Thần Y

Chương 421

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 421: Sự nguy hiểm của phẫu thuật chỉnh hình Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Ầm.. Một tiếng động vang trời nổ đất, như thể cơn lũ tràn vào bờ. Diệp Thanh bắn ra sau mấy bước, hai tay tê dại, hoa hết cả mắt, cả người khí huyết cuồn cuộn. Còn người kia càng không chịu được, lùi sau bảy tám bước cố đứng cho vững, người run rẩy, hai tay không nhấc nổi lên, ánh mắt không thể kinh hoảng hơn. - Thằng nhóc này, đúng là quái thai. Trông thì yếu ớt, vậy mà công lực lại thâm hậu đến thế. Hừ, không đúng, là lấy nhu thắng cương. Công phi của mình đã đạt tới mức nhập thần, lẽ nào thằng nhóc này đã đạt tới tận mức đại sư rồi sao? Gặp ma rồi. Diệp Thanh chiếm thế thượng phong, không dừng lại, hít một hơi, lắc lắc hai tay, rồi lại nhướn người lên, bước nhanh chân, ngón tay hắn như cây kiếm, đâm vào huyệt Thiên Trung của đối phương. Anh mày không chỉ biết võ công mà còn biết điểm huyệt nữa nhé. Cơ thể hắn hoạt bát, động tác linh hoạt, sắc bén, Diệp Thanh đã đổi cách đánh, dùng Thương Lê châm kĩ thần diệu, lấy ngón tay thay châm. Đây là cái lợi của y võ kết hợp. Vốn dĩ là cách chữa bệnh của bác sĩ, nhưng thay đổi một chút biến ngay thành chiêu giết người, cứu người, giết người, thiện hay ác, nằm ngay trong lòng người, rất cần xem lòng người thế nào. - Vù Ngón tay như cây tên, xé không trung lao tới. Tên kia nhìn thấy mà không thể tránh nổi, càng thêm hoảng loạn, nghiến răng chờ, đột nhiên hắn chợt nghĩ ra cách đối phó. Một ngụm máu tươi phun về phía Diệp Thanh. Đây là lúc trước hắn bị Diệp Thanh đánh tạo thành nội thương, trong ngực sớm đã tích không ít máu, thêm vào sự hoảng loạn, càng không giữ được cho hắn phun ra máu. Tuy nhiên cũng coi như người này có kinh nghiệm đánh nhau. Trong lúc nguy cấp đó mà cũng không hoảng loạn, lợi dụng điểm yếu, biến dòng máu tươi thành một mũi tên bắn vào mắt Diệp Thanh. Đúng là hai thằng đánh nhau, một thằng chột một thằng què. Mày thích điểm huyệt của tao, tao làm mù mắt mày trước, hơn nữa dù có bị thương nhưng tên này vẫn hung hãn vậy. Dòng máu tươi này đến cũng thật đúng lúc. Diệp Thanh trong lúc vội vã chỉ kịp nghiêng đầu đi, máu tươi sượt qua mắt, hơi ran rát. - Vù Đầu ngoán tay của Diệp Thanh không lệch đi, vẫn điểm chính xác vào huyệt Thiên Trung của đối phương. Đại huyệt này, vẫn là chỗ hiểm yếu của người: - Dưới huyệt Ngọc Đường vài cm Thương Lê chân khí tuy ôn hòa nhưng Diệp Thanh dùng lại dùng thủ pháp độc quá cho nên tự nhiên nó cũng trở nên độc ác vô cùng, khiến đối phương không thể đỡ nổi, cả người mềm nhũn ra, ngã nhào như thằng bù nhìn phải gió. - Diệp Thanh Ninh Não Nhi chạy tới nhìn người kia, cực kì lo lắng. Diệp Thanh cười nói: - Yên tâm đi, bị thương nặng ngất đi ấy mà. Không chết đâu. Hắn nói tiếp: - Anh phòng vệ chính đáng, thằng này xem ra cũng là dân giang hồ, không mặt mũi nào đi báo án là anh cố tình gây thương tích đâu mà. Ninh Não Nhi bị cái vẻ thoải mái của hắn chọc cho cười. Đúng lúc này, có tiếng ngựa chạy. Dương thiếu gia và đồng bọn đã phi tới, nhìn thấy bọn kia kẻ nằm kẻ đứng, đứa nào cũng bị trọng thương, khóe miệng nó run run, không dám cậy thế ức hiếp người nữa, run sợ. Diệp Thanh liếc nhìn tên kia, bĩu môi, rồi kéo Ninh Não Nhi bỏ đi. Thằng này dù có muốn gây với hắn, hắn cũng không sợ cái mác công tử nhà tỉnh trưởng, mà sẽ đập cho nó y như mấy thằng kia. Vốn dĩ, trường đua này, ngoài bãi cỏ ra còn có một con đường cát dài chừng 600m, rộng 10m, một sân thi đấu 60x40 cùng với các phương tiện chuyên dụng để tập ngựa. Ngoài ra, còn mới xây thêm nhiều tòa nhà chuyên dùng cho các loại dịch vụ như quá trà, hồ câu, nhà ăn, quán bar, phòng đánh bài, bóng bàn, hồ bơi, xông hơi, massage trị liệu, phòng khách, phòng họp, phòng hội nghị,... Nhưng xảy ra chuyện này, đám cảnh sát tới hết thẩm vấn đến điều tra, khiến cho đám Diệp Thanh mất hết cả hứng thú. Dương Siêu Lâm có thể vì đuối lí, có thể vì tính sau này lại tìm đến, hoặc vì lí do nào khác mà không kể khổ với cảnh sát. Đưa đám thuộc hạ bỏ đi trước khi cảnh sát tới. Diệp Thanh nghĩ đi nghĩ lại thấy mình cũng không thiệt thòi gì, chỉ bị sợ hãi một phen, thêm nữa nếu cảnh sát có muốn giúp thì có lẽ cũng chẳng giải quyết được gì, cho nên cũng bỏ qua, đưa ba cô kia về thành phố ăn cơm, mua sắm. Bệnh viện Ngân Hạnh, khoa chỉnh hình. - Cái thứ bệnh viện rác rưởi các người, bộ ngực của tôi đang đẹp, thế mà các người làm ra thế này à? Một cô gái trẻ chừng hai tư hai nhăm tuổi, tóc nhuộm nâu, trang điểm đậm, lông mi dài, đáng tiếc nhìn trông cũng thấy giả, giận đùng đùng xoa lưng, lao vào y tá Đinh Tiểu Hủy của khoa chỉnh hình, mắng chửi ầm ĩ. - Cô Trình, có chuyện gì từ từ nói. Chúng tôi nhất định sẽ giúp cô sửa lại. Đinh Tiểu Hủy vẻ đầy hối lỗi nói. Đây là yêu cầu của bệnh viện, thái độ với bệnh nhân phải thật ấm áp. Nếu bệnh nhân có gì không thỏa mãn, nhất định phải thể hiện ra mặt vẻ hối lỗi. Làm ở bệnh viện, không chỉ có y thuật mà còn phải có thái độ. Bệnh viện cũng gần như là một ngành dịch vụ mà, phục vụ cho sức khỏe của con người. Nói theo cách khác, thái độ phục vụ cũng là một loại y đức. - Chuyện gì à? Ngực của tôi bị các người làm hỏng rồi, tôi có thể từ từ nói không? Sau này tôi không lấy được chồng, ai chịu trách nhiện cho tôi? Trình Mộng Kiều gào thét, vẻ mặt hung ác, khiến người khác nhìn vào lập tức nghĩ tới “mẫu dạ xoa”. - Cô Trình, cô đừng kích động, Thế này đi, để tôi xem bệnh án của cô, lần trước ai là bác sĩ phẫu thuật cho cô, tôi sẽ đưa cô tới đó cho người ta khám lại. Đinh Tiểu Hủy thực sự có vẻ hối lỗi. Nhìn sắc mặt người ta như thế, làm không tốt thì đến tám phần là sẽ xảy ra chuyện. Nghề thẩm mĩ chỉnh hình hiện nay đúng là điều trị không ngừng. Trước đây cô đã từng làm việc ở bệnh viện chuyên khoa phẫu thuật thẩm mĩ, thật sự đã nhìn thấy không ít. Dù là cắt mí, nâng mũi cắt túi mắt, các loại vi chỉnh hình, kĩ thật cũng không giống nhau hoàn toàn và phải dựa vào tình hình thực tế mỗi người. Thật ra ở đại đa số các bệnh viện chỉnh hình, loại tiểu phẫu thế này nguy hiểm cũng rất lớn, có không biết bao nhiêu ca từng thất bại. Ví dụ, ngày trước cô đã từng nhìn thấy một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi, theo giới thiệu của bạn bè tới một bệnh viện có tiếng tiếng hành cắt túi mắt, kết quả bác sĩ do thiếu cẩn thận, ra tay mạnh quá, thế là xong rồi, túi mắt bị cắt nhiều quá, dẫn đến mi mắt của cô ấy hướng ra ngoài, nhắm ra nhắm vào rất khó khăn. Ban ngày cứ trừng mắt nhìn mọi người. Bạn bè thân thiết hỏi cô có phải tâm sự không tốt trở nên mới hung dữ vậy không? Đến đêm thì lại bị ông xã ghét bỏ. Ngủ mà người nằm bên cạnh cứ trừng trừng mắt nhìn mình trông thật đáng sợ. Nhưng phải làm thế nào đây, không thể lại đắp một cái mí giả vào được. Còn một cô gái trẻm tên là A Sương, hai mươi tuổi gì đó, mới sinh ra hàm trên đã hô ra. Ngày đi học bị bạn bè châm chọc, còn lấy cho cô một cái biệt danh là em Răng hô. A Sương từ ngày ra trường đi làm, vẫn mơ mộng mình có thể xinh đẹp hơn được một chút, đi làm phải khác chứ. Có chút tiền để dành, dù thế nào cũng phải đi chỉnh một chút, nói không chừng còn có thể câu được con cá vàng. Con gái mà, nhất là những cô gái thế này, muốn được lòng người là chuyện rất bình thường. Sau đó A Sương dùng tiền tiết kiệm suốt nửa nằm tới bệnh viện trước đây Đinh Tiểu Hủy làm, một bệnh viện cấp ba. Bác sĩ nói cô chỉ cần mài một chút hàm trền thì tự nhiên răng sẽ đẹp ra. A Sương bị viễn cảnh mà bác sĩ vạch ra hấp dẫn, khao khát lắm, lập tức vung tiền làm phẫu thuật. Nhưng đáng tiếc, mọi việc lại không được như mong muốn. Sau phẫu thuật, miệng A Sương bị nhiễm trùng, xương hàm trên bị hoại tử, sau đó cái miệng ngày trước cũng tạm coi là bình thường thì giờ ngày càng vểnh ra, như kiểu bà lão bảy tám chục tuổi vậy. Đúng là bi thảm. Sau đó Đinh Tiểu Hủy nghe nói bệnh viện bồi thường một khoản tiền giải quyết riêng. A Sương cũng đành bất đắc dĩ nhận khoản tiền này tới bệnh viện Răng hàm mặt làm phẫu thuật dựng lại hàm trên. Dù vậy, hàm răng được dựng lại kia cũng chỉ là đồ giả, làm sao có thể linh hoạt được như ngày trước. Đây cũng giống như người bị gãy mất chân được gắn thêm chân giả, chỉ có thể dùng tạm mà thôi. Thật đáng thương. Cho nên, Đinh Tiểu Hủy vừa nghe cô gái kia bị bệnh viện làm hỏng mất ngực, lập tức tin ngay, vội vàng giúp cô ta liên lạc với bác sĩ chủ trị. - Hả, là chủ nhiệm Hoa sao. Đinh Tiểu Hủy nhìn chữ kí trên bệnh án thì vô cùng ngạc nhiên. Đây chính là bác sĩ người Hàn Quốc được bệnh viện mời tới, Chủ nhiệm Hoa Chân Ân. Chủ nhiệm Hoa vốn là người Hàn, tuy nhiên sau đó lại tới Trung Quốc, theo nhà chồng định cư ở Ninh Thành, năm nay cô hơn 40 tuổi, nói tiếng Hán trôi chảy, nghe nói trình độ chỉnh hình rất tốt, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ. - Tôi không quan tâm chủ nhiệm hay không chủ nhiệm. Làm tôi ra thể này, các người giả quyết đi. Trình Mộng Kiều trợn mắt nhìn. - Cô Trình, cô bình tĩnh đừng nóng, cô ngồi xuống uống miếng nước đã. Chủ nhiệm Hoa đi họp ở ban hành chính rồi, tôi sẽ lập tức tới mời về. Đinh Tiểu Hủy cực kì lễ phép, pha một ấm trà, ra hiểu bảo Trình Mộng Kiều nghỉ một lát sau đó vội vã chạy ra ngoài. Khoa chỉnh hình không giống các khoa khác. Là một khoa chuyên biệt. Dù gì mấy chuyện của khoa chỉnh hình, nói nghiêm túc thì không được tính vào các loại bệnh, không có gì nguy cấp, có thể từ từ nói. Đinh Tiểu Hủy vừa đi, cửa bị đóng lại, trong phòng khách không còn ai. Trình Tiểu Mộng liền ngồi xuống, đột nhiên ả cười khe khẽ, uống một ngụm trà rồi vắt chéo chân, rung rung, thích chí rút điện thoại ra rồi tự ngắm móng tay mới làm.