Thần Y
Chương 441
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 441: Tình yêu mới đến thì liền đuổi tình cũ đi sao?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Diệp Thanh, anh ấy tỉnh rồi!
- Diệp Thanh tỉnh rồi!
Mã Tiểu Linh và Nhan Tuyết Khâm đồng thời có cùng ý nghĩ này, cả hai đều nhìn thấy sự hưng phấn vui mừng trong ánh mắt của đối phương!
Chỉ có điều, Mã Tiểu Linh đường đường chính chính, còn Nhan Tuyết Khâm khi đối mặt với ánh mắt của Mã Tiểu Linh, không khỏi có chút chột dạ, muốn tránh né!
Đây chính là sự khác biệt giữa chính quy và kẻ thứ ba, có điều, có một số kẻ thứ ba, khí thế có khi còn hơn cả chính quan, những kẻ có nhất định là vô sỉ đến cực điểm, là loại đàn bà vô cùng dâm đãng, còn Nhan Tuyết Khâm là tiểu thư khuê các, hiển nhiên không phải loại người đó!
- Nhan bí thư, các vị lãnh đạo, tôi vào xem Diệp Thanh thế nào!
Mã Tiểu Linh chào Nhan Loa Sâm cùng các lãnh đạo rồi lập tức xoay người bước vào trong phòng bệnh, lúc vào cửa không khỏi mím mím môi, trong lòng thầm nói, lúc nãy sao mình nghe thấy tiếng ho của Diệp Thanh, đầu tiên liền muốn xem phản ứng của Nhan Tuyết Khâm chứ? Chẳng nhẽ mình thực sự coi cô ta là tình địch rồi?
Uh, chắc cũng là một trong nhiều các nguyên nhân! Diệp Thanh con người này, cái gì cũng tốt, chỉ có điều là hơi lăng nhăng một chút!
Hừ!
Mã Tiểu Linh có chút không biết là sao lắc lắc đầu, bước vào bên trong!
Còn Nhan Loa Sâm cùng mấy vị lãnh đạo đó, còn có cả Nhan Tuyết Khâm, đều đi vào cùng, đến nỗi phòng bệnh rộng lớn bây giờ cũng trở nên nhỏ hẹp.
- Lục Tiểu Linh, Nhan bí thư! A, Nhan Tuyết Khâm, em cũng đến rồi?
Diệp Thanh vừa nhìn thấy nhiều người cao cấp đều có mặt, ai ai cũng quan khí mười phần, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, cùng lúc nhìn mọi người gật đầu mỉm cười, anh liền gọi tên ba người mình quen!
Có điều, nhiều người đứng như vậy mà chỉ có mình mình nằm, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, tức thì nhếch miệng cười ngây ngô, liền giãy người dịch lên phía trước, bây giờ anh cũng giống như những bệnh nhân bị bỏng nặng, toàn thân bị bọc bởi một lớp gạc trắng toát như tuyết, giống như là cái bánh tét vậy!
- Haha, tiểu Diệp à, sức khỏe cháu không tốt không cần ngồi dậy, nằm xuống, nằm xuống!
Nhan Loa Sâm mỉm cười bước lên, ra hiệu cho Diệp Thanh cứ tiếp tục ngủ đi.
Mã Tiểu Linh lại đi đến một bên giường bệnh giúp anh kiểm tra lượng nước muối còn thừa, sự thay đổi trong các chỉ số sinh lý, vô cùng cẩn thận! Nhan Tuyết Khâm nhìn thấy mà thèm, đôi mắt đẹp chớp chớp, thầm nghĩ giá như mình là bạn gái chính thức của anh ấy thì có phải tốt không, những việc như thế này đều có thể tự mình đi làm, có điều, hiện tại chỉ có thể nhường cơ hội cho người khác thôi!
- Không phải lo lắng, tất cả đều là nội thương, không có gì đáng ngại cả!
Diệp Thanh cười cười, còn rất lịch sự dịch lên trên một chút, thì cũng không thể nói mọi người cho mình nằm, thì mình nằm thật! Thế thì cũng là không hiểu chuyện rồi!
- Ấy .... Diệp à, cậu tỉnh là tốt rồi! Lần này cháu làm tốt lắm , tốt lắm!
Nhan Loa Sâm khá hài lòng với biểu hiện của Diệp Thanh, mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh, nắm lấy tay anh, rồi nói chuyện về gia đình anh, hàn huyên, hỏi han ân cần, ngữ khí nói chuyện thân thiết như đối với con cháu trong nhà mình vậy!
Nhìn thấy như vậy, những quan chức phía sau Nhan Loa Sâm không khỏi có người trong lòng suy xét, xem ra tên Diệp Thanh này không đơn giản a! Không ngờ đã sớm quen thân với bí thư Nhan rồi, hơn thế bộ dạng này lại không phải là mối giao tình bình thường! Một số người, thậm chí đã có ý nghĩ muốn kết giao với Diệp Thanh!
Nhan Loa Sâm thở một hơi thật dài:
- Lần này nhà máy hóa chất Thái Xương bị nổ, thương vong thê thảm, nghiêm trọng, nếu không phải có bệnh viện Ngân Hạnh kịp thời xuất hiện, e rằng số người chết sẽ càng nhiều hơn!
Diệp Thanh nhớ lại cảnh tượng thảm khốc ngày hôm qua, nơi nới đều là máu thịt, tay chân vỡ nát, còn có rất nhiều thi thể bị cháy đen rụi, ngay cả giới tính còn không phân biệt được, ánh mắt không khỏi ánh lên một tia buồn bã, quả thực đó giống như ngày tận thế đại sinh của loài người!
Trong phòng, đột nhiên tràn ngập một không khí trầm lắng!
Diệp Thanh trầm lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, xúc động nói:
- Bí thư Nhan, xin bác yên tâm, những người còn lại, chỉ cần vào bệnh viện Ngân Hạnh, không cần biết bị thương nặng như thế nào, cháu dám bảo đảm, khi xuất viện, người người đều khỏe mạnh!
Lời này vừa nói ra, thần sắc của mọi người rất khác nhau, có rất nhiều người tỏ ra không hề tin tưởng!
Vừa nãy, bọn họ cũng đã đi xem một lượt các phòng bệnh, bệnh tình đủ loại, không có một ai là không nghiêm trọng!
Có người bị máy móc, đá, hay phòng ốc nổ bay vào, có người thì bị lửa đốt, còn có người thì lại hít phải một lượng lớn khí độc, trúng độc quá nặng, cả người đểu tái xanh rồi!
Trong những người bị bỏng, rất nhiều người bị bỏng đến không thành hình, cách mấy chục mét cũng đã ngửi thấy mùi thân thể bị đốt cháy của đối phương, rất rõ ràng, đều bị chín cả rồi! Còn có thể cứu kiểu gì được nữa chứ, mà tên Diệp Thanh này lại còn nói đều có thể chữa khỏi? Quả thật là tuổi trẻ hiếu thắng! Có điều, người trẻ mà, nói chung là cũng chó chút tài năng!
Một số người lại tỏ ra kinh miệt, chẳng hạn như tên phó giám đốc sở tài chính tỉnh Hà Thủy khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong lòng oán thầm nói:
- Tên tiểu tử, đúng là con cóc hủi thấp hèn dửng mỡ mà, khẩu khí không nhỏ, ngay cả bệnh viện Hoa Đống của chị ta, tài lực hùng hậu mà còn không dám cam đoan kia! Một bệnh viện rác rưởi vừa nhỏ vừa rách nát của mày lại làm được chắc? Lần này cũng chẳng qua là bệnh viện Hoa Đống vận may không tốt, không ngờ có chín thành bệnh nhân đều bị bệnh viện Ngân Hạnh con con này cướp mất rồi!
Người này chính là con cháu đời thứ hai, chi thứ nhất của dòng tộc họ Hà, cùng với bọn người Hà Minh Sơn, Hà Minh Thủy, Hà Minh Hoa đều là anh chị em họ, lại cũng biết một chút việc bệnh viện Hoa Đống và bệnh viện Ngân Hạnh âm thầm đọ sức! Nghe được những lời của Diệp Thanh tự nhiên thấy cực kỳ bất mãn, hắn hẳn cũng biết, lần này trên tỉnh đang chuẩn bị phát một lượng lớn tiền phí thuốc thang, chính tay hắn là người đi phát, không ngờ được lại làm lợi cho bệnh viện khác!
Về phần Mã Tiểu Linh và Nhan Tuyết Khâm, hiển nhiên không hề nghi ngờ lời nói của Diệp Thanh!
Nhan Loa Sâm vui mừng nói:
- Tiểu Diệp, cậu có quyết tâm và thái độ như vậy là rất tốt, với y thuật của cậu ta cũng rất tin tưởng, uhm, cố gắng làm, vô tư mà làm, tiền thuốc men linh tinh không cần phải lo lắng!
Diệp Thanh tự nhiên lập tức cám ơn:
- Cám ơn rất nhiều sự ủng hộn to lớn của Nhan bí thư cùng với các vị lãnh đạo tỉnh, bênh viện Ngân Hạnh chúng tôi nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người!
Chỉ chốc lát sau, Nhan Hoa Sâm liền đưa cấp dưới cáo từ rời đi, bọn họ còn phải đến điểm thứ hai là bệnh viện Hoa Đống xem xét tình hình, mặc dù bệnh nhân nơi đó tương đối ít, nhưng cũng không thể không quan tâm tới họ, vẫn phải đến an ủi hỏi thăm, đặc biệt là trong những người đó, có rất nhiều người đã mất đi người thân, trở thành cô nhi hoặc quả phụ!
Nhưng Nhan Tuyết Khâm lại viện lý do ở lại, Nhan Loa Sâm ngoảnh đầu lại nhìn con gái của mình mốt cái, không nói điều gì, xoay người bước đi!
Mã Tiểu Linh đương nhiên không vui, cúi đầu gọt táo cho Diệp Thanh, Diệp Thanh cũng cảm thấy rất ngại ngùng, nói cho cùng, hai người đẹp này cùng đến, ít nhiều cũng có chút ngượng ngập.
- Gì thế, Tuyết Khâm, em ngồi đi!
Diệp Thanh cười chào.
Tuyết Khâm ngồi xuống, liếc nhìn Mã Tiểu Linh đang ngồi đối diện một lúc, thấy vẻ mặt cô không được tốt lắm, không khỏi có chút áy náy, lắp ba lắp bắp giải thích:
- Mã viện trưởng, uhm... Tiểu Linh, tôi... Tôi do thấy cậu cả đêm qua đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, thế nên mới định ở lại thay cho cậu một chút!
Mã Tiểu Linh không hé nửa lời, mãi đến khi gọt hết quả táo, đưa cho Diệp Thanh, mới đột nhiên ngẩng đầu lên, cười tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:
- Cậu có lòng quá, hazzz, tôi thực sự cũng có chút mệt mỏi!
Bèn vươn người một cái.
Diệp Thanh dịu dàng nói:
- Mệt rồi thì mau đi nghỉ đi, việc của bệnh viện vẫn phải dựa tất vào em chủ trì đó!
Mã Tiểu Linh không khỏi tức giận lườm hắn một cái:
- Tình mới đế, đã muốn đuổi tình cũ đi rồi à?
Diệp Thanh lập tức ngượng ngùng!
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương