năng chuyện ấy của nó không thua gì xưa, con cặc trở nên cứng cỏi và gân guốc hơn xưa và cách nó nhấp cũng khỏe hơn. Mồ hôi nó rịn ra và nhỏ giọt lên ngực tui, nhấp một kiểu lâu nên tui biết nó mỏi chân rồi. Có qua có lại mới vui, nó đang nhấp tui lấy tay đẩy ra kêu nó nằm xuống đi để tui lên ngôi dành quyển thống trị cây hàng hot đó. Tui chỉnh cho con cặc nó ngay lỗ rồi hạ mông xuống từ từ cảm giác bị nong giãn ra cảm nhận rất rõ và nóng ấm chạy vào tấn gốc, tui ngồi ấn xuống hết con cặc nó đụng đám lông mắt tui nhắm lại hít hà rồi từ từ kéo đít lên rồi ấn xuống…. nước trong hậu môn ướt át bôi trơn nên dễ dàng lên xuống không bị khô rát. Lâu rồi không làm nên nhúng một hồi hơn nhảy cóc nữa mai thế nào cũng đau hai cái bắp đùi cho coi, tui nói éo sai bữa au đi đám cưới thấy đau không biết vì sao một lát mới nhớ ra là do hồi tối qua nhúng quá sức. Mệt với việc cưỡi lên xuống tui nằm ụp lên mình nó hai gối vẫn quỳ xuống nệm, nó đặt hai bàn tay lên hông tui giữ cố định để tui không bị trồi lên khi nó nắc từ dưới lên. À…omh…tui ngoạm đôi môi nó khi đang bị sốc dầm nguyên một con cặc bự chà bá trong đít khi nó đang nắc ầm ầm liên tiếp tui không chịu nổi nữa con cặc tui nước nhờn văng tùm lum lên bụng thằng Minh xém nữa bắn nhưng bị tui bóp đầu khất nên kiềm lại được. Dù đang ngậm môi nó nhưng tui vẫn nói oem i..u…âm…đâu có mở miệng ra nên nói vậy ai dịch được thì hiểu à. - Sướng quá anh iu ơi… Tui buộc miệng nói ra, tui biết nó cũng rất sướng không chỉ riêng tui mà, nói chung hai đứa cùng sướng và mệt như con bò nhưng vẫn chưa muốn ra liền, lâu lâu không làm nên quất một lần cho nó đã rồi lát lếch tính sau. Suy nghĩ vài giây coi còn kiểu nào mình thích mà chưa có làm không, à…có rồi. Tui quay ngược đầu lại lấy theo cái gối để úp mặt vào vì lát nữa dự là sẽ la banh làng vì sướng cho coi. Trong các kiểu tui thường chọn kiểu này sau cùng để ra vì sướng và nó đâm sâu hơn nên càng sướng. Nó quỳ gối lấy tay banh cái mông tui ra săm soi rồi cầm con cặc thọc vào một phát lúc cán làm tui bị đẩy ép người về phía trước. Do có chuẩn bị nên tui la vào cái gối nên hông phát ra âm thanh to mà ư...ưm thôi vì nó cản lại âm thanh rồi. Thằng Minh quất lập bập va đập giữa háng nó với mông của tui làm phát ra âm thanh nhưng cái TV cũng át bớt tiếng nếu không mắc công hàng xóm nghe ké nữa. Nói bắt đầu nhỏm chân lên không quỳ nữa mà nắc kiểu ngồi xổm rút cặc ra hết rồi tọc vào cái ọc ép không khí ra ngoài nên mỗi lần rút ra thọc vào đít là phát ra âm thanh à. Kiểu này khuyến cáo làm sau cùng vì một lát cái lỗ rộng nhanh nên cảm giác không còn được sướng nhiều mà lát nữa chơi xong bị đầy hơi cái bụng khó chịu lắm. - Sắp ra chưa ? – nó hỏi tui. - Sắp rồi ! Ờ mà lúc ra tháo bao cho tui ngậm nha, lâu rồi muốn thử… - Ờ ! Tự dưng tui nổi hứng kéo cái mùng ra rồi tuột xuống đất đứng khom người đưa cái mông cho nó đâm tiếp, mặt vẫn úp vào cái gối trên nện. Kiểu này nó đỡ mỏi chân đứng thẳng người mà dập từ đằng sau tới ầm