Thần Y
Chương 418
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 418: Lời mời từ bệnh viện Hoa Đống
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Chào viện trưởng Diệp
- Viện trưởng Diệp
Diệp Thanh đi kiểm tra tình hình quanh bệnh viện, từ tầng một lên tầng tám. Suốt đường đi có rất nhiều người chủ động tới chào hỏi hắn, không ít trong số họ vẻ đầy hiếu kì nhất là một số nhân viên y tế mới tới.
Qua hơn hai tháng phát triển, rất nhiều khoa trong bệnh viện Ngân Hạnh đã chuẩn bị xong về cơ bản, chuẩn bị bước vào kinh doanh. Thậm chí đến khoa chỉnh hình cũng đã xây xong, còn mời một vị chuyên gia từ Hàn Quốc tới phụ trách. Nhưng do một số hạn chế, hiện tại mới chỉ có thể làm một số thứ đơn giản như trị nám, gọt má, nâng hút mỡ, nâng ngực, nâng mũi, làm mờ sẹo, làm mờ nếp nhăp, tẩy lông, tẩy vết xăm, làm trẻ hóa da, tẩy nốt ruồi.
Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh sau khi bàn bạc, cộng thêm ý kiến của Trương Hạo Bác, họ dự kiến sẽ kinh doanh trong vòng một tháng, đến khi mọi điều kiện đã đầy đủ, danh tiếng cũng lớn hơn, lúc đó mới tiến hành làm lễ khai trương thật nhộn nhịp.
Cùng lúc ấy, cách khu vực đang xây dựng bệnh viện bảy tám trăm mét, công việc cũng đang tiến hành rất nhộn nhịp. Móng của tòa nhà chính đã làm xong, bắt đầu tiến hành dựng dàn giáo.
- Viện trưởng Tiểu Diệp.
Khi Diệp Thanh bước vào khoa da liễu, chợt nghe có tiếng của một người già giọng đầy vẻ cảm kích đang gọi hắn, Diệp Thanh quay đầu lại, rất vui mừng.
Thì ra đó là ông lão ăn mày mười ngày trước được Tiểu Toa đưa vào.
- Bác ơi, lưng của bác chữa thế nào rồi?
Thấy sắc mặt ông lão hồng hào, khí sắc tốt hơn nhiều, Diệp Thanh liền vui mừng hỏi thăm.
- Tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói thay thuốc thêm hai lần nữa thì sau này không cần phải tới nữa. Ha ha.
Ông lão ăn mày ăn mặc vẫn rách rưới như hôm nào, nhưng nụ cười lại vô cùng tươi tắn, từ tận đáy lòng ông vô cùng cảm kích Diệp Thanh. Nếu không phải viện trưởng Tiểu Diệp đại từ đại bi, có y đức thì không biết ông đã trở thành một đống thịt thối dưới chân một cây cầu nào đó từ bao giờ rồi.
Lúc đầu, ông cụ này điều trị ở khoa cấp cứu, nhưng sau đó khoa da liễu được thành lập, ông được chuyển xuống khoa đây, do một phó chủ nhiệm mới tuyển phụ trách điều trị.
- Bác ạ, bác nghe cháu khuyên một câu, bác đã đi tìm nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm thấy, chi bằng ông hãy quay về đi. Cha mẹ bác ở nhà, có lẽ cũng rất nhớ thương bác.
Diệp Thanh nắm tay lão ăn mày, kéo ông ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang, nói rất chân tình mà sâu sắc.
Cảnh tượng có chút kì lạ. Chủ yếu là do hai người tuổi tác cách biệt. Bề dưới lại nói chuyện với bề trên bằng thái độ rất từng trải. Nhưng những người xung quanh, không ai cảm thấy lạ lùng hết. Dù sao, thân phận và tiếng tăm của Diệp Thanh ở đây đã không còn giống như trước. Nói như Mã Tiểu Linh, thì hắn là người nắm quyền kiểm soát.
Những người xung quanh nghe thấy thế thì đều rất chăm chú. Ông cụ này một ca bệnh điển hình đã thể hiện được tinh thần y đức tốt đẹp của bệnh viện Ngân Hạnh. Điều này đã được ghi lại trong điều lệ bệnh viện và những điều cán bộ nhân viên bệnh viện phải tuân thủ. Bất luận là người đến trước hay người tới sau, điều đầu tiên phải học chính là điều này. Những người đồng tình với Lí Hỏa Nhĩ thì cũng hiểu hơn về lòng nhân ái và tác phong mạnh mẽ của viện trưởng Diệp.
Họ cũng biết ông lão này không phải từ khi sinh ra đã là ăn mày, mà do gặp biến cố lớn. Mười tám năm trước, đứa con trai duy nhất của ông bị người ta bắt cóc, ông lão đi tìm khắp nơi, đã tìm chừng mười năm mà vẫn bặt vô âm tín. Nhưng ông lão vẫn không muốn bỏ cuộc, ông đã tiêu hết những gì mình có, và giờ lưu lạc trở thành tên ăn mày.
Còn về phần người bạn đời của ông, bà vì u buồn mà sinh bệnh, qua đời đã lâu. Theo lời ông lão kể, trong nhà vẫn còn cha mẹ già, chỉ có điều ông vẫn đang bận đi tìm con mà chưa thể về tận hiếu với cha mẹ.
Khi Diệp Thanh nhắc tới chuyện này, ông lão không khỏi áy náy, mắt ngấn lệ, mờ đi. Nếu là người khác nói, có thể ông không nghe. Nhưng là lời của viện trưởng Diệp, sao có thể không nghe chứ. Huống hồ, nhiều năm đã qua, mong muốn của ông cũng đã có chút nguội lạnh.
Điều đáng phải nhắc tới đó là, khi nghe nói ông lão đang đi tìm đứa con bị thất lạc nhiều năm, Diệp Thanh đã từng hoài nghi chính mình. Hắn thầm nghĩ, không trùng hợp đến thế chứ. Mình không phải là con ông lão đấy chứ. Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, các chứng cứ không trùng khớp, Diệp Thanh dần dần cũng bình tĩnh trở lại, không còn bất an nữa.
Rồi hắn lại nghĩ cha mẹ hắn có thể cũng lo lắng cho hắn như thế này, Diệp Thanh buồn bã, không biết rốt cục mình bị bỏ rơi như thế nào. Liệu có phải cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ hắn?
- Tiểu Diệp ạ, bác nghe lời cậu, bệnh khỏi, bác lập tức lên đường về nhà.
Ông ăn mày đã hạ quyết tâm. Chỉ cần về được tới nhà, ông sẽ không bao giờ làm ăn mày nữa. Ở nhà còn vài mẫu ruộng, xương cốt vẫn còn tốt, không đến nỗi phải chết đói. Mà cho dù có chết đói thì vẫn tốt hơn nhiều so với ăn xin. Nhiều năm qua, không biết ông phải chịu bao nhiêu sự coi thường. Và bệnh viện Ngân Hạnh này cũng không giống những bệnh viện khác. Có cơ hội, ta sẽ giới thiệu cho mọi người, coi như là báo ơn cứu mạng của viện trưởng Tiểu Diệp.
Tiễn bước bác ăn mày, Diệp Thanh lại tiếp tục đi kiểm tra thêm vài khoa nữa. Khi tới khoa sản, thấy cũng đã khá muộn rồi, hắn lại tới truyền chân khí cho con gái của Trần Khiết, tăng cường thể chất.
Đứa bé dị dạng này được Diệp Thanh truyền chân khí, cơ thể trở nhanh nhẹn hoạt bát từng ngày, cuối cùng cũng trở thành bình thường, dù là môi hay não bộ hay cơ quan sinh dục đều dần dần hồi phục như những đứa trẻ bình thường, thậm chí hai đôi mắt còn rất tinh nhanh, có vẻ khả năng bắt chước và học tập còn tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
- Viện trưởng Diệp, ngày nào anh cũng đích thân tới thăm mẹ con tôi, chúng tôi thật không biết phải cảm ơn anh thế nào.
Trần Khiết sinh con xong, cảm giác đã trưởng thành hơn nhiều, không còn cái vẻ ngây ngô nữa, mỗi nụ cười đều mang khí chất của người mẹ.
Diệp Thanh ra hiệu bảo cô ngồi xuống. Bố mẹ Trần Khiết vui tươi cười hớn hở. Một người bế cháu ngoại, một người thì vội rót nước cho Diệp Thanh. Diệp Thanh ra hiệu bảo họ không cần phải khách khí, ngồi xuống hỏi han tình hình rồi đi.
Bố mẹ Trần Khiết đang bàn bạc xem có cần tặng bệnh viện Ngân Hạnh một bức trướng thưởng hay không.
- Bác sĩ Lí, thật xin lỗi phải báo tin cho anh, lãnh đạo bệnh viện chúng tôi đã thảo luận, cảm thấy anh không hợp với côn việc tại bệnh viện chúng tôi.
- Tại sao? Bằng cấp, kĩ năng của tôi đều phù hợp với yêu cầu của các cô. Còn nữa, kì thi vào bệnh viện của các cô tôi là người đứng đầu, kết quả cách xa người đứng thứ hai. Rốt cục là có chỗ nào không được?
Lí Hỏa Nhĩ chau mày, cực kì không phục, nói.
Bệnh viện số ba thành phố Ninh Thành. Cô gái phụ trách nhân sự cười nói:
- Xin lỗi anh, đó là quyết định của bệnh viện, tôi cũng không có cách nào.
Vẻ mặt mỉm cười rất chuyên nghiệp, tuy giọng nói có vẻ đồng cảm, nhưng ánh mắt tình chẳng có chút đồng cảm nào hết, thay vào đó lại đầy ý khinh bỉ.
- Dù gì các cô cũng phải nói cho tôi một nguyên nhân chứ?
Lí Hỏa Nhĩ hỏi.
- Nếu anh thật sự muốn biết nguyên nhân, vậy để tôi tiết lộ cho anh một chút.
Cô gái kia có lẽ nhìn thấy Lí Hỏa Nhĩ đẹp trai quá, do dự một lát rồi nói nhỏ:
- Nghe nói là vì y đức của anh không tốt, trước đây anh đã bị đuổi khỏi bệnh viện Ngân Hạnh phải không.
- Hả
Lí Hỏa Nhĩ xong rồi. Đến chuyện này mà các cô cũng biết. Bệnh viện Ngân Hạnh hình như chỉ là môt bệnh viện bé con con thôi mà? Trong ngành có sức ảnh hưởng mạnh đến thế sao? