Thần Y
Chương 639
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 639: Hung hăng, tàn ác!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Tiếng hát du dương, giọng hát của cô nữ ca sĩ da đen hơi khàn khàn tang thương, nhưng lại rất có mùi vị, trong quán gần như tất cả mọi người, đặc biệt là đàn ông, đều ngâm nga lắc lư như say như dại theo tiếng hát.
Diệp Thanh lại không làm như vậy, có thể là do, một là, tính cách trầm lắng, hai là, quan niệm thẩm mỹ so với người châu phi quả thực rất không giống nhau, đối với cái màu đen không khác nào than này, chỉ cần nhắm mắt với khép miệng lại, ánh đèn hơi tối một chút, thì còn chẳng cả nhìn thấy người của cô ca sỹ da đen này, thực sự là hứng không nổi!
Hơn nữa, hắn lục giác nhạy bén, sớm đã phát hiện, cô ca sỹ da đen này ngoài dáng người cũng tạm được, nhưng da thì con lâu mới có thể khen nổi, ngay cả một phẩn mười của An Tiếu Trúc với Mã Tiểu Linh còn không bằng, mà so với mấy hình dung từ đại loại như: trắng tinh hơn tuyết, hay trắng nõn như sữa, hoặc nõn nà như ngọc vân vân thì tuyệt đối không thể nào dùng nổi với nàng này, mà loại sau mới là thứ mà Diệp Thanh thích, thằng nhãi Diệp Thanh này trong xương tủy vẫn là thích những mỹ nữ đông phương.
-Trò chơi này tuy đơn giản, nhưng rất thú vị, Diệp Thanh lại đây, chúng ta cùng chơi.
Mã Tiểu Linh ngoắc đầu ngón tay, gọi Diệp Thanh.
Diệp Thanh đương nhiên là ba chân bốn cẳng vội vội vàng vàng xúm lại với các nàng.
An Tiếu Trúc nhìn thấy, lập tức mím mím môi, thầm nói, lúc bình thường tôi gọi anh, chũng chẳng thấy anh ngoan ngoãn như thế, chị Tiểu Linh chỉ ngoắc ngoắc đầu ngón tay, anh liền ngoan như cừu con thế chẳng phải rõ ràng là đang ức hiếp con người hiền lành như mình sao? An Tiếu Trúc quyết định chủ ý, lần sau mình cũng phải ngoắc ngoắc đầu ngón tay, xem xem hắn có chạy lại không, nếu không chạy lại, hừ, tôi cắn đứt tên Tiểu Diệp Thanh của anh!
-Chơi thế nào?
Diệp Thanh hỏi.
Mã Tiểu Linh nói:
-Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần dùng miệng truyền bài, một số quán bar trong nước trò này rất thịnh hành đấy, hình như một số minh tinh của Hàn Quốc trong chương trình nghệ thuật tổng hợp cũng từng chơi qua đấy.
Diệp Thanh lập tức trợn tròn mắt lên, Mã Tiểu Linh bực mình lườm hắn một cài, còn nhẹ mân đôi môi hồng, giải thích:
-Em ngày trước là chơi cùng con gái, chứ không phải cùng con trai chơi qua trò này đâu nhá.
An Tiếu Trúc bĩu môi nói:
-Chị Tiểu Linh, làm gì phải giải thích với anh ấy chứ, cứ cho là chị cùng người con trai khác chơi qua trò này thì cũng đã làm sao? Đồ hẹp hòi!
Diệp Thanh nhún nhún vai, thanh minh nói:
-Anh hẹp hòi lúc nào chứ? Là các em nghĩ sai lệch ý chứ!
-Không phải thì tốt.
An Tiếu Trúc dương dương tự đắc hếch cằm lên, nói với Tần Cầm:
-Chị Cầm, vừa hay chúng ta ở đây có bốn người, cùng nhau thử chơi đi, trò này em trước kia cũng chưa từng chơi lần nào cả!
Mã Tiểu Linh nghe thấy thế không nén nổi bật cười, thầm nói, cô ngày trước thường xuyên vào quán bar uống rượu mà còn chưa chơi qua trò này? Là một cách giải thích biến tướng với Diệp Thanh? Có điều lúc này hiển nhiên cũng không phải là thời điểm tốt để vạch trần kỹ sảo của cô bé.
Tần Cầm nói:
-Hay là mọi người chơi đi, chị xem là được rồi.
Suy cho cùng tuổi cô cũng hơi cao, cũng phải đến ba năm ba sáu tuổi, nhưng nói về bề ngoài, Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc trông đều mới tầm hai mươi tuổi, Mã Tiểu Linh là do dùng viên Trú nhan đan, còn An Tiếu Trúc bản thân vốn dĩ đang ở tuổi này, hai người đều xinh đẹp trời sinh, tươi trẻ hơn người, kể cả Tần Cầm cũng được coi là khí chất mỹ nhân, nhưng dẫu sao năm tháng không tha cho bất cứ ai, so với hai cô gái này thì kém xa rất nhiều, khiến cho người ta cảm thấy không phải là người cùng tuổi.
An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh kéo mấy lần, cô cũng không chịu chơi, đành phải chơi cùng Diệp Thanh, trước tiên An Tiếu Trúc dùng miệng ngậm lấy bài truyền cho Mã Tiểu Linh, sau đó Mã Tiểu Linh lại truyền cho Diệp Thanh, sau đó Diệp Thanh lại truyền cho An Tiếu Trúc, được mấy vòng, nước miếng của ba người đã lẫn hết vào với nhau, không biết là An Tiếu Trúc cố ý hay vô ý, dù gì, lá bài đột nhiên rơi vèo xuống đất, sau đó, liền kiss Diệp Thanh một cái trước mặt mọi người.
Xem đến mức Tần Cầm không ngừng lắc đầu, thầm nói, con nha đầu ngốc này đúng là một chút cơ mưu cũng không có, trước mặt người khác làm sao mà cám dỗ, quyến dũ được bạn trai của người ta? Cứ cho là cô phải đục tường thì cũng phải âm thầm lén lút chứ? Mà cái cô Mã Tiểu Linh kia cũng kỳ cục, không ngờ lại không hề tức giận? Nếu đổi là mình, đoán chừng đã rất không vui rồi!
Đương nghĩ ngợi, thình lình, lá bài lại rơi xuống lần nữa, lần này, lại là An Tiếu Trúc với Mã Tiểu Linh hôn nhau, càng làm cho Tần Cầm dở khóc dở cười, thế này là cái nào với cái nào chứ, không ngờ, bọn trẻ trong nước bây giờ lại mở cửa như thế, so với bên Mỹ thì chẳng kém bao nhiêu!
Thời Tần Cầm còn là thiếu nữ, đã từng sinh sống bên Mỹ, sau đó một thời gian dài rất ít về Hoa Hạ, cho nên mới kinh ngạc như vậy, ký ức của cô đối với Hoa Hạ còn dừng lại ở hơn hai mươi năm trước cơ!
-Cút ngay cút ngay, chỗ này bổn thiếu gia bao rồi!
Diệp Thanh với hai cô gái đương chơi vui, đột nhiên, một tiếng nói không chút êm ái vọng đến, sau đó, là một trận náo động.
Diệp Thanh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy, mấy thằng đàn ông da đen cường tráng đang vây quanh một công tử ca trẻ tuổi phong cách ăn mặc cực kỳ nổi loạn, đương nhiên cũng là người da đen, bước vào quán ba, một tay thuộc hạ trong đó liền chỉ một chiếc bàn ở giữa, bắt đầu công khai cướp chỗ ngồi.
Chỗ này, là vị trí đẹp nhất của cả quán bar, lúc trước mấy người Diệp Thanh đến sớm, hoàn toàn chẳng có ai, lúc đó, Tần Cầm đã muốn ngồi ở đó, sau đó lại thấy hai cô gái đi theo Diệp Thanh tìm một góc khá kín đáo, mới đến ngồi cùng.
Lúc này, Tần Cầm liền kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái, thầm nói, tên Diệp Thanh này chẳng nhẽ có năng lực biết trước những việc trong tương lai, biết là tối nay có người đến cướp chỗ, cho nên mới không ngồi? có điều ngay sau đó cô lại cười, cái này thì rõ ràng là không có khả năng rồi, nguyên nhân duy nhất, chính là tính cách của vị bác sĩ Diệp này khiêm tốn, không thích chơi trội, đối với khả năng dẫn đến xung đột tranh chấp chỗ ngồi đẹp, là tránh trước đi.
-Chỗ này cũng chẳng phải là nhà của mày, chúng mày dựa vào cái gì....
Mấy người trẻ tuổi đương ngồi ở chỗ đó đương nhiên hết sức không phục, trong đó một chàng thanh niên trông có vẻ hơi cường tráng một chút liền đứng lên, kêu to hét lớn, đáng tiếc, còn chưa nói hết câu, đã lập tức ăn một quyền móc hung ác, “a” một tiếng liền văng ra ngoài.
-Các người sao lại ngang ngược thế này chứ?
-Bọn chó, dám đánh huynh đệ của tao.
-Mọi người cùng lên, liều mạng với chúng nó, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?
Sau đó, mấy thanh niên còn lại gần như đồng thời đứng lên, hoặc là nắm nắm đấm lại, hoặc là xông lên.
Song, tức khắc, thân hình của bọn họ liền đứng khựng lại, hóa ra, mấy mấy khấu súng đen ngòm đột nhiên xuất hiện, chĩa vào bọn họ.
Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc cùng lúc sửng sốt thở nhẹ, rất nhiều người trong quán ba cũng đều trở nên im lặng, thập chí ngay cả ca sỹ trên sân khấu cũng ngừng hát, cảnh tượng nhất thời yên lặng.
-Thức thời đấy, cút mau, nếu không, tao cho chúng mày phơi thây đầu đường!
Trong đó một gã thuộc hạ da đen cường tráng nghiến răng ken két nói, bừng bừng sát khí, khiến người ta cảm thấy, người này thực sự dám nổ súng trước mặt mọi người.
Mấy cậu thanh niên da đen đó đương nhiên cực kỳ “thức thời”, tức khắc xám ngắt rời đi.
Diệp Thanh lắc lắc đầu, thầm nói, xã hội này lũ cặn bã đúng là chẳng ở đâu thiếu, có điều, nếu chúng mày dám chọc vào ông đây, ông chắc chắn cũng sẽ cho chúng mày từng đứa từng đứa phơi thây đầu đường, đánh chết chúng mày chẳng khác gì giẫm chết kiến!
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
70 chương
93 chương
1000 chương
1190 chương
72 chương