Thần Y

Chương 452

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 452: Tế Thế Cảnh- Kỷ Băng Hà Nguồn dịch: Nhóm Dịch ShenY Sưu tầm: Hà Diễm Xung nói: - Lôi kéo bệnh viện Ngân Hạnh về liên minh chúng ta, sau này chúng ta tha hồ mà hành, như vậy chẳng tốt quá sao? Lý Quốc Đống trầm ngâm giây lát, lắc lắc đầu, có chút bực tức nói: - Loại bệnh viện vớ vẩn đó, cần gì chúng ta phải coi trọng chứ? Không những không cần bọn họ, mà phải kiềm chế đè nén bọn họ, các người phát động tất cả các liên minh bệnh viện ở Tần Hoài này, nhất định phải cô lập bệnh viện Ngân Hạnh, phải kiềm chế, cô lập cái tên Diệp Thanh gì đó, phải cô lập toàn bộ những người trong bệnh viện Ngân Hạnh lại, nếu mà phát hiện có ai có quan hệ thân thiết với bệnh viện Ngân Hạnh, thì cũng phải cô lập luôn. Hà Diễm Xung lo lắng hỏi: - Có nên đẩy bệnh viện Ngân Hạnh ra khỏi hiệp hội bác sĩ không? Cái tên Diệp Thanh kia cũng có chút bản lĩnh, không biết chừng sẽ được hiệp hội trọng dụng. - Haizzz. Lý Quốc Đống xua xua tay nói: - Sợ gì chứ, chỉ là một hiệp hội bác sĩ cỏn con đó, làm sao mà dám đấu đá với liên minh của chúng ta chứ, để tên tiểu tử đó qua hiệp hội kia, rồi chúng ta cô lập một thể luôn. Hà Diễm Xung lắc đầu, cái tên Lý Quốc Đống này, lúc nào cũng muốn đối phó với bệnh viện Ngân Hạnh, nhưng chẳng những chưa làm gì được bọn họ lại khiến danh tiếng của bọn họ lên cao hơn, chắc cũng chịu không ít nhục nhã rồi đây, thế mà vẫn không coi đối phương ra cái gì cả, như vậy cũng tốt, đợi hắn phạm sai lầm, thì cái hiệp hội bác sĩ kia sẽ do mình nắm đầu rồi. .............................. Diệp Thanh đi tới phòng ngủ, đóng cửa lại, rồi người co lại chui ngay vào Y Linh bảo tháp. Tầng thứ hai, Diệu Thủ Cảnh. Hồi sáng, trong đầu cậu dường như nghe thấy Tiểu Vũ Nhi đang hưng phấn gọi mình, thưởng không biết bao nhiêu giá trị Y Linh đây, nhưng lúc đó đâu có thời gian, bận tối mắt tối mũi lại, mời khác dự tiệc, rồi đưa khách đi, chẳng có chút thời gian nào cả, hiện tại đêm khuya tĩnh mịch, cậu muốn vào trong bảo tháp xem thế nào. - Tiểu Vũ Nhi, rốt cuộc được bao nhiêu điểm Y Linh mà hồi sáng ngươi hưng phấn vậy chứ? Diệp Thanh thấy một cô gái tinh linh đang bay trước mắt mình, mắt bừng sáng lên, liền hỏi. Bây giờ cũng là mùa hè rồi, Tiểu Vũ Nhi mặc một bô đồ cũng rất mát mẻ, một chiếc váy ngắn bằng lụa, dường như hơi xuyên thấu, gió khẽ thổi, hoặc hơi cúi người xống, là có thể nhìn thấy những chỗ nhạy cảm của tiểu linh kia rồi, đôi chân thon dài trắng nõn, còn có thể nhìn rõ những đường gân xanh nổi lên cơ. Khiến người khác không thể không nhìn được, cứ nhìn tiếp lên trên, ở trong đó những làn da mịn màng giống như đùi nàng vậy, không biết chừng còn khiến người khác mê hồn hơn, nhìn vậy khiến tư tưởng dâm tà của Diệp Thanh lại nổi lên rồi. Thầm nói, cái cô Tiểu Vũ Nhi này, không biết cô ấy học được từ đâu, lại làm mê hồn anh nữa chứ, trước kia thì mặc những bộ váy rất cổ điển rất nghiêm túc, bây giờ thì nhìn cách ăn mặc chẳng khác gì những cố gái xinh đẹp mình hay gặp ngoài đường vậy, mặc cứ hở như vậy làm sao không khiến những cánh đàn ông mê mẩn được chứ. Tuy nhiên, cho dù cô ấy có mặc thế nào đi chăng nữa thì cũng không cảm thấy lạnh hoặc nóng được, bởi vì cô ấy là một năng lượng kỳ quái tạo ra mà, căn bản không có thân nhiệt rồi, những bộ quần áo trên người cô cũng là do cô biến hóa ra thôi. - Hi hi, ngài đoán đi? Tiểu Vũ Nhi chớp chớp mắt, cố tỏ ra huyền bí. - Ba ngàn hay năm ngàn chứ gì? Diệp Thanh vừa thưởng thức thân hình bốc lửa của cô nàng, vừa đoán. Với cách cậu nghĩ, có được nhiều điểm Y Linh như vậy quả thật là không tồi chút nào, nếu mà biết, hiện tại tổng giá trị Y Linh của cậu mới có bảy tám ngàn điểm, nếu một lúc được thưởng tới ba năm ngàn thì chẳng phải có thể lên một cảnh giới khác rồi sao? - Hừ, ước thì cứ ước mạnh lên chứ. Tiểu Vũ Nhi bĩu bĩu môi, nhìn Diệp Thanh có vẻ coi thường nói. - Không phải chứ, chẳng nhẽ vượt qua mười ngàn điểm sao? Diệp Thanh chợt vui sướng, không tin nổi mình thành lập được một bệnh viện, mà có thể được thưởng nhiều như vậy. - Hai mươi ngàn. Tiểu Vũ Nhi giơ hai ngón tay ra rồi nói. - Á? Diệp Thanh ngẩn người ra, chẳng phải phát tài rồi sao, được hai mươi ngàn điểm Y Linh, nếu mà đổi những đồ vật mang ra thế giới bên ngoài, đúng là có thể kiếm được vài tỉ ý chứ, rất nhiều đan dược, bảo bối, ở thế giới bên ngoài đều không có, phải nói là những bảo vật vô giá, căn bản không thể dùng tiền có thể hằng lượng được, nhưng Diệp Thanh cũng chưa tới lúc phá gia bại sản mà phải đem những bảo bối đó ra đổi làm gì, dù sao hiện tại cậu cũng chẳng thiếu gì tiền. - Đúng vậy. Tiểu Vũ Nhi vui mừng nhảy luôn lên vai của Diệp Thanh, ngồi trên vai phải của cậu, ôn lấy đầu cậu rồi nói: - Công xưởng hóa chất bị nổ, người cưới được rất nhiều người, cộng với những tích lũy trước kia, nên giá trị Y Linh của ngài một lúc tăng luôn lên mười ngàn, rồi mười lăn ngàn, hoàn toàn có thể lên được cảnh giới mới đó là Tế Thế Cảnh, chỉ có điều mấy ngày nay ngài bận quá, không có thời gian vào đây, nên ta mới tới báo tin cho ngài chút thôi. Nói tới đây, vẻ mặt Tiểu Vũ Nhi lại trầm ngâm lại, chiếc mông nhỏ không còn nhún nhảy trên vai cậu nữa. Lúc này Diệp Thanh cũng hiểu được, cô ấy không nói cho mình biết, e rằng không phải do mình quá bận, mà nếu nói cho mình, mình đủ điểm để lên cảnh giới mới thì sẽ bỏ rơi lại một mình cô ở thế giới này. Nghĩ tới đây, định đưa tay lên tóm lấy đôi chân trắng nõn và mịn màng của nàng, để xem cảm giác nó thế nào, nhưng khi nghĩ tới, Tiểu Vũ Nhi không phải là người thực, cơ thể chẳng khác gì linh thể cả, định giơ tay sờ nhưng lập tức lại rụt lại. Nhưng, Tiểu Vũ Nhi lại thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: - Sau đó, bệnh viện Ngân Hạnh chính thức khai trương, đây là một chuyện được gọi là công đức vô lượng, nhất là y đức của bệnh viện Ngân Hạnh lại rất tốt, y thuật lại tinh thông, nên hệ thống thưởng cho người hai mươi ngàn điểm Y Linh đó. Diệp Thanh ngẩn người ra, cái này, cái này, còn có kiểu này nữa sao, chỉ cần thành lập một bệnh viện, mà đã thưởng tới hai mươi ngàn điểm Y Linh, lại còn công đức vô lượng nữa chứ. - Vậy, vậy chẳng phải hiện tại ta có hơn ba mươi lăm ba mươi bảy ngàn điểm rồi sao? Trong lòng Diệp Thanh hơi tính toán một chút rồi hỏi. Tiểu Vũ Nhi trả lời: - Đúng rồi, chính xác là ba mươi năm ngàn bảy trăm ba mươi sáu điểm. - Chủ nhân, chủ nhân. - Á, ta đang nghe đây. Diệp Thanh lập tức định thần lại, trong lòng cậu đang vô cùng vui mừng và hứng khởi, cứ như một người mỗi tháng lương được có vài trăm tệ, đột nhiên mỗi tháng lên tới mười mấy ngàn tệ, vậy chẳng phải mức sống tự nhiên được nâng lên quá cao rồi sao. - Chủ nhân, người có thể vào cảnh giới Tế Thế rồi đó. Tiểu Vũ Nhi nói, ánh mắt và ngữ khí có vẻ buồn và cô đơn. - Ha ha, ngươi lo lắng cái gì chứ, chẳng phải ta đã nói trước rồi sao, nếu có vào cảnh giới mới nhất định sẽ đưa ngươi theo. Diệp Thanh an ủi nói. - Thật không ạ? Tiểu Vũ Nhi lập tức vui mừng. - Đương nhiên rồi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy mà. Diệp Thanh vỗ tay vào ngực bảm đảm nói. - Nhưng, ngài dẫn theo ta đi, nhưng ở trên đó sẽ phải một tinh linh mới nữa mà, không biết chừng lại là một cô gái xinh đẹp nữa ý, có khi còn xinh đẹp hơn cả ta nữa, ngài có lỡ không? - Có gì mà không lỡ chứ, có mình ngươi là ta hài lòng rồi. Diệp Thanh nói câu này ra, mặt bắt đầu ửng đỏ, lại còn có chút chột dạ nữa chứ, ai lại đi lừa dối một cô bé thế này chứ. - Nhưng, ngài mang theo ta, sẽ phải mất năm ngàn điểm Y Linh đó. Tiểu Vũ Nhi cầm lấy tay của Diệp Thanh hỏi. - Cái gì? Năm ngàn điểm sao? Diệp Thanh giật mình, nhưng, dù sao cũng đã nói ra rồi, làm sao dám nuốt lời chứ. Hơn nữa, cậu và Tiểu Vũ Nhi một chủ một tớ, cũng thấy rất có duyên với nhau. Chỉ tiếc rằng, cái cô nàng này lại là hư không, nếu không thì, cho dù có tốn bao nhiêu điểm Y Linh, anh nhất định sẽ mang theo cô em đi ngay, một người hầu vừa xinh đẹp lại biết nghe lời, thế thì còn gì bằng nữa. Diệp Thanh vội trừ bỏ những tạp niệm trong lòng rồi nói: - Năm ngàn thì năm ngàn có sao, bây giờ ta có là tiền mà, à không điểm Y Linh mà. Tiểu Vũ Nhi lập tức mừng rỡ, vỗ tay cười liên tục, cảm giác quá vui mừng, không ngờ đứng lên vai Diệp Thanh mà múa ba lê nữa chứ, Diệp Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong vái những chỗ nhạy cảm nhất, nhìn còn rõ mồn một ý. - Tinh tung tinh tung, vào được Tế Thế Cảnh, trừ 1600 điểm Y Linh, mang theo tinh linh của không gian trừ tiếp 5000 điểm. Trong lúc Tiểu Vũ Nhi còn đang vui mừng hoan hô, Diệp Thanh và Tiểu Vũ Nhi liền bay lên, tới chỗ cao nhất, rồi bay qua một bức bình phong không gian, rồi tới một cảnh giới hoàn toàn xa lạ. Từ Bạch Thủ Cảnh lên Diệu Thủ Cảnh chỉ bị trừ 800 điểm Y Linh, bây giờ từ Thủ Diệu Cảnh tới Tế Thế Cảnh, mộ trừ tận 1600 điểm. ...... Bây giờ trước mắt là một vùng tuyết trắng ngần, có những tiếng gió rét rít nên càng thấy lạnh hơn, nếu mà là người bình thường, e rằng da đã bị gió thổi sước hết rồi. - Lạnh quá. Tiểu Vũ Nhi vội tóm lấy váy, sợ gió thổi tốc váy, sợ Diệp Thanh nhìn thấy những chỗ nhạy cảm của mình. - Ngươi thì lạnh cái gì chứ, ta mới lạnh đây này. Diệp Thanh nói. Cũng may là Thương Lê chân khí của mình ngày một tăng lên, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng tránh được những cơn lạnh này thôi. Tiểu Vũ Nhi vẻ không đồng tình nói: - Ta thấy người lạnh, thì ta mới lạnh mà. Lúc này Diệp Thanh như choáng ngất vậy - Đây là nơi nào chứ, cái gì mà Tế Thế Cảnh, ta thấy là Băng Thế Cảnh, Tuyết Thế Cảnh, Băng Tuyết Thế Cảnh thì có, chẳng khác gì đang sống trong thế giới băng tuyết vậy. - Để ta xem thế nào nào, ta mới tới đây nên chưa thông thạo nơi này lắm. Tiểu Vũ Nhi ngồi trên vai Diệp Thanh, vội vàng ôm lấy cậu, sợ mình bị gió thổi bay mất, rồi khẽ nhắm mắt để tiếp nối với hệ thống, bỗng chốc vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt biến sắc. - Sao rồi? Diệp Thanh hỏi. Tiểu Vũ Nhi vẻ mặt khổ sở nói: - Chủ nhân, ở đây không còn là thề giới ảo nữa rồi, không còn trong thế giới của Y Linh bảo tháp nữa rồi, mà đã nhập vào trong vũ trụ rồi, nơi này là nơi không có một người nào sinh sống cả, nơi này chính là kỷ băng hà rồi. - Cái gì? Diệp Thanh kinh hãi, mắt nhìn xung quanh, quả thật nhìn thấy rất nhiều những sinh vật cổ quái to lớn, hoặc bay hoặc bò, tiếng gầm rú kinh hãi, không khỏi nổi hết da gà.