ập. Tui sướng như điên rên la thảm thiết vào cái gối như muốn cấu xé nó tại vì đít bị thốn rất kinh khủng như bị hiếp dâm lấy cây thọc mạnh vào, thật ra đau nhưng sướng nên tui cắn răng để sướng với làm nó không mất hứng. Con cặc tui cứng ngắt nước nhiễu ra dính vào bàn tay tui, tui tính sục mà cảm giác nó sắp ra nên muốn thử không sục mà tự ra như thế nào. - Anh đâm mạnh lên nữa đi em sắp ra rồi hờ hờ… - tui nói bị đứt quãng trong cơn dâm dục với nó. - Anh cũng sắp ra nè…hự. Nó vừa nói vừa thục cặc ầm ầm như vũ bão làm người tui trồi lên trồi xuống lỗ đít tui sướng quá mất cảm giác đau là chỉ còn lại tê tê. Nó rút cặc ra rồi tống mạnh hết lốc khoảng 5, 6 cái thì cặc tui chịu hết nổi phụt tinh ra cái khăn tui mới kê sẳng để mắc công nó dính vào niệm nữa lát còn ngủ. Con cặc tui giật mạnh liên tục rồi bắn tinh ra khá nhiều chất lỏng màu trắng ngà hơi keo sệt lại. Nó thấy tui đã ra nên vịn chặc hông tui dập một tràn liên tiếp òng ọc rồi rúc cặc ra tháo bao. Tui quay lại thì cặc nó vừa bắn ngay miệng nên ngoạm lấy rồi mút, cặc nó vẫn giật thêm mấy đợt rồi mới ngừng hẳn cũng khá nhiều có lẽ lâu rồi chưa ra. Do ngậm liền nên không bị tanh nên có thể nuốt chứ ra ngoài không khí rồi là tanh khó nuốt lắm. Tinh dịch của nó có vị hơi mặn một chút nhưng cũng dễ nuốt, tui nhả con cặc nó ra khi vẫn còn cứng chứ không mềm liền như hàng của tui. Lấy lưỡi liếm quanh đầu khấc cu nó mới xuất tinh nên bị nhột làm nó đẩy đầu tui ra rồi bỏ chạy vào nhà tắm luôn. Tui ngồi dậy gom chiến trường quang cái bao bị nó xài nên nở ra te le no tướng và bèo nhèo nhìn vào là biết hàng khủng rồi so với mấy cái bao khác trông sọt tuy xài rồi nhưng dấu hiệu bị dãn ra rất ít tử đó suy ra cu thằng đó nhỏ kaka. Tui suy luận logic mà nên bị nó cú đầu kêu tui rửa sơ thôi không được tắm vì tắm tui sẽ trúng thưởng lúc nữa đêm là một vé cấp cứu ở bệnh viện đa khoa tỉnh hờ hờ. Lau khúc dưới khúc trên và khúc giữa xong tui nhảy nhảy rồi chạy ra bay lên nệm và bật cái quạt máy trở lại cho bớt nực rồi kéo cái mền lên đắp ngang bụng cho tui với nó. Tui nằm quay người đối mặt với nó và nói nhỏ: - Lâu rồi không được sướng như vậy… - Anh cũng vậy. - Ờ, bộ anh không có làm với con gái khi em về quê hả ? - Có… mà ít lắm ! - Có mà ít lắm là sao trời ?! – tui tự hỏi. - Là có nhưng nhưng không nhiều, nếu hứng thì tự sục thôi. Còn mấy lần kia là anh đi chung với mấy ông trong công ty mấy đợt liên hoan trước cũng lâu rồi. Nhậu xong mấy ổng đi tăng 2, 3 nếu không đi chung không được vì đi chung xe chẳng lẽ đi bộ về…với lại mấy ổng trả tiền mà cũng đâu có mất gì… - Anh hay quá không mất gì lỡ con bèo đó dính sầu riêng cho mà ăn cám một bầy nha ! - Làm gì có, anh luôn xài bao mà, mấy ổng cũng vậy có gia đình hết rồi chỉ chơi qua đường thôi còn vợ con ở nhà nữa nên biết bảo vệ mình mà. - Ờ, xui nó rách bao hay gì thì khóc với lúc đó say rồi còn biết gì nữa mới lạ đó. Em gặp mấy trường hợp đó nhiều rồi. - Ở đâu mà gặp nhiều ? Làm với ai bị rách nữa hả ? - Xàm quá, làm gì có ! Ở trên diễn đàn tư vấn HIV ớ, mai mốt rãnh kể cho nghe chuyện đó sau. Còn giờ thì kể tiếp chuyện mấy con bánh bèo đó coi đang hay mà. Nó lấy tay bóp mông tui một cái rồi nói: - Mới xong còn dâm tặc nữa hả ? - Có đâu, mà ai thích thì chìu à, làm bot đâu mất sức mà sợ mấy cái mà không được. - Hay quá lát tét luôn giờ. Tại tui nói chơi với nó thôi chứ mới bị đâm xong giờ còn ê ẩm hết hứng rồi mà hàng dài đâm mạnh với lâu tất yếu sẽ chảy máu không nhiều thì ít à. Tui ra một ít thôi nhưng không sau mai nó hết à, nên không cần nói cho nó biết. - Ờ con bèo đó có tét lờ với hàng anh không kể tiếp coi, làm tò mò quá ! - Thôi ngủ đi hơn 12h rồi kìa mai còn thức đi đám cưới nữa, bữa khác kể tiếp cho nghe. - Ờ, vậy cũng được ! Nó ôm và gác một chân lên mình tui rồi hai đứa nằm ngủ, nó thì sao tui không biết chứ tui nằm ngủ gặp ác mộng bữa đó làm sợ muốn chết. Đánh máy mỏi tay và đau lưng lắm á mới được nhiêu đây, chúc các bạn tích cực quay tay vận may sẽ đến khi đọc phần trên, do đánh máy nhanh có lỗi chính tả mong các bạn thông cảm dùm ! Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp Nước ngập rồi chán quá, đêm ngủ nước chảy ầm ầm như thác đổ sang ra thì ngập không còn bờ ruộng nữa và nhà mình đang sắp ngập rồi. Đang mùa nước lũ ở miền Tây bạn nào thích bơi thì về miền Tây nhé, các huyện đầu nguồn Đồng Tháp mười còn ngập nhiều hơn. Đợt nước lũ năm 2011 rất to một số đê bao chống lũ ở huyện Hồng Ngự, Tam Nông bị vỡ gây thiệt hại vụ lúa và hoa màu Đông Xuân. Lúc đó trường tui có cử ra sinh viên tình nguyện lên phụ giúp người dân vượt khó cùng với lực lương biên phòng 905 của tỉnh Đồng Tháp, lớp tui mấy đứa đi 3 ngày. Lúc về một đứa gặp tai nạn khi qua cầu do vật liệu rơi trúng đầu hình như sắt thép gì đó không rỏ tại tui không có đi mà ở TP.Cao Lãnh. Nhà tui là nơi phân khúc giao nhau giữa hai con sông Vàm Cỏ Đông và Vàm Cỏ Tây mà gần Vàm Cỏ Tây hơn nên nước lũ năm nào cũng bị ngập không ít thì nhiều. Nói tới đây chắc các bạn biết mình quê ở đâu rồi hén. Lúc nhỏ hay về nhà nội bằng chiếc xuồng 3 lá đi trên sông Vàm Cỏ Tây nhất là vào lúc tết gió nhiều sóng lớn ghê lắm có lần tưởng đâu chìm luôn rồi nhưng không sao bơi được nên không chết. Giờ thì có thể đi bằng đường bộ vừa nhanh vừa tiện lợi hơn nhiều rồi. Trời gần sáng lạnh ngắt thêm cái quạt chạy vù vù nữa làm tui thức giấc, nhìn lên cái đồng hồ cũng gần 4h 15 sáng nên tui kéo cái mền trùm lại nằm nướng tiếp chui cái đầu vào ngực nó ấm áp thấy thích. Mặc dù nằm đó chứ không có ngủ lại được nhưng tui chưa muốn đánh thức nó dậy nên cứ nằm đó nghe tiếng động là lạ ở bên kia vách tường. Âm thanh đứt quãng nghe như có ai đó đang chơi xếp hình tranh thủ sớm trước khi trả phòng thì phải nhưng thôi kệ. Nằm thêm chút nữa tui choàng tay qua ôm và gác một chân lên đùi nó, có lẽ làm nó thức giấc nên trở mình dậy lấy tay sờ soạn lung tung tui rồi nằm im tiếp. Một lúc sau nữa tui với nó cùng thức dậy quơ cái quần lót mặc vào rồi đi đánh răng. Tui đổi quần lót với nó cho thú vị kaka, hai thằng cùng chui vào nhà tắm cái mặt nhìn ngu dã man lát sao thì đỡ hơn một chút. - Coi gom đồ rồi đi cu ! - Um,…. Tui vừa trả lời vừa ngáp dài rồi đứng dậy ôm nó úp cái mặc vào vai nó nếu muốn để cằm lên vai nó phải nhón mà làm biếng nên thôi, tui đầy qua đẩy lại đu đưa một lúc mới buông nó ra rồi đi xếp đồ với thay bộ khác để đi đám cưới. Trời còn lạnh hôm nay tự nhiên nhiều sương mù trắng xóa che khuất tầm nhìn bị giảm chả thấy gì rõ cả. Tui trả tiền rồi lấy giấy CMND xong leo lên xe chưa kịp mặc cái áo khoác nữa chứ. - Kiếm chổ nào ăn sáng rồi đi hén ? - Ờ, đói bụng rồi nè hihi… - Ăn cơm hay gì ? - Giờ này có cơm mới lạ đó chắc hủ tiếu mà nếu có cơm tấm ăn cũng được. Thật ra là có nhưng chạy vào chợ phường 6 làm biếng với ở đó bán dỡ òm à, ăn không ngon nên không muốn vào chổ đó. Gần bến Bắc buổi sáng cũng có chổ bán cơm tấm ăn ngon mà giá cũng được tại lúc trước tui hay ăn nên biết. Sáng sớm sinh viên với lại học sinh cũng đông nên chời tí xíu mới có hai dĩa cơm nóng. Tui ăn cũng ít nên bỏ đồ ăn qua cho nó. - Sao không ăn đi bỏ qua làm gì ? - Ăn ít mà, cho ăn nhiều mới có sức haha… Nói lườm tui một cái rồi ăn tiếp, vừa ăn vừa nhìn ra phía bến phà Cao Lãnh buổi sang xe đang xếp hàng thường kẹt phà do nhiều người đi làm với đi học nên vậy. Có lẽ vì thế nên nó đã tạo nên một nét đặc trưng riêng cho Cao Lãnh. Hai đứa ăn sáng xong chui xuống đợi phà và ngửi mùi khó xe thật khó chịu, tui nhìn coi có gặp ai quen không như anh Đạt chẳng hạn hehe. Mà nếu gặp chắc tui cũng không không nói gì mà chỉ nhìn thôi. Con đường tỉnh lộ 848 hướng về chợ Đất Sét buổi sang cũng đông đúc nên xe chạy chầm chầm, ngồi phía sau bịt khẩu trang tui để hai tay lên eo nó cũng không ai để ý đâu chuyện bình thường thôi mà. Càng đi xa càng vắng cặp theo tả ngạn sông Tiền vào buổi sáng đẹp nước gợn nhẹ và mênh mông gió cũng man mác. Tui thì chưa có đi lên nhà thằng Vũ chơi lần nào nên cũng không biết đường nữa chỉ biết đường tới Chợ Mới thôi, mà cũng không sao có thằng chồng cùi bắp chở thì không có lạc đâu mà sợ. Mấy cái đò nhỏ nhỏ mà thu tiền mắc bà cố luôn 5k một người còn hơn phà Cao Lãnh nữa bơi tui ghét qua Chợ Mới là vậy. Chạy mon men theo con đường nhựa rồi xuống đường đan xi măng nhỏ hai bên là nhà người ta củng có khi là vườn trồng xoài. Ở Chợ Mới nổi tiếng với xoài thái và xoài 7 màu mà. - Lạc đường chắc luôn ! – tui nói. - Sao biết lạc, không có tính gì ? - Hông có thì thôi ai nói gì đâu hehe… Tưởng gì chạy một vòng nó dừng xe lại gọi cho mấy đứa kia hỏi đường kaka, tui biết chắc mà. - Còn xa không anh iu ? – vừa nói vừa chọc nó. - Ngồi ngay lại coi chừng lọt xuống sông ! Vừa nói nó vừa tăng tốc lên cây cầu nhỏ xíu thấy nguy hiểm vãi thật chứ. Lòng vòng cũng tới nhà thằng bạn mới hơn 7h30 tí xíu, giữ xe xong rồi vào thấy toàn người lạ tui sợ dã man nên không dám đi trước mà đi sau lưng thằng Minh. Do cô dâu ở xa nên đi rước dâu sớm hết oy nên mình cũng tự