Thần Y
Chương 423
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 423: Lớn chuyện rồi!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Chuyên gia Hàn Quốc thì đã sao? Chuyên gia Hàn Quốc thì không làm sai sao? Nói cho mấy người biết, bệnh viện các người hủy hoại hạnh phúc của tao, tao chưa xong với chúng mày đâu. Tao sẽ đi báo án, có cái bệnh viện rác rưởi của chúng mình chết luôn.
Trình Mộng Kiều vẫn kêu gào không ngừng.
- Cô bé này, cô khoan dung độ lượng chút đi, có làm ầm ĩ như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
- Đúng vậy, cứ ngồi xuống, bình tĩnh thương lượng xem xem có cách nào tốt thì chữa trị.
- Thái độ phục vụ và trình độ của bệnh viện này cũng được, chỉ cần không phải vấn đề lớn thì đều có thể giải quyết.
Mấy bệnh nhận khác cũng tới khuyên giải.
- Cút ngay. Bà mày không làm gì liên quan gì đến chúng mày. Ngực chúng mày bị làm hỏng sao? Đứng mà nói không phải đau.
Trình Mộng Kiều hét lớn, tay xoa xoa thắt lưng, nước miếng văng tứ tung, dáng người đứng như thể trong thế nghênh chiến vậy.
- Sao lại thế này, sao lại thế này?
Một tiếng thánh thót vọng tới, mơ hồ nhưng rất uy nghiêm. Các bác sĩ và y tá đều ngoành lại nhìn kiếm.
- A, là viện trưởng Diệp tới.
- Phó viện trưởng Mã cũng tới.
- Thật không ngờ, kinh động tới cả viện trưởng viện phó rồi sao.
- Viện trưởng Diệp, là thế này...
Chủ nhiệm Hoa lập tức ra đón, không hoang mang lo lắng, từ tốn kể rõ ngọn ngành tất cả những chuyện đã xẩy ra.
Tuy nhiên bà kể rất khách quan, không hề đem vào câu chuyện một tí tình cảm nào của mình khiến cho Trình Mộng Kiều không thể mượn cớ gây chuyện. Hoa Chân Ân làm như thế cũng là để không ảnh hưởng tới chẩn đoán của Diệp Thanh. Hẳn bà cũng từng nghe qua, vị bác sĩ trẻ này không đơn giản, thế mới có tên Tiểu Diệp thần y.
Diệp Thanh gật đầu, tay nhẹ rung lên. Chiếc đồng hồ công nghệ cao kia lập tức khởi động, chỉ mất một chút, bệnh trạng của Trình Mộng Kiều đã nằm cả trong óc Diệp Thanh.
Hắn biết ngay, tình trạng sưng phù của cô ả kia không phải do nâng ngực mà do tác động từ bên ngoài. Trên bề mặt còn có vết thương mà bằng mắt thường có thể quan sát được, hơn nữa hình dạng là bàn tay thô kệch, có lẽ tay của đàn ông.
Nhưng điều này không thể nói trước mặt nhiều người. Mà dù có nói ra, có đánh chết ả cũng không chịu nhận. Những gì đồng hồ công nghệ cao tìm ra dù sao cũng không có sức thuyết phục.
Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh rất hiểu ý nhau. Thấy ánh mắt của hắn, cô hiểu ngay hắn đã tìm ra bệnh. Tuy không rõ hắn tìm ra như thế nào, nhưng con mắt của các bác sĩ Đông y rất thần kì. Cô tuyệt đối tin tưởng vào y thuật của Diệp Thanh. Nghĩ rồi, bụng thầm nhủ đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy, dù sao chuyện ầm ĩ lên cũng không tốt cho danh tiếng bệnh viện.
Nghĩ rồi mỉm cười nói với Trình Mộng Kiều:
- Cô Trình, tôi là phó viện trưởng Mã Tiểu Linh. Có chuyện gì, chi bằng chúng ta qua phòng khách nói, được không?
Diệp Thanh gật đầu nói:
- Ngực cô sưng đỏ, tôi hoàn toàn có thể tiêu sưng giúp cô.
- Tiêu sưng cái đầu ông ấy.
Trình Mộng Kiều chột dạ. Nhưng lập tức ả đã nghĩ ra cớ, gào lớn:
- Có muốn chữa bà cũng tìm bệnh viện khác chữa, còn lâu đã để đám rác rưởi chúng mày chữa, lại định hại bà lần nữa chắc.
Thật ra ả có chút lo sợ.
Diệp Thanh cũng đành hết cách. Người ta không cho xem, cũng không thể ép người ta. Đó không phải là khám bệnh mà là sàm sỡ.
Mã Tiểu Linh ra hiệu giải quyết riêng đã khiến Trình Mộng Kiều động lòng, đi theo vào phòng khách. Vừa vào đến cửa đã có chút bí bách nói:
- Tôi biết mấy người gọi tôi vào làm gì. Có nói tục tôi cũng phải nói trước, dưới một triệu, đừng nói tiếp.
Vừa nói xong, Diệp thanh và Mã Tiểu Linh đều giật mình. Con ranh này cũng gớm đấy, mở mồm ra là đòi một triệu, cũng to mồm thật.
Một triệu ư? Sao thế được.
Diệp Thanh không thể chấp nhận. Nếu là bệnh viện gây ra, hắn có thể chữa, cũng có thể bồi thường. Đừng nói là một triệu, hai, ba thậm chị là năm triệu hắn cũng không oán thán gì. Ai bảo lỗi là ở bệnh viện mình chứ.
Nhưng ngực cô ả không biết là do thằng súc sinh nào nắn bóp bên ngoài, hoàn toàn không phát hiện ra sai sót nào, đúng là lừa bịp tống tiền.
Đúng, chính xác là lừa bịp tống tiền? Vờ như oan ức lắm. Vờ như nhân nhượng lắm. Có một triệu kia có thể giúp đỡ được thêm bao nhiêu người ngheo khó.
- Sao, không muốn đưa sao? Hạnh phúc cả đời người ta, lẽ nào một triệu cũng không đáng?
Trình Mộng Kiều lớn tiếng chất vấn. Bụng nghĩ nếu hai kẻ này chịu thua, đưa cho mình một triệu thật, thì sẽ bình thường trở lại, không hừng hực nữa.
Mã Tiểu Linh nhếch mép, lộ ra hàm răng trắng tinh, ngượng ngùng cười nói:
- Nói thật, một triệu hơi nhiều. Cô xem, bệnh viện chúng tôi quy mô nhỏ, lại vừa mới khai trương, lợi nhuận không nhiều đến vậy đâu.
- Kêu khổ ít thôi. Mấy người tu sửa đẹp đẽ thế này, thuê người thì rõ lắm, lẽ nào một triệu mà cũng không có. Mấy người làm chợ buôn rau chắc, đừng có ra giá. Một triệu là một triệu, không ít hơn. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí.
Trình Mộng Kiều ngang ngược nói.
- Cô Trình, hãy nghe tôi nói
Mã Tiểu Linh còn muốn nói tiếp, nhưng bị Diệp Thanh cắt ngang, Hắn đã nhìn ra Trình Mộng Kiều tới đây chủ yếu là để gây rối.
- Tôi có thể chữa giúp cô. Nhưng tiền bồi thường nhiều lắm cũng chỉ là tiền thuốc men và bồi dưỡng mà thôi, không thể quá mười ngàn.
Diệp Thanh tỉnh bơ nói.
- Cái gì, mười ngang? Mày cho ăn mày đấy à.
Trình Mộng Kiều không đồng ý, kích động nói.
Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, lùi sau. Nếu Diệp Thanh đã có ý ấy thì để hắn quyết định. Dù gì hắn mới là viện trưởng, hơn nưuã xem cách hắn nói chuyện, hẳn là hắn đã có chủ ý.
Diệp Thanh chép miệng, cười khinh bỉ, cũng chẳng buồn nhấn mạnh, thản nhiên nói:
- Cô Trình, tôi nghĩ cô không khỏe chỗ nào, cô còn biết rõ hơn tôi.
- Cái gì, mày có ý gì? Lẽ nào tao định vu không chúng mày chắc?
Trình Mộng Kiều chột dạ, hét tướng lên. Trong lòng hơi thất vọng nghĩ, thằng này sao như tinh như ma thế nhỉ. Không thể bỏ chút tiền dẹp êm chuyện. Có đưa cho chị mày năm sáu mươi ngàn chị mày cũng đồng ý cơ mà.
Nhưng ả lập tức nhận ra, ả tới đây không phải giải quyết riêng mà là tới để giải quyết chuyện ả gây rối. Giờ Diệp Thanh không có ý giải quyết riêng nữa rồi. Cứ dựa theo kế hoach ban đầu, ả cũng không có tổn thất gì, mà lại còn được ưu đãi.
- Bệnh viện các người là cái loại gì thế. Làm hỏng ngực bà, rồi còn không chịu đền tiền, thâtk không chịu nổi cái bản mặt chúng mày.
Trình Mộng Kiều hét tướng lên rồi lao ra ngoài.
Đương nhiên phải ra ngoài rồi. Làm ầm mà cứ ở trong phòng thì làm ầm cho ai nghe. Phải làm cho càng ầm ĩ càng tốt, đập vỡ luôn bảng hiệu bọn bệnh viện.
- Cô Trình, cô không thể tùy tiện nói lung tung.
Mã Tiểu Linh hơi tức giận, cùng Diệp Thanh đuổi theo. Con người này, thật hết nói.
- Nói lung tung cái gì. Các người dám làm mà không dám cho bà nói sao? Quan phóng hỏa không cho dân đốt lửa sao? Tao phải kiện chúng mày.
Trình Mộng Kiều nhảy dựng lên.
Diệp Thanh trông ả chỉ như con hề, nhảy lên nhảy xuống. Xem cô định làm thế nào. Bụng nghĩ thầm, muốn báo thì cứ báo, dù sao anh cũng chẳng sợ. Có ta ở đây bệnh viện Ngân Hạnh sao có thể làm sai được chứ. Cái nguyên liệu nâng ngực đó hắn đó hắn từng mang vào Y Linh bảo tháp nghiên cứu, tuyệt đối không gây ra hậu quả xấu gì.
Trình Mộng Kiều nói mấy câu, thấy Diệp Thanh vẫn thản nhiên, cười cười không thèm để ý, nhất là ánh mắt, trông rất đáng sợ.
- Hừ, tao sẽ gọi điện cho đài truyền hình, đưa cái lũ rác rưởi chúng mày ra ánh sáng.
Trình Mộng Kiều tức chết đi được, nói. Đương nhiên ả chẳng thể đi báo. Mà có đi thật, nhất định phải cho người ta kiểm tra ngực, tới lúc đó lại chẳng lòi cái đuôi chuột ra ấy hả.
- A lô, đài truyền hình Ninh Thành đấy ạ
Trình Mộng Kiều lấy điện thoại. Những người xung quanh đều khuyên nhưng ả vẫn không để ý, cố đổ thêm dầu vào lửa, làm cho các nhân viên bệnh viện Ngân Hạnh phải tức chết.
Đinh Tiểu Hủy thầm nghĩ:
- Biết trước ả không biết lí lẽ thế này, lúc đầu mình đã không nhiệt tình như thế.
Hoa Chân Ân lắc đầu, trong lòng hơi áy náy thầm trách:
- Viện trưởng Tiểu Diệp nhiệt tình là thế. Không ngờ mới tới được mấy hôm, khoa chỉnh hình đã xảy ra chuyện thế này. Ảnh hưởng đến danh tiếng bệnh viện. Mình phải làm thế nào đây. Có lẽ phải từ chức mất thôi
Khiến người ta ngạc nhiên là chưa đầy hai mươi phút sau, một số nhà báo đã tới tấp nập, lại rất đúng lúc. Hình như đã hẹn trước với nhau vậy. Trước cửa bệnh viện Ngân Hạnh rất nhiều ô tô đỗ lại, có của vệ tinh Giang Nam, truyền hình Ninh Thành, kênh tin tức tổng hợp, kênh đời sống, thậm chí cả kênh khoa giáo cũng tói. Ngoài ra còn rất nhiều đài phát thanh và báo viết cũng tới, như phát thanh Ninh Thành, nhật báo Ninh Thanh các loại. Rồi còn các diễn đàng thảo luận, báo mạng nữa chứ. Cứ phải gọi là đội hình hùng mạnh.
Làm cho bác sĩ y tá bệnh viện Ngân Hạnh được một phen kinh ngạc.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương