Thần Y
Chương 674
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 674: Kính nhìn xuyên thấu siêu cấp.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Từng có một vị chuyên gia người Mỹ chuyên nghiên cứu về các loại rắn độc, tên là Bower Side, ông từ nhỏ đã thấy mỗi năm trên thế giới có hàng trăm vạn người bị rắn độc cắn chết, liền quyết tâm nghiên cứu ra một loại thuốc kháng độc, ông nghĩ đến, con người một khi đã từng mắc bệnh đậu mùa, sẽ sinh ra khả năng miễn dịch đối với loại bệnh này, nhưng sau khi bị rắn độc cắn liệu có thể sinh ra chất miễn dịch? Chất kháng độc sinh ra trong người liệu có thể dùng để sản xuất ra thuốc chữa nọc độc của rắn độc không đây?
Bower thiết tưởng điều này cũng có khả năng, bởi vậy, từ năm 15 tuổi, ông đã truyền vào cơ thể một lượng độc rắn lớn, đồng thời cũng tăng dần liều lượng và độc tính.
Loại thí nghiệm này cực kỳ nguy hiểm và thống khổ, mỗi lần tiêm vào, ông đều ốm một trận thập tử nhất sinh, đủ loại rắn độc thành phần không đồng nhất, phương thức tác dụng cũng không giống, mỗi lần tiêm vào một loại độc mới, chất kháng độc ban đầu không thể phát huy tác dụng, lại phải chịu thêm một sự tra tấn mới của chất kháng độc mới.
Trải qua không biết bao nhiêu lần thử nghiệm đầy nguy hiểm và đau khổ, Bower rốt ruộc cũng có được thành quả, sau này, ông phân tích chất kháng độc có trong máu của bản thân, thử tạo ra một số loại thuốc chống lại độc rắn, cứu sống không biết bao nhiêu người bị rắn độc cắn thương!
Vị tiền bối này lấy thân thử độc, công đức tuy không bằng Thần nông thường bách thào, nhưng tinh thần cũng không kém là bao, Diệp Thanh cực kỳ khâm phục, nhưng người Nhật Bản thì hắn lại vô cùng căm hận!
Đã từng, lúc hắn học chuyên ngành y tá, có một thầy giáo tốt nghiệp tại trường đại học y khoa Osaka ở Nhật, trường này ngang ngửa với trường đại học Đông Kinh, đều là những trường đại học tốt nhất của Nhật Bản, vị thầy giáo này từng giảng trên giảng đường, tại sao đại học Osaka lại là đại học hàng đầu về lĩnh vực y học? Bởi vì, rất nhiều thành quả đều dựa vào những số liệu thí nghiệm trên những người lính Hoa Hạ của đội quân 731 còn sống sót năm đó!
Lúc đó không biết đã từng đem không biết bao nhiêu người Hoa Hạ ra làm thí nghiệm, mức độ tàn nhẫn tuyệt đối không phải mức độ tự ngược đãi “rất nhỏ” của Bower có thể so sánh nổi, những tư liệu đạt được cũng càng lúc càng quý báu!
Có thể nói thế này, sự tiến bộ của y học Nhật Bản, là dựa trên không biết bao nhiêu oan hồn của người Hoa Hạ!
Suy nghĩ của Diệp Thanh đổi nhanh như điện, không biết vì sao lại nhớ lại câu chuyện này, lại nhớ lại cái chết thảm khốc của cô thư ký của Tằng Mẫn San, trong lòng lại càng thêm tức giận, có điều, hắn càng tức giận lại càng tỉnh táo, hai chân hạ mạnh xuống, đạp cương bố đấu, nhưng dẫm lên trên bề mặt tuyết xốp, lại chỉ lưu lại một dấu chân nhàn nhạt, âm thanh nhẹ tới mức gần như không phát ra, tựa cánh hoa rơi xuống!
Diệp Thanh lục giác căng ra, tức khắc, tiếng tuyết rơi trong phạm vi trăm mét đều có thể nghe rỗ mồn một, nếu bây giờ có con muỗi hay con kiến, nào sợ chỉ có một con, e là Diệp Thanh cũng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh hay tiếng chuyển động của nó, có điều, lại căn bản không tìm được một chút tung tích nào của tên sát thủ!
- Người này Ẩn thuật cao gớm, không ngờ ngay cả nhịp tim, mạch đập thậm chí cả tiếng hô hấp cũng không có!
Diệp Thanh thậm chí còn đương hoài nghi, người này sớm đã rời khỏi đây một cách thần không biết quỷ không hay rồi, nhưng trực giác nhắc nhở hắn, nguy hiểm kề thân, chỉ là công lực của bản thân không đủ, không phát hiện nổi đối phương! A, đúng rồi, người này nhất định từng luyện qua mấy thứ công phu chẳng hạn như Quy tức công vv!
Nếu thực sự không tìm thấy, thì ông đây dù có phải mất một ngày, đào từng tấc đất cũng phải lôi bằng được mày ra, tao không tin mày có thể kiên trì ba ngày ba đêm không thở!
Chỉ cần hít thờ một cái Diệp Thanh tin rằng, bản thân có thể tìm ra đối phương ngay tức khắc!
Đương nhiên, đây chỉ là một biện pháp ngốc nghếch, rất nhanh Diệp Thanh liền tìm ra cách phá giải, chính là từ Y linh bảo tháp dùng một lượng ít giá trị linh y đổi lấy một cái kính nhìn xuyên thấu vừa đơn giản mà kỹ thuật lại hết sức cao thâm, cái kính này, hắn cũng muốn có lâu lắm rồi, định dùng để nhìn trộm các cô gái, có điều, chung quy là vẫn chưa đổi, sau này lại có được tận mấy nàng mỹ nhân tai họa cấp số, như Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, An Tiếu Trúc vv cho nên ý niệm nhìn trộm này liền phai nhạt tự rất lâu rồi!
Không ngờ, lại đổi ra vào đúng lúc này!
Chiếc kính này, là sản phẩm của Y linh bảo tháp, chức năng nhìn thấu đương nhiên không đơn giản rồi, trong phạm vi trăm mét tất cả sự tồn tại của những vật hữu hình hay vô hình, ngay cả thứ như Tiểu Vũ Nhi, ngay cả âm hồn thể ở sâu trong vũ trụ xa xôi của Linh tự văn minh, đều không thể che giấu, thủ thuật che mắt có cao minh đến đâu, cũng sẽ bị phá giải ngay tức khắc!
- Khà khà!
Diệp Thanh móc cặp kính công nghệ cao này từ trong túi ra, vừa đeo lên, lập tức đã phát hiện cách đó không xa, có một bộ xương trắng, đương núp ở phía sau một cây thương tùng!
Bộ xương này đương nhiên là tên Ninja người Nhật đến ám sát Diệp Thanh, nhưng không phải là bộ xương thật, mà là kính xuyên thấu đã loại bỏ hết tất cả những thứ vô căn cứ, dò ra chỗ đứng của đối tượng! điều khiến người ta cảm thấy kì quái là, đối phương rõ ràng ẩn núp sau thân cây, thì tại sao mắt thường của mình trước sau lại không nhìn thấy chứ?
Bản thân sớm đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chẳng nhẽ công phu Ninjutsu của tên Nhật Bản này lại cao đến vậy? Hắn hồn nhiên không biết, tuy công phu cao cường, nhưng lại thuộc vào loại “giàu xổi” , căn bản không có sư phụ nào hướng dẫn, cũng không biết một thứ võ công có hệ thống và một số bí kỹ, mấy thứ võ công đó của hắn đều là từ y thuật, đặc biệt là tích lũy từ trong chân pháp mà có! Thêm vào đó kinh nghiệm chiến đấu so sánh với những người lành nghề mà nói, cũng không phong phú gì, không kinh nghiệm, đương nhiên là không phá được thứ kỳ thuật quỷ dị được kế thừa không biết bao nhiêu trăm năm này rồi.
Kỳ thật, nếu cho hắn nếm thử vài lần, nhấy định sẽ cực kỳ nhanh chóng giải phá được thủ thuật che mắt của mấy người đó!
- Ha ha!
Diệp Thanh sau khi phát hiện chỗ ẩn náu của đối phương, chỉ cười lạnh trong lòng chứ không hề tiến lên, ngược lại, lại quay người bước vài bước, đi về phía khác tìm.
Vừa mới giả bộ, bước được một bước, thình lình, hai tay phóng về phía sau, nhanh như tia chớp, chỉ nghe thấy hai tiếng “vù” “vù” rất nhỏ xé gió vang lên, tên Ninja Nhật Bản đó tức khắc đau đớn kêu lên, hiện ra nguyên hình, thân thể chấn động, định tiếp tục nhảy lên chạy trốn.
Diệp Thanh lúc này mới thong thả quay người lại, con ngươi sáng quắc như điện, lạnh lùng quát:
- Thôi đứng lại cho tao!
Người này tức khắc tựa như người gỗ ngoan ngoãn, gần như tiếng nói của Diệp Thanh vừa dứt, hắn đã lập tức “ầm” một cái ngã thẳng cẳng xuống! trên người cắm hai chiếc ngân châm, đều đương lung lay ở những huyệt vị quan trọng!
Diệp Thanh chạy lại xem, lập tức vỗ bộp một cái vào trán, ảo não không thôi:
- Sao lại quên mất thằng cha này nhỉ!
Truyện khác cùng thể loại
1253 chương
17 chương
271 chương
1046 chương