Thần Y

Chương 424

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 424: Nam đạo nữ xướng! Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Đó cũng quá khoa trương chứ ? Việc lớn thế nào hả? Phạm phải các người huy động nhiều người cùng ra quân ồ ạt như vậy sao? Bác sĩ, y tá, bệnh nhân, người rọn dẹp vệ sinh của Bệnh viện Ngân Hạnh đều kinh ngạc nhìn nhóm người làm công tác giơ microphone, camera, trong khoảng thời gian ngắn bàn luận xôn xao. - Cô này, có năng lượng xã hội lớn mạnh như vậy sao? - Âm mưu, âm mưu, chắc chắn là âm mưu, tôi dám khẳng định, nhất định có người đứng sau nhúng tay vào. - Đó không cần anh phải nói sao? Người có chỉ số IQ cao một chút đều có thể nhìn ra, tiếc rằng, cậu không có chứng cứ. - Ôi, nếu thực sự có người nhúng tay vào Bệnh viện Ngân Hạnh của chúng ta, vậy thật là bi thương rồi. - Nhiều hãng truyền thông đưa tin, chỉ cần một hãng nói một câu xấu, đủ khiến Bệnh viện Ngân Hạnh của chúng ta trong một đêm trở nên xấu xa, hôm sau tuyệt đối không có ai dám đến cửa. - Quá tàn độc. … - Sao lại thế hả, cái đám truyền thông lung tung lộn xộn này, làm gì không biết, việc quan trọng như thế không theo dõi, cố tình đến Bệnh viện chúng ta gây náo động. Lý Tiểu Miêu tức giận hằm hằm, thấy mấy phóng viên nữ xinh đẹp, các chàng chụp ảnh đẹp trai không thoải mái, Thật ra, trước đây cô vì miếng cơm manh áo, đám người này thậm chí từng chụp ảnh với Lý Giai Giai của đài truyền thanh Phù Liễu. Lý Tiểu Hổ và các Bác sĩ Nam đã kịp thời tổ chức, liên thủ thành một tường người, ngăn cản đám người làm công tác truyền thông tiến vào. Nếu như bầy ong vỡ tổ đều chạy vào, Bệnh viện Ngân Hạnh còn muốn kinh doanh không ? Hay còn muốn vì sức khỏe nhân dân mà phục vụ. Trình Mộng Kiều dường như sớm đã dự đoán được cảnh tượng này, không lấy làm kỳ lạ, ở trên tầng nghe thấy tiếng huyên náo bên dưới, lập tức kích động chạy xuống, đám người Diệp Thanh, mã tiểu linh và Hoa Chân Ân cũng theo sau. Tuy nhiên, khiến Diệp Thanh vui mừng chính là , rất nhiều y tá bao gồm đám công nhân viên như Y tá Đinh Tiểu Hủy, Hoàng Tiểu Trân… biểu hiện cũng rất tốt, tuyệt nhiên không bị huyên náo bên ngoài thu hút, vẫn đang giữ vững cương vị, chăm chỉ làm việc. - Xin chào các ký giả, tôi là người bị hại Trình Mộng Kiều. Cánh tay Trình Mộng Kiều hoa chân múa tay, móng tay sáng chói dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời tản ra rất bóng loáng đẹp đẽ, bỗng chốc quét vào đám người, vào các ký giả ẩn bên trong. - A, Trình tiểu thư, chính cô gọi điện cho chúng tồi à. Một phóng viên nữ xinh đẹp mặt áo gile đen của bản tin tổng hợp đài truyền hình Ninh Thành nói. - Đúng vậy, đúng vậy, chính tôi, tôi phải tố cáo Bệnh viên đen tối này, các người không biết sao, Bệnh viện này đã làm xấu bẩn não tôi không nói, còn chết không nhận, tôi hy vọng các người giúp tôi đưa tin này ra ngoài, cũng xem như nhắc nhở cho tất cả các thị dân, về sau khám bệnh phải chú ý, đừng đến Bệnh viện Ngân Hạnh rác rưởi này, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa. Không đợi đám phóng viên hỏi, Trình Mộng Kiều liền “ tí ta tí tách” thổ lộ nỗi khổ chất chứa.. Nào là nhăn mặt, chép miệng, nước mắt ròng ròng vừa nhìn đám người đã yếu mềm, Tuy lời nói có chút sắc bén, mạnh mẽ, nhưng thái độ tinh thần, giọng điệu với trước đây người đàn bà đanh đá cãi nhau ở khoa ngoại chỉnh hình, khí chất không giống như hiện tại, người ta yểu điệu, người vợ mới chịu bao hờn tủi. Diệp Thanh liếc liếc, trong mũi khẽ khì một tiếng, xem cũng không phải xem hắn người thản nhiên như vậy cũng có chút tức giận, đừng nhắc đến người khác của Bệnh viện Ngân Hạnh nữa. - Cô này sao lại lật đảo lộn thị phi, thêm mắm thêm muối hả. - Người của đài truyền kia kia cũng thật ngốc, chẳng lẽ nghe theo lời nói một phía của cô ấy sao? - Ngươi hiểu cái gì, càng xung đột càng mâu thuẫn , tỉ lệ thu hút người xem càng cao, tội gì không chỉnh, vậy thay đổi còn có giá trị gì nữa? - Đúng vậy, mặc dù có, sao sao được với tình hình hiện nay? - Các người nghĩ xấu các phóng viên rồi? Mã Tiểu Linh kéo trang phục của Diệp Thanh, nói nhỏ: - Ôi chao, anh chú ý không có, lần này đến nhiều truyền thông như vậy, còn gần như đồng thời cùng xuất hiện, đó cũng quá kỳ quái rồi, em nhớ rõ, Trình Mộng Kiều kia chỉ có gọi điện thoại cho một hãng, lúc nào cái mũi ngửi thấy việc lại nhạy bén như vậy. Diệp Thanh gật gật đầu, việc hôm nay tuy lớn nhưng đối với Ninh Thành to lớn mà nói. căn bản không tính gì, so với các xung đột kịch liệt này không biết nhiều bao nhiêu, còn đám phóng viên này cố tình tập trung ở Bệnh viện Ngân Hạnh, không thể không khiến người nghi ngờ có mưu kế, nhất định có mưu kế. - Trình tiểu thư, xin hỏi có thể kể lại sự việc đã qua được không? - Trình tiểu thư xin hỏi vú của cô, ồ, xin thứ cho tôi thẳng thắn như vậy, chúng tôi phải dùng thái độ y học để nhìn, tình hình vú của bà hiện nay như thế nào, còn phải chữa trị không? - Trình tiểu thư, xin hỏi cô có bạn trai chưa? Cách nhìn bạn trai của cô đối với việc này ra sao? Tại sao không thấy cậu ta đi cùng cô đến vậy? - Trình tiểu thư, xin hỏi cô năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, Tại sao phải làm phẫu thuật lồng ngực? - Trình tiểu thư, Bệnh viện Ngân Hạnh làm phẫu thuật này, rốt cuộc đã thu của cô bao nhiêu phí, có tình trạng thu phí bừa bãi hay không ? - Trình tiểu thư, tôi muốn hỏi một chút, sau khi Bệnh viện Ngân Hạnh làm phẫu thuật lồng ngực cho cô, từ lúc nào cô phát hiện ra ngực của mình xuất hiện khó chịu hả? …. Đám phóng viên dồn dập hỏi, nếu là người thường, nghe cũng chỉ là nghe qua thôi, làm gì có thời gian trả lời, nhưng Trình Mộng Kiều người ta không giống, không biết là trước đó đã diễn thử việc này trước, hay là người nhanh mồm nhanh miệng, không ngờ “ được được “ lời nói cực nhanh như kim châm trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi, còn đáp án, tất nhiên đều là chửi Bệnh viện Ngân Hạnh. Diệp Thanh không coi được, nói thầm, để các người tiếp tục làm như vậy, Bệnh viện của ta mới xây dựng, e rằng cũng phải chết yểu, lập tức tiến lên một bước, cao giọng quát: - Các vị, mọi người hãy yên tĩnh, tôi là Viện trưởng của Bệnh viện Ngân Hạnh: Diệp Thanh… Còn chưa nói xong, các phóng viên như cá mập ngửi thấy máu tanh, lập tức vứt bỏ các câu hỏi Trình Mộng Kiều, trực tiếp tiến sát về Diệp Thanh. - Ái chà, hóa ra anh chính là Viện trưởng của Bệnh viện Ngân Hạnh, xem ra rất trẻ, một chút cũng không giống. Một phóng viên mở miệng khen, nhưng lập tức thay đổi lời nói, hỏi cực kỳ sắc bén: - Viện trưởng Diệp, anh trẻ tuổi, y thuật không giỏi chứ? Xin hỏi, anh thân là người ngoài ngành, lãnh đạo Bệnh viện lớn có cảm thấy vất vả không ? Sự kiện thất bại lồng ngực lần này phải chăng có liên quan đến tuổi trẻ không tốt cho quản lý? Diệp Thanh thật sự muốn đánh chết người này, có người coi thường người khác như vậy sao, có người lấy tuổi tác để lấy người như vậy sao? Mẹ kiếp, nhất định là cố ý, hắn dù sao cũng là Viện trưởng, ước chừng cũng đứng trên trăm người, nhưng không thích hợp nổi nóng, lập tức mỉm cười, nói: - Việc này còn chưa tra rõ ràng, ngài vội vàng kết luận như vậy, cho rằng là thất bại của khoa ngoại chỉnh hình của Bệnh viện Ngân Hạnh chúng tôi, Vậy không phải là quá đãi bôi sao? Lời này vừa nói ra, mọi người ào ào phụ họa theo, đặc biệt là người của Bệnh viện Ngân Hạnh, đều nhao nhao kêu oan khiến Diệp Thanh thản nhiên cười, không chút hoảng hốt, cũng không vội giải thích, nhưng thật là dáng vẻ vô cùng lo lắng. Trình Mộng Kiều kêu lên: - Như thế nào không rõ ràng hả, ngực của tôi hoàn toàn phế rồi, sự thực bày ra trước mặt , còn gì phải nói nữa. Cô thầm nghĩ, các người không thể để ta một cô gái, trước mặt mọi người phơi ngực ra cho mọi người nhìn chứ? Ha ha, dù sao chỉ cần ta cắn chết rồi, các người hiện nay làm không rõ. Không ít người của đám phóng viên bị người giật dây đứng sau mua chuộc, sớm đã nhận tiền rồi, lúc này tất nhiên phải giúp Trình Mộng Kiều, các vấn đề được hỏi đều vô cùng thâm hiểm, còn có tính dẫn sai lầm, còn người của Bệnh viện Ngân Hạnh, dưới sự dẫn dắt của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng ra sức giải thích, ai cũng có lý của mỗi người, trong một khoảng thời gian, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn, nếu không phải mọi người đều là người nho nhã, chắc sớm đã đánh nhau rồi. Náo nhiệt như vậy, không chỉ kéo rất nhiều bệnh nhân đến xem, thậm chí cá công xưởng gần đó, người qua đường, thôn làng gần đó rất nhiều thị dân đều chạy lại xem ồn ào quả thực càng ngày càng nhiều. Có vài người vốn đến để khám bệnh, còn đang xếp hàng chờ khám thấy tình hình lập tức bị dọa chạy, bắt đầu nghi ngờ trình độ chữa trị của Bệnh viện Ngân Hạnh. Trình Mộng Kiều thấy sự việc làm gần như xong, còn đám người của Bệnh viện Ngân Hạnh cũng không chú ý đến mình, liền che miệng cười, lặng lẽ chuồn đi. Đợi đến đám người có mặt ở đó hỏi đến phần cốt lõi, muốn nghe Trình Mộng Kiều nói, quay đầu lại cũng không còn thấy cô nữa. ... ... ... ... ... ... ... ... - Ha ha, tên công tử bột kia, dám đấu cùng bà, ngươi còn quá non. Trình Mộng Kiều đắc ý vô cùng, xoay lưng đá mông, cầm lấy giỏ lắc qua lắc lại, đi vào một quán ăn trang hoang coi như sạch sẽ, cô nhìn không quen vẻ tươi cười thản nhiên của Diệp Thanh, như nhìn thấu suy nghĩ của chính mình, thật khiến người khó chịu. - Tiểu thư, xin hỏi bà đi mấy người? Một nhân viên phục vụ đứng dậy hỏi. - Tôi có người bạn đã đặt phòng riêng rồi, Họ Lý. Trình Mộng Kiều nói. - Ồ, ở phòng số 13, xin theo tôi. Sau đó, người phục vụ dẫn Trình Mộng Kiều đến căn phòng đã đặt trước. Vừa vào cửa, Lý Hỏa Nhĩ đã nghênh đón, có phần nóng vội hỏi han: - Kiều Kiều, việc làm thế nào rồi? toàn bộ sự việc đã theo kế hoạch của y. - Tỉ xuất mã, còn làm không xong việc đó sao? Trình Mộng Kiều cười “ khanh khách” giơ tay nhéo khuôn mặt tuấn tú của Lý Hỏa Nhĩ, trong mắt nóng bỏng tràn đầy ý xuân, rõ ràng càng thêm phục. Lý Hỏa Nhĩ tất nhiên cầu còn không được, sao có thể từ chối được, lập tức ôm Trình Mộng Kiều vào lòng, nhìn người phục vụ bên cạnh cũng phải ho khan lên, như bị sặc không khí, thực sự ngượng. - Vậy thật tốt rồi, Kiều Kiều, hôm nay anh nhất định phải khao em. - Anh khao thế nào hả? Trình Mộng Kiều vểnh vểnh cằm lên, khẽ điểm một cái vào sống mũi của Lý Hỏa Nhĩ, con mắt lâng lâng, cười ha ha hỏi.