nhiên như chủ nhà phụ chạy bàn vì cũng có khách mà ít chưa có đông. Nguyên nhóm học chung lớp phụ tiếp khách tới trưa rồi họp lại một bàn ăn nhậu xong tụi nó rủ ở lại chiều chiều rồi về nên kiếm chổ ngủ một chút tui mệt lã với mỏi cái lưng, thằng Minh tui kéo nó xuống rồi mà lát đi lên thấy còn ngồi nhậu với mấy đứa choai choai nào đó không biết luôn. Túm được cái võng ra ngoài mấy cây xoài mắc vào nằm, mấy đứa kia cũng nằm sẵng rồi thấy vậy hỏi thăm này kia coi dạo này tụi nó làm ăn gì khá không. Mây đứa con gái tính lấy chồng rồi mới ghê, con vân núi Sam núi Sập gì đó tui đi chết liền xa vậy leo núi nữa ai chịu nỗi. À, đám cưới bỏ bao thư, tui tính bỏ riêng mà mắc công vì sao này lỡ tui có lấy vợ cũng không có mời lại nó đâu vì xa quá nên cứ coi đi không hoàn trả. Thằng Minh thì dù sao củng gần có gì nó đi lại được nên tui quyết định bỏ chung rồi ghi tên 2 đứa ở ngoài. Chắc chỉ có mình tui khác lạ, cho lúc kiểm thư hai vợ chồng thằng Vũ bất ngờ chơi. Chiều khoảng hơn 3h mấy ăn cơm với gia đình nó xong rồi mới về, có đứa còn say chưa tỉnh dậy nữa dã man thật. Dân miền tây nhậu ghê lắm nên chết cũng ghê lắm lên tivi hoài à. Tui uống ít nên chỉ thấy khó chịu với nhức đầu thôi. Giờ mới mệt nè, nếu về quê luôn thì chắc không kịp mà nếu kịp thì về tới nhà tối thui nên về Cao Lãnh rồi tính tiếp. - Tui tính về nhà luôn được không ? - Giờ về kịp đâu mà về, về Cao Lãnh đi ở chơi 2, 3 ngày rồi về ! - Tui không biết đâu, rủ tui ở lại là nuôi tui đó nha, haha… - Ờ, hiếp dâm trừ tiền lại là xong chứ gì. - Dã man vậy ? Nhưng mà… tui thích ! Vậy tui ở đâu giờ ? - Chắc ra nhà trọ, ở chung chổ làm không được, mấy ổng nói này kia mắc công. - Sao cũng được, miễn ra thăm tui là được rồi. Nó làm dưới huyện Cao Lãnh nên mướn nhà trọ ở dưới luôn cho gần chứ chạy lên TP.CL mắc công xa mà ở đó lại rẽ hơn so với trong thành phố. Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp Thư gửi mẹ ! Con biết mẹ sẽ chẵng bao giờ đọc được những dòng tin nhắn này của con vì mẹ không biết internet, mạng xã hội hay facebook là gì. Sinh ra và lớn lên trước năm 1975 mẹ chịu nhiều thiệt thòi từ thuở nhỏ chỉ được học đến hết cấp 2 rồi phải nghỉ học để đi làm thuê, làm mướn cho người ta lấy tiền gom góp cho mấy anh ăn học vì con gái học nhiều làm gì rồi cũng đi lấy chồng. Từ nhỏ sức khỏe mẹ cũng không tốt bị viêm phổi nặng nhưng nhờ chạy chữa cũng may mắn qua được và giờ vẫn còn di chứng là bệnh gan. Lấy chồng cũng chưa thoát khỏi cảnh khổ khi mấy đứa em chồng ức hiếp sống không nỗi bệnh lên xuống chỉ toàn ăn rau, mắm….thì làm sao có sức khỏe cho được nên chị 2 sinh ra là bệnh tật triền miên chưa đầy 2kg sống lên chết xuống nhiều lần nhưng do mạng lớn vẫn lay lất tới giờ còn mang theo bệnh sỏi thận và thận ứ nước. Sau năm 1985 phải dọn về quê ngoại sống có chị em và mấy dì lo lắng nên sức khỏe cũng khá hơn. Mang thai con tới 3,4kg mẹ chịu nhiều khổ tâm vì chị 2 lắm rồi khi sinh con ra chỉ mong cho con khỏe mạnh như con người ta là vui rồi. Nhưng có lẽ số mẹ chưa thoát khổ khi con lần lượt bệnh hen suyễn, sốt…rồi giờ đây là bệnh cao huyết áp, dạ dày, thận, dị ứng… Mẹ biết không con khám bệnh bác sĩ chỉ ghi chữ mệt có người còn nói đùa nên thay hết phụ tùng đi. Con cũng số lớn mạng lớn chưa chết được mấy lần 5t bị chìm xuống đáy ao sau một cơn mưa chiều nghịch ngợm và mẹ là người lao xuống cứu con lên khi trước mắt con chỉ là những gọn sóng lăn tăn xanh rì. 18t con bị sét đánh cháy hết dây điện trong nhà, mùng ngủ bị cháy một lỗ to, con chó nằm cạnh đó chết đến giờ con vẫn tin là nó chết thay con. Chưa kể những lần điện giật, té xe tưởng như đã chết…nhưng con vẫn sống vẫn cố gắng cười, con chỉ có thể nói: “ con không sao mẹ à ! ” để mẹ yên lòng. Rồi con cũng lớn khôn như con người ta nhưng bệnh thì vẫn cứ theo bênh mình, mùa nào bệnh đó cứ sụt suỵt mãi. Nhà cũng chẳng giàu có gì chỉ đủ cái ăn cái mặc như người ta là quý lắm rồi bên ngoại bên nội ai cũng nghèo được 3,4 công đất là may lắm rồi nên chẳng mong gì ngoài gia đình bình an khỏe mạnh. Ngày nào mẹ cũng vất vả từ sáng đến tối có khi bệnh thì vẫn cố gắng mà làm. Do sức khỏe con yếu nên học xong lớp 12 mẹ muốn con học trường cao đẳng sư phạm ở quê cho gần nhà nhưng con không nghe mà đi xa xuống tận miền tây. Ngày con nhập học cũng chỉ một mình nơi xa lạ chưa từn biết đến cái nơi gọi là Đồng Tháp ngoài tấm bảng đồ ra. Ba, mẹ cũng lớn tuổi không có đi xa nên không thể đưa con đi học hay xuống thăm con hơn 4 năm xa nhà đó. Nhìn bạn có người thân xuống thăm mỗi cuối tuần con cũng buồn và nhớ nhà lắm nhưng chỉ có thể điện thoại thôi. Ở xa đi xe lại mệt sức khỏe con kém nên không thể về thăm nhà thường được với lại tiền xe lại đắt đỏ. Có những lúc con bệnh, con sốt run người nằm vật vờ như một đứa sắp chết chỉ nghĩ về quê nhà về mẹ mà cố gắn lếch thân đi chợ, nấu ăn, giặt đồ…có lúc con đã xĩu rồi hôm sau cũng tĩnh dậy cứ nghĩ mình đã được ra đi thanh thản rồi nhưng cuộc đời không như thế con vẫn sống và vẫn ‘báo đời” tới giờ phút này con vẫn thế. Có lúc con ước gì mình có anh trai hay em trai để con khỏi phải nặng lòng nếu con có ra đi… Ba mẹ mong con lớn lên đi làm có công việc ổn định lấy vợ lặp gia đình nhưng con lại một lần nữa làm khổ ba mẹ…con xin lỗi con là gay hay cái gọi bình dân của người đời là pê đê… Thật chua xót cho một kiếp người, con ước gì mình đừng sinh ra để làm khổ nhiều người như thế nhưng con vẫn hiện hữu trên cõi đời này dù rằng lúc mang thai con mẹ bệnh bác sĩ bảo phải bỏ thai nếu không gặp nguy hiểm nhưng mẹ vẫn đánh cược với cuộc đời này để giữ lấy con. Có lẽ do nhân duyên kiếp trước mà con với mẹ lại cùng ở chung một mái nhà và do nhân duyên kiếp trước con gieo là nhân xấu nên kiếp này con như thế, một cái giá phải trả dù không muốn như thế. Những lần con gọi về nhà là những lần con bệnh, mẹ ở phương xa cũng mất ngủ vì con, con xin lỗi con thật bất hiếu. Ngày còn nhỏ con bệnh hen suyễn thì không ngủ được toàn ngồi suốt đêm mong cho trời mau sáng để dễ thở hơn mẹ cũng thức với con. Lúc con xa nhà mẹ vẫn thế lo lắng cho con nhiều hơn, ở nhà ăn uống không đầy đủ nên bệnh…để tiền gửi cho con ăn học. Con cũng cố gắng học từ khi những vấp ngã đầu đời khi ở nơi xa mất tất cả nhưng từ đó con mới biết được mùi đời là như thế nào. Và khi con đi làm thêm con cũng biết được mùi tiền là như thế nào rất cay và chua xót người ta coi mình như con thú muốn chửi hay mắng gì dù là đúng hay sai cũng là quyền của họ. Ngày con nhận được học bổng con vui lắm và mẹ cũng thế nhưng sự thật đau lòng hơn là nó không đủ tiền thuốc mà con chữa bệnh do cố gắng quá sức suy nhược thần kinh, mất ngủ… Ngày con ra trường cầm tấm bằng trên tay con vui lắm vì đó là công sức mình bỏ ra rất nhiều nhưng tiếc là ba mẹ không thể thấy con lúc nhận bằng vì con vẫn một mình nơi xa. Cầm tấm bằng xin việc nhiều nơi nhưng chỉ là cái lắc đầu hoặc là không có chỉ tiêu hay tỉ lệ chọi quá cao…vì không tiền, không người quen biết nên không thể bon chen với đời nên thất bại. Và giờ đây 24 tuổi thất bại toàn diện sức khỏe lại suy sụp hết bệnh này tới bệnh khác đổ xuống đầu con mẹ tóc bạc lại càng lo lắng khóc vì con. Con xin lỗi chưa làm được gì để báo hiếu công ơn nuôi dưỡng sinh thành con như ngày nay mà làm khổ nhiều hơn. Con không biết mình sẽ sống được bao lâu và bao nhiêu trong cái ải luân hồi này nhưng con muốn kết thúc vòng luân hồi đó. Nếu con có lỡ đi trước thì cho con xin lỗi con sẽ trở lại phù hộ cho gia đình mình được bình an. Có thể khi con ra đi rồi mẹ sẽ bị sốc hay buồn nhiều hơn nhưng thà một lần đau còn hơn đau từng cơn và kéo dài trên thân xác ngày càng phai màu theo thời gian làm sao chịu đựng nỗi khi thấy con đau đớn sống không ra một con người cũng chẳn phải là một con thú. Rồi một sáng nào đó con đã đi xa trả lại sự bình an cho gia đình mình, con trả hết nợ đời nợ người nhưng không thể trả hết nợ ba mẹ nhưng con sẽ cố gắng. Đứa con bất hiếu, mẹ sẽ không còn phải khóc vì con nữa ! Mong ba mẹ bình an ! Thằng Lớp Trưởng Cùi Bắp Trời nắng nhạt, nhiều gió tạo nên một cảm giác mênh mông của không gian, ngồi phía sau lưng nó cảm giác an toàn và thật thích. Xe lướt qua những cánh đồng lúa xanh rì dưới ánh nắng ban chiều vàng hoe, tui gục đầu áp vào lưng nó để cảm nhận một chiều yên bình trên quê hương miền Tây sông nước. Loáng thoáng đâu đó mấy cây điên điển đã trổ vàng hoe trên những cánh đồng ngập mùa nước lũ. Rồi cũng về tới Cao Lãnh chuyến phà chiều cũng thưa người tui nhìn dòng sông Tiền miên man vì nhớ nó rất lâu rồi không được ngắm nó như thế nhất là vào buổi chiều gió mát lắm. Được về lại thành phố thấy sự khác biệt liền một bên thành phố một bên là huyện Lấp Vò, tới phường 2 tui kêu nó chạy vào đường chợ coi có gì mua không. Thật ra mua mấy thứ lặt vặt thôi để cần xài đó mà, ghé tiệm thuốc tây mua chay KY nữa nó lên giá dã man haiz chổ nào cũng vậy bó tay gel cũng lên giá nữa là sao ? Lúc tui mua bị con mẹ bán săm soi nhìn chắc bả coi đi với ai tui cũng mặc kệ gay thì sao nào. Tui ở lại huyện cao lãnh hai ngày chán quá nên về nó đi làm nằm nhà trọ buồn tối nó về đi vài vòng rồi ôm nhau ngủ thế thôi, riếc tui cũng không quan tâm nhiều về mọi thứ nữa nắm không được buông cũng chẵng xong thôi thì ra sao cũng kệ. Lúc về quê nhớ Đồng Tháp nhiều lắm chứ nơi thân quen và mức sống sinh hoạt cũng không quá cao nói chung là thoải mái. Một thời gian dài tui và nó không còn gặp nhau cũng ít nhắn tin và mọi thứ dần trôi vào quên lãng tui lao vào các mối tình một đêm như con thiêu thân nhưng cảm giác nó vẫn rất trống vắng chẳng ai thật lòng cả ngoài tiền bạc và tình dục như thay áo làm tui mệt mỏi rồi chuyện gì đến nó cũng đến sức khỏe tui tuốt dốc và gần như là một dấm chấm hết. Những tháng ngày buồn bã cứ nối tiếp có những lúc tui muốn buông bỏ sự sống và xem như nó là giải thoát nhưng rồi đó không phải là cách. Khi cô đơn nhất bạn mới biết ai thương mình nhất và không bao giờ bỏ rơi mình dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Thật sự cho tới giờ tui vẫn không cho nó biết tình trạng sức khỏe tui không được tốt vì người nào làm người đó chịu thôi nói ra cũng chẳng được gì. Nó vẫn sống vẫn đi làm và ăn nhậu có quen bánh bèo hay thằng nào không thì tui không rõ vì lâu rồi không gặp . Hôm trước tình cờ cài lại phần mềm chat zalo thì phát hiện số điện thoại nó có trong zalo và tui kiểm tra thông tin cá nhân nó thì thấy lần truy cập gần nhất là 1h trước nên biết là nó cũng chơi zalo nữa hehe. Chắc nó tính lên tìm gái chứ gì, bản tính dâm tặc không bỏ. Mới đầu tui tính đổi số điện thoại với đổi tên và giới tính là nữ để thử kiểm tra nó coi sao có con bèo sến nào chưa nhưng thôi. Tui gửi tin nhắn biểu tượng hôn nó trả lời: - Oh, yeah baby - Dạo này sao rồi ku ? – tui hỏi. - Dạo này anh không biết chơi gái là gì hihi.Em lên anh chơi nhé ! - Dâm tặc quá vậy ? - ho ho, um. - Chơi gái đi rồi bệnh cắt cu bỏ luôn ! - Lúc này em làm gì ? - Ở nhà, thất nghiệp, còn làm ở Cao Lãnh không ? - Um, Cao Lãnh nhưng thiếu gái. - Cao Lãnh mà thiếu thì ở đâu mới có ? - Chưa tìm được ở đâu hết. Biết ở đâu không ? Chỉ chơi cái coi ? - Tui cắt cu giờ tối ngày gái gú rồi ăn nhậu cho lắm vào. - Hả đau lắm, bú đi. - Đi làm về chưa ? - Về rồi. - Đừng có lấy vợ sớm. - Why ? - Lấy vợ sớm mất tự do và không được giữ tiền chứ sao. - Vậy thì không có vợ hoài à ? - Bữa nào đi Cao Lãnh lấy bằng thể chất tui ghé thăm kaka. - Tới đó chơi đâm ak ? - Đâm cái gì ?.... - Nói vậy thôi, chơi không được thì liếm láp cũng được. - Hay quá ! - Dùng miệng phê hơn chơi. - Hiểu luôn há! - Hôm này mình chơi nghe ? - Sao cũng được… - Tui đang ăn cơm. - Um, ăn đi em. Ăn xong rồi tắm rữa sạch sẽ khỏa thân đợi anh nghen. - Thằng mất nết ! Tao đang ăn cơm… - Nhớ đợi anh nhậu về rồi xử em. Chát tới đó nó out mất tiêu luôn tui cũng ghét không thêm hỏi them nó gì nữa. Biết ra một sự thật là nó vẫn thích được bú và không biết là còn tình cảm không hay chỉ là tình dục thôi thật khó nghĩ quá mà thôi kệ nó.