Thần Y
Chương 596
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 596: Dám nhục mạ cha ta hả?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Nhiễm Vân Phi ngạo nghễ nói:
- Vương tướng quân, nhiệm vụ của căn cứ Viêm Hoàng chúng tôi, tin rằng ông cũng biết, công lao của Diệp Thanh có liên quan đến điều đó!
Sắc mặt Vương Hữu Sơn lúc này hơi đổi sắc, suy nghĩ nói, nếu thực sự có liên quân, vậy đừng nói đến nữa, chẳng qua, tiểu tử này chẳng phải chỉ điều trị cho một bệnh nhân sao, sao có thể được đại công lao này!
Không biết, Dương Lãng chấp hành nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, Diệp Thanh cứu anh ta, cũng tương đương tham dự hành động này, đã được Nhiễm Dực Phủ coi là một nhân viên của tổ điều trị hậu cần, báo lên trên tất nhiên có thể được hưởng công lao trong đó.
Còn Vương Hữu Sơn dù sao chẳng phải là người của hệ thống căn cứ Viêm Hoàng , đối với hành động, nhiệm vụ cụ thể bên trong không đặc biệt hiểu rõ.
Nhiêu Thiên Truân có chút lo lắng kêu lên:
- Cha nuôi….
Vương Hữu Sơn xua tay, ngăn hắn ta lại, lại lạnh lùng cười hi hi nói với Nhiễm Dực Phủ :
- Ngay cả như thế, căn cứ Viêm Hoàng các ngươi tại họa giáng xuống đầu, còn không tự biết, quả thực ngu không ai bằng!
Lúc này tay áo rung lên, lần nữa ngồi xuống, hai cảnh vệ phía sau ông cũng lùi một bước, thu súng mà đứng.
Nhiễm Vân Phi phất tay, mấy chục binh sỹ dũng mãnh súng ống tự động cũng nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Nhiễm Dực Phủ coi thường nói:
- Vương tướng quân quá lời rồi, căn cứ Viêm Hoàng tôi phòng thủ kiên cố, làm việc đều là đại sự ích nước lợi dân, làm sao sẽ có tai họa gì!
- Hừ, vậy là ông không biết, căn cứ Viêm Hoàng của các người đã bị tổ chức khủng bố xâm nhập vào!
Vương Hữu Sơn lạnh lùng nói.
Nhiễm Dực Phủ lập tức kinh ngạc, nếu thật sự như thế, vậy tư lệnh này của mình thực sự làm không lâu được rồi, tuy nhiên, lập tức cười ha ha, liên tục xua tay nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! nơi này nếu cũng có gián điệp trà trộn vào, vậy thực sự kỳ lạ!
Vương Hữu Sơn cũng cười to ha ha lên, nói:
- Đáng thương, thật là đáng thương, bị đối phương xâm nhập vào trong tim gan rồi, còn không tự biết! thôi đi, vẫn là lão phu đến nói với ông, ông biết cha đẻ của Diệp Thanh đó là ai không?
- Không phải là Thần y sao!
Nhiễm Dực Phủ chép chép miệng, điều này ai không biết, bên ngoài đều đang lan truyền rồi.
- Vậy ông biết, Thần y người này đến từ đâu không?
Vương Hữu Sơn hỏi.
- ….
Nhiễm Dực Phủ quả thực không biết, Thần y lai lịch thần bí, người bình thường không biết được xuất xứ và nguồn gốc, thậm chí ngay cả quốc tịch, tuổi tác cũng không có ai biết, còn Vương Hữu Sơn là vì năm đó bị Thần y cướp vợ mà sinh thù, qua nhiều lần xung đột, mới biết được một chút.
Vương Hữu Sơn quát:
- Loại lang trung rác rưởi này, tuy được gọi là “ Thần y” mang theo chữ Thần, thực sự là giả thần giả thánh, và có quan hệ đến các nước trên thế giới hiện nay đang dốc toàn lực quét sạch Dược Thần Cốc, năm đó dường như chính là từ Dược thần cốc , con trai của phần tử khủng bố này, căn cứ Viêm Hoàng của các người không ngờ còn mời hắn đến để chữa bệnh, chẳng may lộ ra cơ mật quốc gia, trách nhiệm này ai phải gánh chịu.
Lời này vừa nói ra, Nhiễm Dực Phủ và Nhiễm Vân Phi đều chấn kinh! Dược thần cốc tổ chức tà ác này ở trên thế giới bắt cóc người, đặc biệt là người công tác y học, sớm đã bị các nước liệt vào đối tượng tấn công, chỉ là luôn không tìm được sào huyệt của đối phương mà thôi, thật là ô danh, người dính vào tổ chức này, thường đều tương lai mù mịt.
Nhiễm Dực Phủ chần chừ không chắc, nói:
- Thần y năm đó hành y tế thế, tấm lòng vì vạn dân, y đức cao thượng, sao có thể có quan hệ đến tổ chức khủng bố này?
Vương Hữu Sơn hừ hừ nói:
- người này luôn là tiểu nhân giả dối, ông làm sao biết đó không phải là ngụy trang của hắn ta, thực ra là rắp tâm hại người, muốn nhân cơ hội làm gian phạm? Nếu không thì, sau đó làm sao vội vội vàng vàng bỏ đi, từ đó về sau đều không còn lộ diện, thậm chí mấy chục năm đều không đến Bắc Kinh!
Nhiễm Vân Phi kêu lên:
- Vương Hữu Sơn , ông chẳng qua là tức giận năm đó Thần y cướp vợ ông, lúc này lợi dụng việc công để trả thù riêng mà thôi, phải nói tiểu nhân, ông mới là tiểu nhân chân chính!
Vương Hữu Sơn lập tức đập bàn, ánh mắt sắc bén như dao liền đâm vào Nhiễm Vân Phi! Làm càn, quả thực quá càn rồi, hậu bối ngươi cũng dám tranh luận với ông!
Cùng lúc đó, Nhiêu Thiên Truân nhanh chóng nhảy ra, quát to:
- Nhiễm Vân Phi, ngươi dám mắng cha nuôi ta? Ngươi là thứ quái gì, mẹ kiếp ngươi chán sống rồi sao!
Nhiễm Vân Phi ôm hai tay, lạnh lung cười hi hi nói:
- mắng thì đã sao, cha nuôi ngươi ăn nói xằng bậy, nói năng lung tung, vu cáo hãm hại người tốt, chẳng lẽ còn không cho người khác mắng ?
Nhiễm Dực Phủ không quát lại răn dạy, chỉ là trong lòng ông đang nghĩ ngợi, dù sao đều lật mặt rồi, mắng có mấy câu cũng là gì đâu, Vương Hữu Sơn người còn chẳng phải hai lần ba phen đập bàn đối với ông sao, tuy cấp bậc của ngươi chỉ cao hơn ông một chút, nhưng phải khiến ta khuất phục không dễ như vậy đâu.
Quân nhân sợ nhất là gì? Tất nhiên là đánh nhau! Người ta đều có người có sung, ai sợ ai hả! còn phương diện đánh cờ chính trị, gốc gác Nhiễm gia cũng không kém Vương gia!
Ánh mắt Vương Hữu Sơn ngày càng ép người, trầm giọng nói:
- Nhiễm Vân Phi, kẻ hậu sinh nhà ngươi cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta! Thật là to gan!
Nhiễm Vân Phi chắp tay, vẹo người nói:
- Vương tướng quân quá khen quá khen, gan của tại hạ cũng như người bình thường mà thôi!
- tiểu tử, hãy để ý họa từ miệng mà ra! Nói chuyện phải có trách nhiệm, Vương Hữu Sơn ta lúc nào ăn nói lung tung! Thần y người này quả thực giả thần giả thánh, hơn nữa là đi ra từ tổ chức khủng bố Dược thần cốc, sự việc này ta tất nhiên sẽ tìm đc chứng cứ xác thực, đến lúc lấy ra, hi him ta xem các người còn nói ra soa! Hừ!
Vương Hữu Sơn trầm giọng hừ, sát khí ngập tràn!
Hai cảnh vệ sau ông ta lần nữa nắm chặt báng sung, không khí lại lần nữa căng thẳng!
Đúng lúc này, tiếng hô của một nam tử tràn đầy tức giận vang lên:
- là lũ khốn nào đang nói xấu cha ta?
Thanh âm đinh tai nhức óc, ngập tràn tức giận,, ở trong hành láng rộng lớn của căn cứ “ vù vù vù vù vù” vọng lại, tất nhiên là Diệp Thanh đến rồi!
- là ai? Là ngươi!
Diệp Thanh tiến vào trong phòng, ngạo nghễ liếc một cái, liếng hung hăng trừng mắt nhìn Vương Hữu Sơn, ngoài lão già này, còn có ai dám nói xấu cha mình chứ, hơn nữa nghe thanh âm hẳn là ông ta! Một lão già xa lạ ngoài ông ta ra còn có ai khác!
- là ngươi!
Vương Hữu Sơn đứng dậy, than người rung lên, liền lui vài bước, kêu lên:
- đồ nghiệt chủng, đồ nghiệt chủng, quả thực giống y đúc giả thần giả thánh đó!
- ôi chao!
Lời của ông ta còn chưa nói hết, liền cảm thấy một trận kình phong ào tới, bóng đen mạnh mẽ như mũi tên, chính là Diệp Thanh ra tay!
- chết đi!
Thân hình Diệp Thanh rung lên, như một con báo hung mãnh, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng đc, trong chớp mắt liền vồ tới trước Vương Hữu Sơn, năm ngón ta mở ra, bàn tay to vừa đè, như bia đá vậy, hung hăng đập vào đỉnh đầu của Vương Hữu Sơn.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương