Thần Y
Chương 597
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 597: Đại nhân vật.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
........
Chó chết! Ông xỉ vả tôi thì không sao, lại dám chửi bới cả phụ thân tôi? Đúng là muốn chết mà! Tôi chẳng cần biết ông là ai, dám chửi người thì phải gánh chịu hậu quả!
Tuy rằng, Diệp Thanh ngay đến mặt của phụ thân cũng chưa từng nhìn qua lần nào, nên cũng chẳng thể nói là tình cảm nồng đậm, nhưng nói cho cùng huyết mạch chí thân, không chấp nhận để kẻ khác làm nhục!
Bây giờ không cần nói là một tên tướng quân tẹp nhem, kể cả là tổng thống quốc gia, dám mắng Diệp Thanh,dám mắng phụ thân hắn, thì hắn cũng dám tức khắc ra tay, ít nhất cũng phải lên trước đá cho hai phát, nếu bị kẻ khác chửi, làm nhục mà cũng không dám trả đòn, thì sống còn có ý nghĩa gì nữa!
Hơn nữa, Diệp Thanh bây giờ có “cơ sở” vững chắc, có tòa thành băng tuyết lớn như thế làm hậu thuẫn, lại còn có các trang bị sắc bén như tiểu phi thuyền, nào sợ hạm tàu sân bay của đế quốc Mỹ, đối mặt với Diệp Thanh thì chỉ có nước bị ăn đánh!
Với lại, Diệp Thanh lại từng hoảng sợ phát hiện, cái tòa thành băng tuyết đó của hắn, toàn bộ chính là một hạm thuyền cấp thành thị siêu cấp khổng lồ, còn thuộc vào loại thành phố lớn cùng lúc có thể dung nạp lên đến hàng triệu người, chỉ có đều tạp thời năng lượng chưa đủ, chưa đủ để bay lên không gian, càng không thể thực hiện các cú nhảy trong không trung, nhưng hiện tại Tiểu Vũ Nhi đã đang bắt tay tiến hành việc sửa chữa hệ thống năng lượng, thu thập lượng năng lượng mặt trời vô tận tiến hành chuyển hóa, dự trữ, qua thời gian nữa, chưa chắc là không thể toàn lực khởi động lên được!
-ầm ầm
Diệp Thanh giáng một chưởng xuống, không khí nổ vang, uy mãnh đến khôn cùng, dường như trời cũng đang sụp xuống! tuy nhiên, Vương Hữu Sơn dù tuổi tác đã cao, thân thủ đã không được như ngày trước, nhưng kinh nghiệm thì phong phú vô cùng, có vẻ như dự đoán trước được tình hình, trong lúc kình phong trước mắt hoa lên, liền biết là không hay, lập tức lùi về phía sau, liên tiếp ba bước, không ngờ trong tích tắc nguy hiểm đó lại tránh được thế chưởng của Diệp Thanh, cùng lúc đó, hai tên cảnh vệ dũng mãnh phía sau lưng ông ta nhanh chóng nhảy lên!
-tiểu tử, mày muốn chết à!
-lão xược!
Hai gã cảnh vệ kia tên nào tên ấy đều quát lớn, thi triển thuật bắt tóm kịch liệt dữ dội, ngăn lại!
Bọn họ căn bản không dám nổ súng, một là do khoảng cách quá gần, thân pháp của Diệp Thanh quá nhanh, Nhiêu Thiên Đôn, Nhiễm Dực Phủ, Nhiễm Vân Phi ba người bọn họ lại ở bên trái rất gần, ngộ thương bất cứ một người nào, chẳng phải đều là bọn họ phải gánh chịu sao! Hai là, hai người họ cảm thấy nổ súng nhất định vẫn không kịp, cũng không ngăn chặn nổi cái thằng tiểu tử này, còn không thực tế bằng lấy thân mình che chắn!
-bịch ! bịch!
Gần như đồng thời hai tiếng trầm đục vang lên, hai tên vệ sỹ kia lập tức tựa như chiếc thuyền nhỏ trong ngọn sóng lớn, thân thể bị đá bay ra ngoài!
Vương Hữu Sơn kinh hãi, lại lùi một bước lớn về phía sau, đáng tiếc, trong chớp mắt đã đâm vào tường!
-cho chết này!
Diệp Thanh như hình với bóng, đạp nhanh một bước lớn, dường như chỉ trong chớp mắt, đã áp sát lên phía trước, bàn tay to vung ra, liền hung hăng bóp lấy cổ họng của Vương Hữu Sơn, ghì chặt vào vách tường!
-cha nuôi!
Nhiêu Thiên Đôn kêu lên sợ hãi, trong ánh mắt có vài phần kinh hoàng, cảm thấy Diệp Thanh con người này quả thực phát điên rồi, không ngờ ngay cả cha nuôi hắn, đường đường là một đại nhân vật cấp bậc thượng tướng, ủy viên quân ủy, mà cũng dám tùy ý ra tay đánh! Thực sự là coi trời bằng vung!
Nhiễm Dực Phủ cùng Nhiễm Vân Phi cũng có phần chết lặng! bọn họ cũng không ngờ được, phản ứng của Diệp Thanh lại kịch liệt như thế! Có điều, sau đó lại bắt đầu càng khâm phục tán thưởng Diệp Thanh!
Nhiễm Vân Phi hai mắt sáng lên, trong lòng khen thầm, đánh hay lắm! Cái tên Vương Hữu Sơn này, xưa nay hoành hành ngang ngược, không ngờ lại còn dám đến cả căn cứ Viêm Hoàng mà bắt nạt người, cũng phải để hắn nếm mùi lợi hại! hì hì, về hậu quả đã đánh hắn, chẳng nhẽ Nhiễm Gia ta lại không chống đỡ nổi sao?
-ư..ư....ư.... cổ họng Vương Hữu Sơn bị Diệp Thanh bóp gọn trong tay, giãy dụa một hồi, biết là giãy nữa cũng không thoát ra được, sắc mặt đỏ lựng, chỉ cắn răng không nói, kể cả, hắn có muốn nói, cũng chẳng thốt được ra lời!
-Cha nuôi! Mày bỏ ngay cha nuôi tao ra!
Nhiêu Thiên Đôn lúc này chân tay luống cuống, đầu óc mộng mị, hoàn toàn không biết nên phải làm gì? Hắn trước giờ chưa từng hặp phải vấn đề khó giải quyết như thế này, trước nay đều là hắn gây khó dễ cho người khác!
-Tiểu tử kia, buông Vương tướng quân ra!
-Mày dám đánh cả tướng quân quốc gia sao, mày sống đến nỗi chán rồi à!
Hai tên cảnh vệ dũng mãnh miệng sưng vết máu, đứng dậy, tay lăm lăm khẩu súng, rống lớn.
Vừa nãy, Diệp Thanh đã là nương tay lắm rồi, chỉ đá bay bọn họ thôi, còn chưa hạ sát thủ! Nói cho cùng, giáo huấn cho đối phương một trận, so với việc giết chết chúng, thì có một sự khác biệt cực lớn!
Nếu thật sự giết chết một ủy viên quân ủy, thượng tướng nhà nước, phỏng chừng, thế lực Nhiễm gia có lớn nữa, quan hệ của mình có rộng có lớn nữa, cũng chẳng thể hóa giải được cục diện này, nếu như vậy, chỉ còn một con đường, di dân đến tòa thành băng tuyết, nhưng đó chỉ là trong trường hợp xấu xấu nhất, chưa đến thời điểm mấu chốt, Diệp Thanh không hề muốn đi bước đó!
Hai gã cảnh vệ cũng không dám nổ súng, bởi vì, Vương Hữu Sơn đương trong tay của Diệp Thanh, hơn nữa, điều khiến bọn họ căm phẫn nhất nhất là, thằng cha này, lại bóp cổ Vương tướng quân nhấc ông ra phía trước, làm lá chắn, lá chắn làm từ một phản thịt!
Còn một nguyên nhân khác, đó chính là, bọn chúng trong lòng hoảng loạn, vô cùng kinh sợ, chúng đều là tâm phúc của Vương tướng quân, lại là loại quân tinh nhuệ của đội quân tinh nhuệ trong quân đội, cao thủ bắn súng với đánh nhau, ấy thế mà lại không chắn nổi một chiêu của thằng bác sỹ trông gầy teo như cây củi này!
Đây là thứ quái thai bậc nào chứ!
-Chắc ông là Vương Hữu Sơn hả, ông dám lăng mạ phụ thân ta, thì phải gánh chịu hậu quả!
Diệp Thanh tay bóp cổ Vương Hữu Sơn, lạnh lùng nói:
-Tôi không cần biết ông là tướng quân gì, chức có to nữa, thì cũng không có tư cách sỷ nhục cha tôi! Ông mắng ông ấy ba câu, chửi tôi hai câu, thì ăn năm cái tát của tôi đi!
Nói xong, tiếng bốp bốp liền vang lên, cho Vương Hữu Sơn ăn năm cái bạt tai, sau đó, quăng ra ngoài, Nhiêu Thiên Đôn cùng hai tên cảnh vệ lập tức xông lên đỡ lấy!
Năm cái bạt tai lúc nãy, đương nhiên là dùng sức không nhẹ, Vương Hữu Sơn tuổi tác lại lớn, quả thực là suýt chút nữa thì bị đánh ngất rồi! sự xấu hổ và giận giữ trong lòng càng không để đâu cho hết! Bản thân đường đường là tướng quân, không ngờ lại bị một thằng bác sỹ quèn như con kiến tạt tai? Loại nhục nhã này làm sao có thể nhẫn nhịn!
Vương Hữu Sơn phun ra một ngụm máu, tức đến nỗi lông mày, chòm râu cứ run bần bật, da mặt còn bắt đầu co giật, tức thấu trời, thân hình còn chưa đứng vững đã hét lớn:
-Tên Nhiễm Dực Phủ kia ngươi được lắm, ông xem xem ông đã mời được loại người nào đây! Ông mà không lập tức bắn bỏ thằng tiểu tử này, tôi không để yên cho ông đâu!
Nhiêu Thiên Đôn nhìn thấy Vương Hữu Sơn đã thoát vây, tưởng Diệp Thanh không dám ra tay giết người thật, lập tức dũng khí liền lớn hơn một chút, cũng phụ họa quát:
-Thằng họ Nhiễm, thằng họ Diệp kia, chúng mày muốn tạo phản đấy à?! Dám động chân động tay với cấp trên, cha nuôi ta tốt xấu gì cũng là thượng tướng, ủy viên quân ủy, tôn nghiêm há để mạo phạm! Các người cứ đợi đấy, đến lúc cha nuôi ta quay về, triệu tập đại binh, diệt chết các người!
Nhiễm Vân Phi giễu cợt nói:
-Mày tưởng bố nuôi mà là ai chứ, ông ta dám tự tiện điều động quân đội mà sống mái với nhau, thì đó mới chính là tạo phản thực sự!
Nhiễm Dực Phủ gật gật đầu, tự tiện huy động quân đội ác chiến bằng hỏa lực, người mình đánh người mình, thì hậu quả đó ai dám gánh vác, cứ cho là hiện tại, xung đột phạm vi nhỏ, cũng là một việc rất khó giải quyết cho công bằng rồi, về sau, không biết phải cần đến bao nhiêu nước cờ chính trị, có lẽ, Nhiễm gia còn phải huy sinh một phần lợi ích! Cậu nhóc Diệp Thanh này, hơi quá kích động một chút, có điều, ta thích, haha!
-Được rồi, Vương tướng quân, sự việc ngày hôm nay thật sự là hiểu lầm, thực sự muốn truy cứu, thì cũng là ngài nhục mạ Diệp Thanh, phụ thân của Diệp Thanh trước, còn Diệp Thanh, còn trẻ nên nông nổi, thể lực đang cường tráng, thi thoảng có những hành vi khác người, cũng là việc vô cùng bình thường, tôi thấy, việc này thôi bỏ đi vậy, ngài hay là cứ về trước đi!
Nhiễm Dực Phủ mỉm cười, vẻ mặt xin lỗi nói, có điều, trong lời nói của ông, lại không hề nghe ra được một chút áy náy nào.
Thành tâm xin lỗi! truyện cười! Nhiễm gia chẳng hề thua kém gì so với Vương gia, mà Nhiễm Dực Phủ ông, địa vịa trong quân đội, cũng chẳng thấp kém hơn Vương Hữu Sơn là bao! Còn sự tranh chấp của hai nhà, bất luận là thương trường hay trên chính đàn, hay trong quân đội, trước nay đều chưa từng dừng lại! cũng chẳng phải đấu với ngươi một hai ngày, ai sợ ai chứ!
Vương Hữu Sơn nhất thời tức đến không chịu được!
Lão đây đường đường là tướng quân, địa vị tôn kính nhường nào, hôm nay, không ngờ lại bị một thằng lang trung không chút thân phận đánh, mẹ nó, sĩ diện mất hết cả đời bà ngoại, há lại chịu dàn hòa!
Điều càng khiến hắn căm giận, chính là, cái thằng nghiệt chủng này, lại là con trai của cái thằng y thần khốn nạn với con tiện nữ lẳng lơ dâm đãng nhà Tằng gia, lại càng khiến hắn không kiềm nén được lửa giận!
Tằng Vũ Lạc hủy bỏ hôn ước, chạy theo y thần, trong mắt hắn, chính là người đàn bà lẳng lơ dâm đãng! Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn không thể nào quên được!
Vương Hữu Sơn gầm lên giận giữ, gân xanh trên trán nhảy loi choi, cướp lấy khẩu súng từ trong tay viên cảnh vệ, liền hướng về phía Diệp Thanh bắt liền một mạch “bang bang bang”, đáng tiếc, làm sao có thể đánh lại được thân thủ của Diệp Thanh!
Diệp Thanh chớp tả hữu ẩn, rất nhanh liền náu mình ở sau một chiếc tủ sắt, còn Nhiễm Vân Phi và Nhiễm Dực Phủ đương nhiên kinh hãi, vội vã rút lui, đồng thời triệu tập thủ hạ!
Lập tức, lại có mười mấy lính vác súng tiểu liên xông vào! Loại vũ khí này cực kỳ sắc bén, tốc độ bắn lý luận, một phút bắn hơn chín trăm phát đạn, mười mấy khẩu tiểu liên cùng nhau bắn phá, không ngừng tấn công, cho dù là gang tấm tức khắc cũng có thể biến thành cái sàng mục nát! Huống chi là người trần mắt thịt!
-Vương Hữu Sơn, mau bỏ súng xuống! nếu không lão đây cho ngươi lãnh án tử hình ngay tại chỗ! Đây là địa bàn của ông đấy!
Nhiễm Dực Phủ có chút nổi giận, ngươi tưởng ngươi dám nổ súng, thì ông đây không dám nổ súng nhá!
-Cha nuôi, chúng ta, chúng ta quay về rồi tính tiếp đi!
Nhiêu Thiên Đôn đôi môi run lên, cậu ta quả thực là đã có chút sợ hãi, vội vàng lôi Vương Hữu Sơn khuyên nói:
-Cha nuôi, tránh voi chắng xấu mặt nào, đợi chúng ta quay về rồi, sau này lại tìm chúng báo thù, cha nuôi đội quân dã chiến của cha đều là thày của những người tinh nhuệ, chỉ cần về đến tổng bộ, chẳng nhẽ vẫn còn sợ... sợ bọn chúng sao?
-Hừ, bố mày hôm nay không giết tên tiểu tử đó, thì bố mày còn mặt mũi nào làm cái chức tướng quân này nữa, còn mặt mũi nào gặp mặt hàng chục nghìn huynh đệ nữa chứ!
Vương Hữu Sơn hai mắt đỏ ngầu, cầm súng chỉ vào mỗi chỗ đứng của Diệp Thanh, đạn trong ổ đạn của hắn không còn nhiều nữa, không muốn tùy tiện lãng phí, hơn nữa, Diệp Thanh lấp đằng sau tủ sắt, hắn bây giờ trong khoảng thời gian ngắn là không thể bắn trúng!
Tiểu tử, tiểu tử, chỉ cần ngươi dám bước ra, ông đây lập tức bắn tung đầu người! Vương Hữu Sơn khóe miệng co giật, nhưng hai tay lại không chút động đậy, một chiếc súng lục đen nhánh nặng trịch nắm trong tay hắn, tản ra sát ý vô tận!
Đúng lúc này, điện thoại quân dụng của Nhiễm Dực Phủ vang lên!
Đinh đinh đinh! Đinh linh linh!
Trong không khí khẩn trương mà nặng nề này, sự đột ngột như thế, khiến cho những người có mặt tim đều giật thót lên một cái, Vương Hữu Sơn thậm chí còn không kìm nổi muốn bóp cả cò súng!
Nhiễm Dực Phủ ngẫm nghĩ một lát , vẫn nghe điện thoại!
-A , là Khương lão à!
Vừa nghe thấy tiếng nói của đối phương, Nhiễm Dực Phủ liền thất kinh kêu lên!
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương