Thần Y

Chương 675

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 675: Đánh cảnh sát? Ông đánh đấy thì đã sao! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn Diệp Thanh ảo não không ngừng, bởi vì, tên sát thủ bị bản thân khống chế huyệt vị, khóe miệng không ngờ lại chảy ra một dòng máu đen tanh hôi, rõ ràng là đã uống thuốc độc tự sát rồi! Vừa lúc nãy, biết bản thân không thoát khỏi tay Diệp Thanh, tên sát thủ xuất sắc tinh thông thuật Ninjutsu và kỹ thuật ngắm bắn hiện đại, đã tự sát không chút do dự, kiểu việc này cũng chỉ có những thằng cực kỳ biến thái mới làm nổi, người ta thường nói, con kiến còn biết sống tạm bợ, ngay cả tính mạng của bản thân còn không biết quý trọng, thì còn nói gì đến tính mạng của người khác, thứ tai họa này, chết cũng đáng đời! hắn chết rồi, thì có khối người tránh được kiếp nạn! Tuy không thể bắt sống được, nhưng Diệp Thanh cũng chỉ hơi hơi thất vọng, đúng lúc này, dưới núi liền vang đến từng hồi từng hồi chuông báo hiệu của xe cảnh sát. Nếu là ở Phù Liễu, Diệp Thanh đương nhiên sẽ rất vui mừng, bởi vì cứ có còi cảnh sát bình thường đều là người quen, giới cảnh sát ở Phù Liễu, có ai không biết Vương Binh và Trình Thiết, Diệp Thanh liền nhớ đến hai vị huynh đệ lâu ngày không gặp này! Lập tức phi người lên trước, chạy về phía mấy chiếc xe cảnh sát đó, lúc gần đến nơi liền giảm tốc độ lại, giống như người bình thường, hắn không muốn vì thế mà khiến cho người khác hiểu lầm, rồi làm cho mấy tên cảnh sát đó xả súng lung tung! Đạn tuy chẳng sợ, nhưng chẳng may bị bắn trúng thì cũng không tốt, hơn nữa chẳng có ai thích cảm giác làm bia ngắm bắn cho người khác! - Diệp Thanh! Ninh Não Nhi vẫy vẫy tay gọi lớn. Diệp Thanh lập tức chạy chậm đến, bên cạnh một anh cảnh sát đang lấy khẩu cung của Tằng Mẫn San. Còn thi thể của Tiểu Dương, sớm đã được đội pháp y mang đi kiểm tra. Diệp Thanh quan sát viên cảnh sát dẫn đầu, chỉ thấy người này mày rậm mắt to, sóng mũi cao thẳng, thân hình cường tráng, hai bàn tay to đầy vết chai, có vẻ to khỏe lực lưỡng, nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần tinh anh phá án, hơn nữa còn có thêm vài phần thâm độc. Vị cảnh sát này cũng khá thận trọng, cảm thấy có người đang nhìn mình, liền ngoảnh đầu lại, ánh mắt sắc bén, Diệp Thanh nào sợ ông, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn lại. Hai người mặt đối mặt một lúc, người đó đột nhiên nhếch miệng cười lạnh. Diệp Thanh chau mày lại: - Hung thủ ở trên núi, là người Nhật Bản, còn là một tên Ninja, có điều đã chết rồi! - ồ? Là cậu đã giết hắn?! Con mắt của viên cảnh sát nheo lại, nghiêm khắc hỏi. Diệp Thanh thản nhiên trả lời: - tôi không giết hắn, chỉ làm hắn bị thương, nhưng người này sợ tội, đã uống thuốc độc tự sát. - Có phải sợ tội hay không, không phải cứ cậu nói là được! Vị cảnh sát lạnh lùng liếc Diệp Thanh một cái, liền vẫy tay, ra hiệu mấy tên cảnh sát khác lên đó xem thế nào. - Đem chứng minh thư của các cậu ra đây để kiểm tra! Viên cảnh sát ra lệnh. Sau đó, Ninh Não Nhi, Tằng Mẫn San cùng mấy nhân viên trong công ty của Tằng Mẫn San liền nhanh chóng phối hợp lấy chứng minh thư ra, chẳng còn cách nào khác, bất luận là Ninh Não Nhi hay Tằng Mẫn San, trong chốn Kinh Thành này, đều không có cơ, không phối hợp với họ thì không được! Có thể nếu là Tằng Gia của mấy chục năm về trước thì còn có năng lực này, nhưng hiện tại thì đã chẳng còn nữa rồi! sản nghiệp của Tằng gia cũng bị giới cảnh sát vơ vét đi không ít. - Của cậu đâu, đem ra đây! Một viên cảnh sát quát Diệp Thanh. Diệp Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng ngẫm nghĩ, rồi vẫn lôi ra, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, anh cũng chẳng thèm tính toán với các người làm gì, có điều, nếu như có cơ hội, thì nhất định phải đi khiếu nại mấy người các ngươi mới được, tuy là tra án, nhưng thái độ kém như vậy, bố đây cũng chẳng phải phạm nhân, mày quát cái gì mà quát! Chỉ chốc lát sau, mấy vị cảnh sát trên núi liền lôi thi thể của tên Ninja người Nhật như lôi xác một con chó chết về, một vị tay cầm một túi bên trong có một con dao đã đóng đá, còn một tên khác lại đang nghịch ngợm một khẩu súng bắn tỉa thật dài, rõ ràng là tìm thấy ở gần chỗ đánh nhau! - Diệp Thanh? Quả nhiên! Vị cảnh sát đó nhìn chứng minh của Diệp Thanh một hồi, đột nhiên hai mắt nheo lại, nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó khóe miệng không kìm được ngoéo lên một cái! Mặc dù chỉ trong một tích tắc, nhưng nét mặt tưởng chừng như chỉ thoáng qua này lại không qua được mắt Diệp Thanh! Trong lòng hắn lập tức có dự cảm không may! Loại năng lực trực giác này cùng với việc đột phá tâm bình cảnh gần đây, lại cảng thêm nhạy bén, thường thường đều vô cùng chuẩn xác! Quả nhiên, tên cảnh sát đó liền lạnh lùng cười hì hì hai tiếng, liếc thi thể tên Ninja áo trắng kia một cái, lặng lẽ cười nói: - Cậu tên là Diệp Thanh chứ gì, do liên quan đến mạng người, phiền cậu về cùng chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra! - Được thôi! Diệp Thanh đáp. Chết hai mạng người, một mạng lại là người ngoại quốc, phối hợp điều tra cũng là điều nên làm! Diệp Thanh nghĩ. - Về phần hai cô gái này, cũng cùng về với chúng tôi luôn! Thế là, Diệp Thanh, Ninh Não Nhi, Tằng Mẫn San ba người liền trèo lên xe cảnh sát, nổ máy lướt đi. Còn mấy nhân viên trong công ty Tằng Mẫn San lại không liên can đến, được thả về! Đến bộ công an, chính là Cục công an Đông Thành thành phố Bắc Kinh, vì địa điểm của sân đua ngựa này ở ngoại ô, có thể là vừa hay thuộc vào địa hạt quản lý của khu Đông Thành. - Các anh chị vào cùng với tôi! Một tên cảnh sát tướng mạo hung ác dưới ánh mắt ra hiệu của viên cảnh sát dẫn đầu, đi nhanh tới, quát vào mặt mấy người Diệp Thanh. Ninh Não Nhi tức khắc chau đôi mày thanh tú lại, Tằng Mẫn San cũng có vẻ lo lắng, nói cho cùng, hai cô đều là những người nhìn người rất chuẩn, trên đường đi sớm đã nhìn ra một chút manh mối từ sắc mặt đắng ngắt thù sâu của tên cảnh sát kia rồi. Diệp Thanh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Não Nhi, lại vỗ vỗ vào vai chị họ mình, ra hiệu hai người không cần quá căng thẳng, chúng ta cũng chẳng làm việc gì xấu, mà còn là người bị hại ấy chứ, làm gì phải sợ! Mím mím môi, thầm nói, chẳng qua chỉ là một sở công an rách nát, anh đây ở Phù Liễu còn ra ra vào vào không biết bao nhiêu lần, có lần nào không êm đẹp bước ra đâu! Hồn nhiên quên mất, lúc đó hắn là rắn chúa của vùng, có Vương Binh và Trình Thiết bao che đương nhiên không hề hấn gì, lần này lại ở một nơi không hề quen thuộc! Bước vào một căn phòng không có cửa sổ, cảm giác bí bách vô cùng, giống như căn phòng nhỏ để thẩm vấn phạm nhân, tên cảnh sát ra hiệu cho mấy người họ ngồi xuống, sau đó, một chân liền gác lên trên bàn, ánh mắt nhìn bọn họ với cái kiểu quan cách, còn dùng ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mặt ba người, quát hỏi: - Nói, chúng mày tại sao lại giết người! Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San không chịu nổi, ngoảnh đầu đi có ý muốn núp sau người Diệp Thanh, các cô tuy là những cô gái mạnh mẽ trên thương trường, nhưng đối mặt với cái thứ quan binh thô lỗ này, nói không chừng còn muốn dùng nghiêm hình bức cung, nên có chút sợ hãi! Diệp Thanh đứng dậy, bước lên trước một bước, che cho Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San ở phía sau, ánh mắt linh hoạt sắc bén nhìn thẳng vào tên cảnh sát này nói: - Xin hỏi đây là thẩm vấn phạm nhân hay là phối hợp điều tra? - Cút! Hỏi nhiều thế làm gì! Hỏi mày cái gì thì mày trả lời cái đó! Biết không hả?! Tên cảnh sát hết sức nóng nảy, thấy Diệp Thanh vẫn đứng đó, lại quát: - Ngồi xuống ngồi xuống, tao bảo mày ngồi xuống mày nghe thấy chưa hả, ai cho mày đứng lên chứ? Diệp Thanh mảy may không lùi, lại tiến lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng chữ nói: - Tôi nói lần cuối cùng, tôi không giết người, chúng tôi là người bị hại! - Người bị hại? chúng mày bị thương ở chỗ nào rồi? Diệp Thanh giận dữ nói: - Mày không thấy một người bạn của chúng tao bị chết sao? Tiếng nói trầm thấp, nhưng lại như sấm rền, chấn động tới mức cả phòng thẩm vấn đều kêu lên ong ong! Tên cảnh sát giật mình kinh hãi, lùi sau hai bước, có điều lập tức hoàn hồn lại, thẹn quá thành giận, lúc này liền giơ tay ra định đánh Diệp Thanh, quát chửi: - Thằng tiểu tử, đây là địa bàn của lão, mày quát cái gì mà quát! Kiêu ngạo như thế có phải là muốn đánh cảnh sát không hả?! Nói xong, nắm bàn tay lại, bụp vào mặt Diệp Thanh! Phần phật! Mới vòng được một nửa, còn cách mặt Diệp Thanh tầm hai ba mươi cm, tức khắc đã không tiến thêm được nữa! bàn tay thô kệch đầy vết chai của tên cảnh sát này, đã bị một bàn tay tinh xảo thon dài, tràn đầy phong thái của người trí thức túm chặt lại! - Mày có tin tao bẻ gãy cổ tay của mày không! Diệp Thanh nói. - Mày dám?! Gã cảnh sát này đương nhiên không tin, đây là địa bàn của lão, mày dám hành hung cảnh sát, chán sống rồi sao? Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San giật mình kinh hãi, vội vàng đứng lên kéo lấy Diệp Thanh: - Diệp Thanh, anh đừng làm càn! - Đúng đấy, em họ, đây là Cục cảnh sát, bọn họ cũng không phải là lũ đầu đường xó chợ. Diệp Thanh nói: - Không phải lũ đầu đường xó chợ, nhưng còn nguy hiểm hơn cả lũ lang thang ấy! - Mày có buông tay ra không thì bảo? Gã cảnh sát này đau tới mức lẹo cả lưng, quát: - Mày còn không bỏ tay ra, tao bắn chết mày luôn đó! Nói xong, cánh tay còn lại liền mò mẫm về phía eo lưng, Diệp Thanh nào để hắn được toại nguyện, nắm lấy cổ tay đối phương chỉ gập nhẹ một cái, “rắc” một tiếng gãy đôi! Ngay sau đó, Diệp Thanh liền kéo cổ tay gãy của hắn, thuận thế lật một cái, nhảy tới, trong chớp mắt đã tước được súng của đối phương rồi! một chỗ hẹp như thế này, nếu đối phương nổ súng, thì bản thân thật khó mà tránh được, hơn nữa, chẳng may bắn phải Ninh Não Nhi hay Tằng Mẫn San, thì chẳng phải sẽ chẳng đền nổi sao? - A~~ a~~!! Tên cảnh sát đó yếu ớt rên lên, rên một cách thảm thiết. Tức khắc, cửa phòng thẩm vấn liền bị mấy người bên ngoài thúc toang ra, bốn năm tên cảnh sát tay lăm lăm cầm súng xông vào, nhao nhao hét lên: - Còn không thả người ra, lập tức bắn bỏ! Diệp Thanh cười khẩy: - Chắc chúng mày sớm đã có âm mưu rồi! - Mày nói bậy bạ cái gì đấy, buông Tiểu Lý ra mau! Tiểu Lý chính là thằng cha thê thảm đang bị Diệp Thanh vặn ngược tay dựng trước ngực làm bia đỡ đạn, chọc ai thì không chọc, lại chọc ngay phải Diệp Thanh, coi ông là quả hồng nhũn chắc, ngu thì chết! Diệp Thanh nói: - Nói đi, ai sai chúng mày làm thế này? - Tiểu tử, tao không biết mày đang nói gì, còn không thả người ra, tao cho mày không sống nổi mà bước ra căn phòng này đâu! Tên cảnh sát lúc trước có ánh mắt thâm độc bước vào phòng, lấy tay vuốt ve cây súng đen đương lóe ra ánh kim loại sáng bóng. Tên Tiểu Lý giống như nhìn thấy cứu tinh, hét lớn: - Sếp ơi, thằng cha này đúng là lớn mật, dám hành hung cảnh sát trong cục chúng ta, à, không, là ngang nhiên tập kích cảnh sát, sếp à, xương cổ tay của em bị gãy rồi! Sau đó, liền vô cùng õng ẹo khóc. Diệp Thanh kinh thường, liền vả cho hắn một cái tát, quát: - Tru cái quỷ gì chứ, mày mà còn tru lên nữa thì tao đập nát mồm mày ra đấy! - Diệp Thanh, mày to gan lắm, mày biết mày đang làm cái gì không? Tên cảnh sát cầm đầu chau chặt mày lại, tự tay dùng súng ngắm thẳng vào hắn, lạnh lùng nói: - Tao đếm đến ba, mày còn không thả người, thì đừng trách đạn không có mắt! Mấy tên cảnh sát bên cạnh cũng hùa theo: - Đúng đấy, bằng này tuổi rồi, trước nay chúng tao chưa thấy có đứa nào dám giương oai trong phân cục cảnh sát Đông Thành này! - Sếp, thịt hắn luôn đi! Nói xong, mấy người này đều định nổ súng, dường như chẳng thèm để ý đến sinh mạng của tên Tiểu Lý kia nữa, Diệp Thanh hốt hoảng, bản thân mình thì chẳng sao, chỉ sợ không bảo vệ được Ninh Não Nhi và Tằng Mẫn San, tức khắc kiền “phạp” một cái, ném thẳng một tấm bài nặng trịch xuống bàn! Đây chỉ là một tấm bài rất nhỏ, không lớn, nhưng quẳng lên trên bàn, lại phát ra một tiếng vang “phịch” khá to, rõ ràng nó khá dày. Trông có vẻ hơi giống hắc ngọc, nhưng lại được làm từ một loại hợp kim không biết tên, dưới ánh sáng mạnh, phát ra những tia sáng bóng rực rỡ của kim loại lạnh, còn có chút cảm giác mềm mại ấm áp của ngọc, cực kỳ thần bí, nhất là mặt chính diện của chữ “Viêm”, nét chữ uốn lượn như rồng bay, lại cứng cáp có lực, nếu người bình thường chằm chằm nhìn một lúc, sẽ cảm thấy, chữ này dường như được sống lại, tựa có ngọn lửa đương hừng hừng thiêu đốt! Lệnh bài Viêm Hoàng! Không sai, tấm lệnh bài này chính là chiếc lệnh bài mà Nhiễm Dực Phủ tặng hắn lúc ở căn cứ Viêm Hoàng, căn cứ Viêm Hoàng thế lực hùng mạnh, Nhiễm Dực Phủ tốt xấu gì cũng là một viên tướng, chứ không phải là người mà mấy tên cảnh sát tép diu này có thể động tới, vốn dĩ, Diệp Thanh không muốn lúc nào cũng phải dựa vào mối quan hệ với người khác, nhưng sự tình cấp bách, cũng chẳng thể suy xét được nhiều đến thế. Đám người này rõ ràng là muốn trị hắn một trận, hắn sao có thể khoanh tay chịu chết chứ? Theo hắn đoán, nếu không phải Vương Trí Quân, thì chính là Nhiêu Thiên Đôn, trong Kinh Thành, cũng chỉ có hai kẻ thù này có thể điều khiển được ban ngành chức năng này của nhà nước . Quả nhiên, tên cảnh sát cầm đầu kia nhìn thấy tấm lệnh bài Viêm Hoàng, khóe mắt liền giần giật một lúc, do dự một lát, rồi vẫn cầm lên xem xét kỹ lưỡng một hồi, tấm lệnh bài nặng trĩu trong tay, hơi véo một chút, liền biết ngay đây không phải đồ giả mạo! - Vương Nhị thiếu gia cũng thật là, đối phương có ô dù lớn mạnh thế này, cũng không thèm nói với mình một tiếng, việc này thế này thì có chết không! Tên cảnh sát có chút hối hận, trong lòng thầm nguyền rủa tên Vương Trí Quân một hồi, rồi tức khắc cầm lệnh bài Viêm Hoàng ném trả Diệp Thanh, sau đó thu súng lại, cũng chẳng thèm giải thích thêm một lời, cứ thế rời đi.