Thần Y
Chương 516
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 516: Đứng mũi chịu sào.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Lời này vừa dứt, Hứa Thành Đức và Hứa Thành Vũ tức khắc liền sửng sốt, kinh ngạc mừng rỡ.
-Diệp Thanh, điều anh nói là thật chứ?
Hứa Thành Đức kêu lên. Lúc đứng trước mặt người ngoài, chẳng hạn như những nơi công cộng của bệnh viện, Hứa Thành Đức luôn luôn đều gọi “Diệp viện trưởng” “ Diệp viện trưởng, nhưng trong những hoàn cảnh riêng tư cá nhân, đại đa số các tình huống đều trực tiếp gọi luôn là Diệp Thanh, lại có vẻ càng thêm thân thiết hơn.
Diệp Thanh liền mỉm cười gật đầu.
Mã Tiểu Linh liền kéo kéo hắn, thầm nói, anh quá liều lĩnh rồi, vội vàng giải thích với hai người Hứa Thành Đức nói:
-Diệp Thanh anh ấy cả ngày hôm nay đều nhốt mình trong phòng nghiên cứu, thì cũng nghiên cứu ra vài phương án, có điều tôi cũng xem qua một chút, kết hợp với một số phương pháp trị liệu của Tây y, quả thật là có khả năng bình phục, chỉ là tính mạo hiểm rất lớn, đặc biệt là, nếu chẳng may không trị được, làm chậm trễ phẫu thuật giải phẫu, hậu quả sẽ càng tệ hơn.
Diệp Thanh day dứt nói:
-Cái này có chút ý đem em trai anh ra làm chuột bạch để thí nghiệm, nếu hai người không chấp nhận, tôi cũng hiểu được, nói cho cùng, phẫu thuật giải phẫu tuy là tạo nên hậu quả cuộc sống sinh hoạt sau này sẽ không thuận tiện, nhưng ít nhất là cũng là một phương pháp đã hoàn thiện và chín chắn, không nguy hại đến sinh mạng.
Hứa Thành Đức lưỡng lự.
Tuy nhiên, Hứa Thành Vũ lại không chút quan tâm hét lớn lên:
-Một chút mạo hiểm thì là cái gì chứ, chỉ cần em có thể đá bóng, cho dù là 1% hy vọng, 0,0001% hy vọng em cũng phải thử, viện trưởng Diệp, anh nhất định phải chữa giúp em, anh, anh lần này nhất định phải ủng hộ em, nếu không em trở mặt với anh đó.
-Tiểu tử thối, chẳng nhẽ mi định đoạn tuyệt tình anh em với ta sao?
Hứa Thành Đức nghiêm khắc trừng mắt nhìn em trai mình, uy hiếp nói, nhưng chưa được mấy giây, khóe miệng lại không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười.
-Diệp Thanh, cám ơn cậu, tôi tin vào y thuật của cậu.
Hứa Thành Đức nói.
Mấy ngày hôm sau, Ninh Thành lại lần nữa gió đục mây vần, Hiệp hội Ninh Thành bị đẩy lên trước đầu sóng ngọn gió.
Tin tức truyền thông, rầm rập đưa tin.
Căn nguyên gây ra là Hiệp hội Ninh Thành tổ chức hội đấu giá từ thiện lần đó, cái viên “ Băng sương ngân mãnh minh mục hoàn” đấu giá được với giá trên trời đó, không ngờ lại bị truyền tai là “thuốc độc”, một loại kịch độc.
Cái tên phú thương đó, tốn đến hơn một triệu nhân dân tệ, gần một phần năm gia sản, để tranh mua về hai viên đơn dược, bản thân ông ta cận thị hơn năm độ, uống liền tại chỗ, có hiệu quả tại chỗ, có thể nói là có hiệu quả ngay tức khắc, hơn nữa không cảm thấy bất kỳ một cảm giác không ổn nào, thế là vừa về tới nhà, đã lập tức cho cậu con trai đang học lớp ba, uống luôn, ngay lúc đó, kỳ tích liền xuất hiện, cận tận ** độ, mà cũng trong tức khắc đã bình thường trở lại, quả thực như phép thần thánh.
Cả nhà vô cùng phấn khởi, cảm thấy cho dù là mất cả một phần năm gia sản cũng cực kì đáng giá, bởi vậy, còn đặc biệt đến đại tửu lầu, đặt rất nhiều bàn tiệc, thiết đãi người thân bạn bè bằng hữu, chúc mừng một phen xả láng.
Kết quả lại như trêu ngươi, tác dụng chưa được năm ngày, hai bố con người trước người sau bị bệnh hết lượt, hơn nữa bệnh tình lại cực kỳ nguy kịch, loại thuốc này gần giống như loại virut AIDS, có thể phá hỏng hệ miễn dịch của toàn cơ thể.
-Tôi thấy, mấy kẻ có tiền này, đáng đời.
Một gã thù địch với những kẻ có tiền nói.
-Rõ là đáng thương, tốn hơn một triệu bạc, tưởng là mua được tiên đan, kết quả lại, vứt cả tính mạng đi.
Một bà lão ăn xin sau khi nghe nói, vô cùng xúc động, trong đáy lòng liền lập tức sinh ra một cảm giác tự cao tự đại, thầm nói, bà lão tôi đây tuy là ăn mày sống qua ngày, không sống ở biệt thự, cũng chưa từng ngồi xe con, nhưng thế thì có sao chứ, lão ta đây ít nhất cũng không ngu tới mức bỏ hơn một triệu để mua hai viên thuốc độc.
-Còn là hai bố con, hai mạng người đấy, chậc chậc.
-Đúng đấy, theo tôi á, cục công an phải lập tức tiến hành điều tra mới được.
-Chẳng phải bây giờ vẫn chưa chết sao, nói không chừng lại được cứu sống ấy chứ? Dù sao, thị lực của người ta cũng trở lại bình thường rồi, có thể là tác dụng thuốc quá mạnh, cơ thể bọn họ hư không chịu bổ.
-Sao mà ông không đi chết đi chứ, lại còn nói giúp cho bọn gian thương không có lương tâm ấy.
-Hiệp hội y sỹ Ninh Thành đúng thật là quá ư xui xẻo, mấy hôm trước còn chữa bệnh từ thiện, bán đấu giá từ thiện, hừng hực khí thế, kết quả, trong chớp mắt liền rơi vào trong hố băng.
-Đây gọi là trèo càng cao ngã càng đau!
-Cái này cũng chẳng liên quan gì đến ta, giống loại nghèo kiết xác như mình, đến bạn gái còn không kiếm được, chỗ ở còn không có, ai hơi đâu mà đi quản những thứ việc trời ơi đất hỡi đấy.
Người đời bàn luận ào ào, nhộn nhịp, có đồng ý, có oán hận, có hoài nghi, có thờ ơ...
Cùng lúc đó, tổng bộ của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, triệu tập hội nghị khẩn cấp, ước chừng tầm một trăm năm mươi cán bộ nòng cốt, tụ tậm trong một hội trường,có điều không khí lại có chút nặng nề kỳ lạ.
-Lý Thanh Bình hôm nay có tới không?
Hội nghị còn chưa bắt đầu, mọi người đã chụp đầu ghé tai bàn luận to nhỏ, có người nhìn quanh hội trường một lúc, liền vô cùng tò mò hỏi.
Tức khắc, liền có người khẽ cười giễu cợt nói:
-Thằng cha đó, chạy mất dép từ lâu rồi, làm gì có chuyện đi họp nữa chứ?
-Chạy lâu rồi? chạy đi đâu được chứ?
-Không biết nữa, nghe nói bên cảnh sát mời hắn quay về trợ giúp điều tra, lúc đến đơn vị hắn công tác, thì không thấy người đâu, tìm đến nhà hắn, bóng dáng vẫn mất tăm như cũ, ngay đến cả người nhà hắn cũng nói không biết, chỉ nói là đã mấy hôm không về rồi, ngay đến điện thoại cũng không gọi lấy một lần.
-Cứt chó, tôi không tin là người nhà hắn không biết.
-Biết thì chắc chắn là biết, nhưng ai lại nói chứ? Suy cho cùng, đấy cũng là thân nhân của mình mà, có thể lý giải được.
-Có lẽ là không biết thật cũng không chừng, con người Lý Thanh Bình, quan niệm thân tình hình như là rất mờ nhạt.
-Cái tên họ Lý này, quả thực là vô cùng đáng giận, hiệp hội y sỹ Ninh Thành của chúng ta dưới sự dẫn dắt của hội trưởng Chương và hội trưởng Diệp, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, nào ngờ đâu, lại xảy ra sự việc thế này, lần này coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, công cốc hết cả, thật là một viên cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo.
-Nghe nói ở tỉnh, còn có phó chủ tịch tỉnh Ký, đối với chúng ta vô cùng thất vọng, còn nghiêm khắc phê bình hội trưởng Chương đấy.
-Hội trưởng chắc là sắp tức chết rồi mất.
-Thế thì cũng còn có cách nào nữa chứ.
-Suỵt~~ vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến liền rồi kìa.
Mọi người ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy Chương Ngọc Tân dẫn theo Diệp Thanh, Phí Tiêu Vân, Qúy Cổ Kim .. mấy thủ hạ đắc lực, sải bước tiến vào trong, tức khắc, cả hội trường liền trở lên yên lặng.
-Hôm nay triệu tập hội nghị khẩn cấp này, nguyên nhân ắt hẳn mọi người đều biết, nên tôi cũng không nói nhiều nữa, mọi người phát biểu ý kiến của mình, thương lượng những kế hoạch tiếp theo, xem xem có cách nào cứu vớt được không.
Chương Ngọc Tân ho khan hai tiếng, tức khắc liền đi thẳng vào vấn đề chính, ông ho, lại không giống với kiểu cố ý ho khan của những lãnh đạo bình thường khác trước khi nói chuyện, ông là thực sự bị chọc tức đến sinh bệnh, không kìm nổi mà ho lên, mấy ngày hôm nay, quả thực là đến phổi cũng sắp bị ho rách ra rồi, cũng may là nhờ Diệp Thanh, kịp thời giúp ông châm vài châm, làm cho khí độc trong cơ thể thoát hết ra ngoài, thế mới đỡ đi rất nhiều.
Lập tức, liền có một người đứng lên, vô cùng tức giận nói:
-Tôi thấy chúng ta nên báo cảnh sát, đồng thời mở họp báo, làm sáng tỏ sự tình, giải thích rõ ràng, nói cho cùng đây là sai lầm của một mình tên Lý Thanh Bình, không nên để liên lụy tới Hiệp hội chúng ta.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương