Thần Y

Chương 517

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 517: Cái gì gọi là chịu trách nhiệm, đây chính là cái được gọi là chịu trách nhiệm! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: Mê Truyện Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn -Đúng đấy, không thể chỉ vì một viên phân chuột, mà ôm đồm đánh chết tất cả mọi người ở Hiệp hội chúng ta, như thế không công bằng. Có người phụ họa nói. Kẻ đáng giân đầu tiên chính là dân chúng và lãnh đạo tỉnh, thị phi bất phân, chỉ biết một mực bôi nhọ hiệp hội y sỹ. -Đúng đấy, là sai sót của mình tên Lý Thanh Bình, có liên can gì tới hiệp hội chúng ta chứ? Tôi thấy nhiệm vụ cấp thiết của chúng ta bây giờ, chính là mở họp báo, làm sáng tỏ việc này, đồng thời khai trừ tên Lý Thanh Bình ra khỏi hội. -Đúng, nhất đinh phải làm như thế, cái tên họ Lý ấy, quả thực là một thằng khốn nạn, tự mình làm việc xấu, lại để liên lụy đến chúng ta. Đến lúc này, không có một ai cho rằng Lý Thanh Bình không phải là có ý định mưu đồ xấu xa, trước tiên, loại thuốc quý báu này, lai lịch đã vô cùng đáng nghi, lúc chưa xảy ra chuyện còn chưa ồn ào đến vậy, bây giờ sự việc vừa mới bại lộ, vấn đề này đã thu hút được sự quan tâm chú ý của bao nhiêu người. Thậm chí, đã có người tung tin, căn cứ vào nghiên cứu nhiều năm của một nhà động vật học, ở bắc cực, hoàn toàn không có loại sinh vật nào là băng sương cự mãng, những tấm hình đó, đều bị nghi ngờ là giả, tuyệt đối đã trải qua xử lý, dùng kỹ thuật vẽ kỹ thuật tiên tiến tạo ra. Đương nhiên, bọn họ chỉ đoán đúng một nửa, trên địa cầu quả thực chính xác là không có giống loài này, nhưng những bức hình đó là thật. -Hội trưởng, tôi thấy có thể biện bạch với tỉnh một lần nữa, đồng thời, nhờ vào các mối quan hệ, tìm các người bạn ở đài truyền hình, hoặc là báo chí truyền trông, đăng mấy bài, tái tạo lại hình tượng của hiệp hội y sỹ. -Việc này có thể giao cho tôi, tôi quen Phi chủ nhiệm của tờ báo Giang Nam nhật báo và Ngô đài trưởng của kênh tin tức tổng hợp Ninh Thành. Từng người ra đưa ra kế sách, nhưng, đều tập trung vào việc làm thế nào để lập tức khiến cho ảnh hưởng tồi tệ này giảm xuống mức thấp nhất, hoặc là chấm dứt hẳn biến chuyện này trở thành con số không như chưa từng xảy ra, không có một người nào nhằm vào bệnh tình nguy hiểm của hai bố con nhà thương phú kia, đưa ra những phương pháp trị liệu, đưa ra dù chỉ là một phương án giải quyết, một phương sách bổ cứu vô hiệu. Có điều, việc này cũng không thể trách bọn họ, chỉ có thể nói là lẽ thường của con người, khi gặp phải vấn đề, việc đầu tiên nghĩ đến chính là lợi ích của bản thân, suy cho cùng, Hiệp hội y sỹ Ninh Thành xảy ra chuyện, những hội viên, quản lý, quản lý thường vụ, đặc biệt là mấy ông cốt cán trong hội đó, việc thăng tiến, tiền lương, đề cán sau này đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cái gọi là lợi ích thiết thân chính là tương quan đến những lúc như thế này, bản tính ích kỷ của con người sẽ lập tức lộ rõ ra. Gương mặt Chương Ngọc Tân u ám, mặt của Diệp Thanh lại càng âm u, cùng lúc đó, trong lòng còn có một ngọn lửa phẫn nộ vô tên bùng lên. Diệp Thanh cũng không phải là tức giân mấy người này, cơn tức của hắn đại bộ phận đều là muốn trút lên đầu tên Lý Thanh Bình kia, theo hắn, con người sao có thể lại vô lương tâm đến mức độ này, tên Lý Thanh Bình đó còn xứng là bác sỹ nữa không? Chỉ vì trả đũa, hoặc là vì một thứ lợi lộc nào đó, không ngờ lại có thế không màng đến sinh mạng của người khác, hơn nữa sự việc vừa bị phát giác, tức khắc đã chạy trốn mất tăm. Hắn bây giờ, đã bắt đầu nghi ngờ Hà gia, bởi vị kẻ thù lớn nhất của Hiệp hội Ninh Thành, chính là Y Minh Tần Hoài, mà hậu đài của Y Minh Tần Hoài lại chính là Hà Gia, hắn đối với gia tộc đáng ghê tởm này, trước nay đều không có ấn tượng tốt đẹp gì, hơn nữa, trong số những người đang ngồi đây, có khả năng hắn là người biết nhiều nhất những điều cơ mật của Hà gia. Hiện tại hắn có bảy tám phần hoài nghi, cái viên đơn hoàn làm sáng mắt Băng sương ngân mãng minh mục hoàn đó, là xuất phát từ Hà gia, bởi vì, chỉ có Hà gia với có thực lực này, mới có thứ nội tình này, đưa ra thứ đồ ngoại giới hiếm gặp này, ở sau lưng Hà gia nhất định có một bí mật kinh thiên động địa, giống hệt như hắn vậy, có thể đưa ra vô số loại linh đơn diệu dược, đương nhiên, thứ tông phái, hoặc là thế lực đứng sau lưng Hà gia, tuyệt đối không thể so sánh được với Y linh bảo tháp của bản thân. Bất luận là Nguyễn Yến Thu hay là Thú Vương, hay là cái tên Hà Minh Sơn đó đều cho hắn cảm giác thần thần bí bí, sau lưng còn có thế lực lớn tổ chức lớn, còn tên Lý Thanh Bình cũng chỉ là một bác sỹ tây y bình thường, có chút y thuật, trong tục giới có thể được tôn là “chuyên gia”, một tên béo ỵ mà thôi. Diệp Thanh vẫn cứ sa sầm mặt suốt, trầm tư suy đoán, có điều, đồng thời hắn cũng chú ý đến động tĩnh trong phòng họp. Chương Ngọc Thân khoát khoát tay, cau mày nói: -Sự việc bây giờ cũng đã xảy ra rồi, cứ đi truy cứu trách nhiệm của ai ai, cứ ngồi oán giận, cũng đã không còn ý nghĩa gì lớn lao rồi, ít nhất, đó không phải là việc chúng ta cần làm bây giờ, việc cấp bách trước mắt, là trước tiên phải an bài tốt công việc trị liệu cho bệnh nhân, mạng người bằng trời đấy. Vừa nói dứt câu, mọi người liền trở lên trầm mặc. Chương Ngọc Tân nói: -Ngồi ở đây đều là các chuyên gia, chẳng nhẽ không có lấy một người tự nguyện đứng ra, gánh vác công tác chữa trị này sao? Một lúc lâu sau, một bác sỹ họ Lục mới mở miệng nói: -Chương hội trưởng, không phải chúng tôi không quan tâm, mà cũng không phải là không tình nguyện gia sức đóng góp, mà là loại bệnh này, tương đối khó giải quyết. -Đúng đấy, hội trưởng, tình hình bệnh trạng của hai bệnh nhân đó tôi cũng nghe nói qua, hệ thống miễn dịch toàn thân dần dần bị phá hoại, ngăn cũng không ngăn được, không phải là tương đối khó giải quyết, mà là hoàn toàn không có cách chữa trị nào. Một nữ bác sỹ họ Mễ của bệnh viện Nhân Dân nói: -Bệnh nhân hiện tại đang ở bệnh viện Nhân Dân, tôi cũng tìm hiểu được một chút tình hình, bệnh này, vô cùng kỳ quái cảm giác bệnh trạng không khác gì lắm so với bệnh AIDS, nhưng trong cơ thể lại không hề phát hiện virut HIV, hơn nữa lại từng bước phát hiện ra những bệnh trạng còn nghiêm trọng hơn cả AIDS, trước mắt hệ hô hấp, hệ trung khu thần kinh, hệ tiêu hóa, khoang miệng, da vân vân của người bệnh, đều xuất hiện một loạt những triệu chứng viêm nhiễm ác tính, trên cơ bản là không còn hy vọng giữ được mạng sống. Một bác sỹ họ Lưu nói: -Nếu là bệnh AIDS, bệnh tình lại thuộc vào giai đoạn đầu, tôi còn có thể nghĩ ra cách khống chế một chút, chữa khỏi bệnh cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà hiện tại, bệnh tình của người bệnh rõ ràng là bị trúng một loại độc đặc biệt kỳ lạ, những thuốc như là kháng huyết thanh, hay kháng độc đều không phát huy một chút tác dụng nào. ...... Kế tiếp, có khoảng chừng hơn sáu mươi người đều phát biểu ý kiến của cá nhân mình, tuy nhiên, càng nói, không khí trong phòng hội nghị lại càng trở nên nặng nề. Nhưng sắc mặt của Chương Ngọc Tân và Diệp Thanh lại hơi tốt lên một chút, nghe khẩu khí và những hiểu biết về tình hình người bệnh của những người này, cho thấy trước đó họ đều đã có những nghiên cứu nhất định, chứ không phải là hoàn toàn thờ ơ đối với người bệnh. Nếu mà tất cả mọi người đều đối với sự sống chết của người bệnh không chút động lòng, vẫn làm ra vẻ không liên quan tới mình, thế thì cái Hiệp hội y sỹ Ninh Thành này cũng chẳng cần thiết phải tồn tại, nói cho cùng tôn chỉ của hiệp hội chính là phát huy sức mạnh của y đức. Chương Ngọc Tân lại nhìn nhìn mấy người đứng bên cạnh ông như Phí Tiêu Vân, Qúy Cổ Kim, Diệp Thanh vài lần, Phí Tiêu Vân nhíu chặt đôi mày lại, lắc lắc đầu, biểu thì bản thân không có cách nào cả, Qúy Cổ Kim cùng những danh y sư cao cấp khác cũng đều hổ thẹn mà cúi gằm đầu xuống. Chỉ có Diệp Thanh, vẻ mặt trầm tư, khuôn mặt không chút thay đổi. -Tiểu Diệp, cháu có lòng tin không? Chương Ngọc Tân hỏi. Lời này vừa dứt, âm thanh tuy nhỏ, nhưng rất nhiều người liền nhìn lại, dù sao, chủ đề này cũng quá nhạy cảm, bây giờ ai mà tiếp nhận, người đó xác định là chắc chắn xui xẻo, bởi vì, trong lòng bọn họ, đây căn bản là một chứng bệnh nghiêm trọng không thể nào trị khỏi, chứng bệnh khó chữa này nếu nói là bất trị cũng chưa miêu tả hết được. Diệp Thanh cân nhắc một lát, dứt khoát nói: -Chuyển người bệnh đến bệnh viện Ngân Hạnh đi. ầm ầm Giống như một chiếc sét kinh thiên xẹt qua, không ít người đều sửng sốt đến thốt ra tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh. Có khâm phục, có tán thành, đương nhiên, cũng không ít người tỏ ra vẻ vô cùng khinh thường, oán thầm, mà những người này, trước kia đều có mối giao tình rất tốt với Lý Thanh Bình, bây giờ, bọn họ trong Hiệp hội y sỹ Ninh Thành gần như là bị cô lập chỉ trong chớp mắt, cho nên liền.... -Chậc chậc, đây chính là Diệp viện trưởng người ta có quyết đoán đấy, chúng ta những lão già này, mà so sánh với cậu ta, rõ ràng là không có nhuệ khí gì cả. -Đúng đấy, tên nhãi Diệp Thanh này cừ lắm, biết không làm được mà vẫn làm, có được tinh thần cứu tử trị thương hoàn toàn không chút sợ hãi. -Tấm gương sáng, tấm gương sáng tuyệt đối, khiến ta cả đời này hổ thẹn. -Nếu mà ngay cả việc này cũng có thể giải quyết thuận lợi, hóa giải nguy cơ, tôi tuyệt đối ủng hộ cậu ta làm hội trưởng. -Lúc hắn nói ra, tôi sớm đã ủng hộ cậu ta làm hội trưởng rồi, hiệp hội y sỹ Ninh Thành của chúng ta đang cần những vị lãnh đạo kiên quyết tiến thủ, không sợ khó khăn như thế này mớiđược, chỉ là.... haizz -Đừng có than thở nữa, nói không chừng Tiểu Diệp lại thật sự có bản lình thì sao? ..... -Xì, cái tên Diệp Thanh này, rõ ràng là cái tên không có đầu óc mà, tưởng bản thân thành lập được một cái bệnh viện, y thuật có tý bản lĩnh, thì dám ôm cái loại phiền phức này vào người cơ đấy. -Xuất phát điểm của Tiểu Diệp viện trưởng vẫn là tốt, chỉ có điều...., hì hì. -Tôi thấy, làm người ý à, việc gì cũng phải biết lượng sức mình, không hiểu rõ thực lực của bản thân, quả thực là kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. -Tên tiểu tử này, coi bản thân là cái gì chứ, thực tưởng mình là thần y chuyển thế chắc? -Ha ha, lần này thì hay rồi, cuối cùng cũng coi như có người đi ra bưng lấy tiếng xấu, trị không khỏi, đến lúc đó trách nhiệm khẳng định là sẽ đổ lên trên đầu hắn. ..... -Diệp Thanh, cậu suy xét rõ ràng chưa? Quý Cổ Kim kín đáo góc kéo áo phông Diệp Thanh, nhỏ giọng hỏi. Đám người Chương Ngọc Tân, Phí Tiêu Vân mắt cũng sáng lên nhìn về phía hắn. Chương Ngọc Tân chăm chú nhìn hắn thật lâu, nói: -Nếu như thực sự không được, thì cũng đừng miễn cưỡng, tôi tuy là giáo sư đại học, lâu rồi không tham gia vào công việc lâm sàng, nhưng bản lĩnh cứu người không vì thế mà hoang phế, hay là cứ để tôi làm đi. Nói xong, lại không nhịn được ho lên. Phí Tiêu Vân nói: -Hội trưởng, cơ thể của thầy cũng thành thế này rồi... Ý muốn nói Chương Ngọc Tân già rồi, cơ thể đã bắt đầu suy nhược lắm bệnh, không hề phù hợp để chịu đựng nhiệm vụ nghiêm trọng này, đương nhiên, cô và Chương Ngọc Tân cực kỳ thân thiết, nói như vậy không hề có chút vấn đề nào, ngược lại lại còn thể hiện ra một thứ tình cảm chân thành thân thiết. Diệp Thanh cười tiếp lời nói: -Những việc loại này, hiển nhên là phải để những thanh niên hậu bối, tuổi trẻ cường tráng chúng cháu gánh vác chia sẻ rồi, nếu thực sự cháu không làm được thì bác lại làm. Rồi vỗ vỗ vai Qúy Cổ Kim, cười nói: -Tôi đã nghĩ kỹ rồi, yên tâm đi, không sao đâu. Kỳ thực, đây cũng chỉ là những lời an ủi Qúy Cổ Kim mà thôi, đáy lòng hắn, lại không giống như vẻ cười thản nhiên, vẻ tự tin bên ngoài. Hắn tuy là có cơ duyên trùng hợp, được kế thừa không biết bao nhiêu loại y học văn minh cao đẳng ở trong vũ trụ, y thuật thân thủ siêu phàm, nhưng nói cho cùng cảnh giới vẫn còn thấp, vừa mới tiến được vào tế thế cảnh mà thôi, còn xa mới đạt đến được trình độ bệnh tật gì cũng có thể chữa khỏi. Chỉ là, tình hình hiện tại khẩn cấp, nếu đã chẳng có ai nguyện gánh vác trách nhiệm này, thì tôi gánh vác cũng có sao đâu. Diệp Thanh trước nay không phải loại người quá coi trọng tiến đồ, danh dự, nhưng ít nhất cũng sẽ không vượt qua tính mạng của người bệnh. Hắn mới không ít lần mạo hiểm đứng trước nguy cơ hủy hết tiền đồ để chữa bệnh cứu người, trước đây là một sinh viên thực tập ở bệnh viện Ngô Đồng như thế nào, lần này cũng vẫn như thế. Cái gì gọi là chịu trách nhiệm, đây chính là cái được gọi là chịu trách nhiệm. Lại nói, nếu bản thân ra tay, nói không chừng còn có chút khả năng chữa khỏi, nhưng nếu đổi lại là một người nào đó đang ở đây, nói thật, không phải hắn xem thường người khác, mà là, về phương diện y thuật, hắn thực sự có một chút cảm giác ưu việt hơn người, không có người nào có thể làm tốt hơn hắn.