Thần Y
Chương 420
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 420: Đánh người đánh ngựa
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Bọn kia đương nhiên không chịu nhường đường. Bốn con ngựa cao to vây quanh lấy bọn họ. Dương Siêu Lâm và một thằng nữa thân thế có vẻ cũng lớn đứng ngoài, cười ha hả với nhau.
Diệp Thanh rung dây cương, áp sát vào Ninh Não Nhi, rồi hắn đưa tay quàng quanh eo cô. Ninh Não Nhi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, Diệp Thanh nhấc lấy cô, ôm cô vào trong lòng. Hai người cùng cưỡi chung một con ngựa. Đồng thời, hắn đưa mắt sang bên Chu Vi, ra hiệu.
Chu Vi nhìn thấy Diệp Thanh ôm Ninh Não Nhi, tay còn suýt động phải ngực thì trong lòng không vui. Nhưng mà kẻ địch lớn còn đang ở trước mắt nên cô cũng không muốn gây với Diệp Thanh. Thêm nữa cô cũng không phải loại con gái nhỏ nhen, không muốn để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài. Cho nên cô đành cắn răng, cố nhịn cơn ghen khó hiểu đó, rồi đưa tay kéo Trần Du sang ngồi phía sau mình, hai cô cùng cưỡi chung một ngựa.
Diệp Thanh phải dẫn đầu ba cô gái phá vòng vây.
Còn về cái người hướng dẫn cưỡi ngựa kia, anh ta đã bị Dương Siêu Lâm dọa sợ bỏ chạy từ lâu. Có lẽ cũng không dám gọi người tới. Chỗ này là chỗ Dương Siêu Lâm thường tới, người hướng dẫn kia có lẽ cũng biết thân phận của Dương Siêu Lâm. Dương thiếu gia muốn đánh người, anh ta có muốn cũng chẳng làm được gì.
Lúc này, một người bên bọn Dương Siêu Lâm hình như phát hiện ra điều gì đó, chạy tới thì thầm bên tai bọn Dương Siêu Lâm. Dương Siêu Lâm giật mình nói:
- Chẳng trách nhìn mặt quen thế, thì ra là tiểu minh tinh của cuộc thi Giọng oanh vàng. Ha ha, lúc trước định lôi kéo cô ta về, không ngờ sau đó lại bị Hà gia nẫng mất. Ha ha, hôm nay đã gặp nhau ở đây, đi cùng nhau một đoạn thì có gì là to tát.
Nói rồi hắn nhìn về phía Chu Vi. Diệp Thanh đã để ý thấy, cái mõm lợn của Dương Siêu Lâm rõ ràng là đàng thèm nhỏ dãi cả ra.
- Cái thằng khốn khiếp này đúng là thích chết đây mà. Cái loại dâm ô mày không biết đã hại đời bao nhiêu cô gái lương thiện.
Diệp Thanh ánh mắt căm hờn, quát lên.
Tiếng thét cuồn cuộn, vang khắp bốn phía. Cây cỏ bốn phía đều đổ rạp hướng về phía hắn như sóng xô trong hồ vậy. Đám người kia tuy giỏi nhưng cũng không giữ nổi ngựa, nhất thời để lộ ra một lỗ hổng rất lớn. Diệp Thanh và Chu Vi đã có chuẩn bị từ trước nên cũng không ngần ngại.
Diệp Thanh thấy có cơ hội tốt liền dẫn đầu lao vọt ra ngoài. Còn Chu Vi cũng thúc con ngựa chân trắng kia đuổi theo sau.
Tuấn mã phi nhanh, gió xung quanh vù vù.
- Haha, thằng nhóc này cũng hay đây.
Dương Siêu Lâm lấy tay dụi mắt, cười nhạt. Lần này hắn đem theo hai vệ sĩ là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, hai vệ sĩ khác là hai thằng giang hồ, tinh thông quyền cước, so với mấy thằng hôm trước đẳng cấp khác xa nhau. Cho nên lần này hắn rất có tự tin sẽ túm được Diệp Thanh, dày vò hắn, trả thù vụ lần trước.
- Đuổi theo cho tao, dù có đuổi đến tận chỗ ban quản lí cũng không được tha cho nó. Ông xem thằng nào dám ngáng đường ông.
Dương Siêu Lầm cười hiểm ác, giơ tay ra hiệu. Lập tức bốn gã kia lao đi như bay, đuổi theo.
- Bọn chúng đuổi theo kìa, làm thế nào bây giờ.
Chu Vi vội hỏi. Bây giờ mà có báo cảnh sát cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Thêm nữa, cảnh sát có lẽ không làm được gì thằng họ Dương kia.
Mấy người họ, hai người cưỡi chung một ngựa lại thêm kĩ thuật không thể sánh được với bốn người của Dương Siêu Lâm, chỉ còn một chút nữa là sẽ bị đuổi kịp.
- Không sao. Em chạy tới chỗ ban quản lí báo với bảo vệ đi, để bọn chúng anh lo.
Diệp Thanh cố ý lùi lại mấy bước, đợi tới khi mấy thằng kia đuổi tới gần, đột nhiên hắn rút ra thứ gì đó, “vù”, nó lao vào không trung, kêu vun vút.
- Hí....
Con ngựa kia thật xui xẻo, bị Diệp Thanh làm cho mù luôn rồi.
Rồi một tiếng rống rất thê lương. Con ngựa mất phương hướng, cả người và ngựa đều bị đánh bật ra ngoài.
- Giỏi lắm
Kẻ thứ hai là một cao thủ Hình Ý quyền, nhìn thấy cảnh tưởng đó thì hét lên một tiếng giận dữ. Rôi trong lúc ngựa đang chạy, hai tay hắn ấn chặt trên người con ngựa đứng dậy, rồi hai tay mở rộng, chân đạp lên đầu ngựa, cả người như một con chim lao tới định tấn công.
- Cò mò tôm
Ninh Não Nhi cảm thấy nghẹt thở, cố thở mạnh. Diệp Thanh một tay ôm lấy cô, hai chân kẹp chặt lấy ngựa, xoay người, đánh ra một quyền.
Hắn vận Thương Lê chân khí, dòng khí cuộn trào mãnh liệt.
- Rắc rắc
Tên kia bị Diệp Thanh đánh chúng tay, xương kêu lên răng rắc, xương tay đã bị đánh gãy, thậm chí xương vai cũng gãy chứ chẳng đùa. Hai chiêu cò mổ tôm của hắn một đã bị Diệp Thanh đánh lui, còn một đánh mạnh vào vai trái của Diệp Thanh, nội lực rất lớn, đến chú tuấn mã mà Diệp Thanh đang cưỡi cũng run rẩy cả lên.
Đó là Diệp Thanh đang phải ôm một người khác, lại phải quay người đánh trả cho nên mới phải nhận chút thiệt thòi đó chứ nếu mà là trên mặt đất, uy lực của hắn phải gấp ba bốn lần như thế.
Đúng là như thế, tên cảo thủ Hình Ý quyền kia bị Diệp Thanh đánh cho tung bay lên trời, như diều đứt dây, rơi ở tít đằng xa. Và đương nhiên hắn cũng không thể đuổi tiếp nữa, vết thương có lẽ rất nghiêm trọng.
Xong đội đầu tiên. Hai kẻ phía sau lại đuổi tới. Một kẻ mặt gai góc, mắt sắc lẹm, cắt tóc cua, mặc áo rằn ri, nhìn là biết là quân nhân xuất ngũ. Thân thủ đương nhiên cũng không tệ, thêm tài điều ngựa cũng rất tốt, hắn lao ngựa vun vút chạy tới, trong tay lăm lăm con dao găm đem, tiện tay là sẽ chém vào cổ Diệp Thanh.
Tốc độ như bay, lại thêm dao sắc trong tay, lần này
Đối phương đã độc ác như vậy, Diệp Thanh cũng không cần khách khí với hắn. Tay hắn cầm một nắm châm, trông như những mũi tên nhọn, hắn tung ra, những mũi tên xoáy đi theo hình xoắn ốc, tiếng rít ầm ĩ, bay đi như sao rơi, xuyên qua mây, lao thẳng tới chân của tên quân nhân kia.
Châm lao đi rất nhanh, không kịp cho tên kia dùng cây dao găm trong tay đỡ châm.
- Phịch
Tuy lúc đó đã đỡ được châm của Diệp Thanh, nhưng hắn cũng không chịu nổi mà kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy những cây kim nhỏ đó nhưng tính sát thương lại khó có thể tưởng tượng, hắn nắm không vững cái dao găm kia nữa rồi, sắp bị đánh bật ra ngoài.
- Đi chết đi
Diệp Thanh nhân cơ hội, đang lúc tên kia định thúc ngựa lao tiếp, đá bay hắn đi luôn. Phía sau, vẫn còn một tên nữa đang đuổi theo.
Gió lạnh thổi vù vù, Diệp Thanh không kịp quay lại phản công, đành ôm Ninh Não Nhi chạy về phía trước, phản công không được thì trốn chứ sao.
- Rắc rắc
Không biết người kia là đang bay giữa trời, ra đòn không vững hay là cố ý dọa người mà chộp đúng vào đuôi con ngựa, chộp vào rồi thì cứ như là cái móc câu, bám mãi không buông.
Lúc ấy, máu con ngựa bắn ra tung tóe, chú ngựa không chịu được đau liền tung chân đá.
Người kia vẫn không sợ hừ một tiếng, rồi hai tay tách riêng ra tóm lấy hai chân giật tung người con ngựa, máu tươi bắn ra. Con ngựa kêu lên đau đớn, cuối cùng đứng không vững run rẩy ngã khuỵu xuống, tanh mùi máu.
Người này võ công thật độc ác
Diệp Thanh để Ninh Não Nhi đứng sang một bên, mắt nhíu lại, chân đạp mạnh, lao về phía người kia nghênh chiến. Ninh Não Nhi nhìn thấy cảnh tượng máu me, chú ngựa lúc nãy còn khỏe mạnh, giờ nằm bẹp trên đấy, gào rống không ngừng, đứng không nổi nữa thì sợ tái cả mặt, bịt miệng cố không thể hiện ra sợ Diệp Thanh lo lắng.
- Tới đây
Tên kia cười ha hả, ánh mắt rất điên cuồng, hắn túm lấy người, dẫm mạnh chân, mỗi bước dẫm để lại một cái hõm rất lớn trên đấy, hai tay hắn tung chưởng, lao về phía Diệp Thanh.
Thiết Sa chưởng, Khai Sơn thức.
Chiêu này tuy đơn giản, nhưng vô cùng uy lực, chiêu xuất ra là từng đợt tiếng động ầm ào, xuất hiện theo. Người này đã luyện võ hơn ba mươi năm, đừng nói là đất đá, đến thép e là hắn cũng có thể đánh nát.
Nếu hắn mà đánh vào người, đứt gân gãy cốt là chuyện chắc chắn, thậm chí đến cả lục phủ ngũ tạng cũng biến dạng luôn ấy chứ.
Kể từ sau khi Diệp Thanh lĩnh hội được y võ kết hợp, trước giờ chưa từng gặp kẻ nào dũng mãnh như thế. Nhưng lúc này trong lòng hắn lại rất muốn chiến đấu, không muốn lùi mà muốn tiếng, cũng không có ý dùng châm, mà dùng tay trần, dùng chân khí đánh đối phương.
Song quyền đối song chưởng
Thiết Sa chưởng của mày lợi hại, nhưng Thương Lê chân khí của tao vẫn là vô song.
Diệp Thanh thở mạnh, tóc tai bay múa, cơ thể như muốn hóa lỏng theo dòng khí đánh mạnh ra ngoài.
- Ha ha, thằng nhãi này, chân tay như cái que củi mà cũng dám đánh bừa? Cứ cho mày tinh thông võ công nội gia, đánh rách gân rách thịt, gãy chân gãy tay, nhưng lẽ nào có thể sánh được với Thiết Sa chưởng ông đã luyện mười mấy năm hay sao?
Tên kia nhìn thấy Diệp Thanh lóng ngóng, không khỏi bật cười. Hắn vận thêm lực, định phá hai chưởng của Diệp Thanh.
Hắn cực kì tự tinh bởi ba tuổi hắn đã bắt đầu luyện Thiết Sa chưởng, mười tám tuổi luyện thành, kể từ đó bất kể so tài với ai, hắn đều chưa thua bao giờ.
Môn Thiết Sa chưởng này khó nhằn vô cùng, muốn luyện được cũng cực kì vất vả. Đầu tiên phải đánh bao đậu xanh rồi đến đậu tương, sau đó là cát, sắt, bi thép,... Bình thường còn phải nghỉ dưỡng, mát xa, ngâm thuốc, không được nghỉ một ngày nào, nếu không công sức coi như là uổng phí.
Người này bàn tay to như quạt hương bồ, đầy những vết chai sạm, các móng tay đã bị mài phẳng, đầu ngón tay luyện đến nỗi cừng như gân bò, hắn vừa xuất chưởng dũng mãnh vô cùng, không thể đỡ nổi.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương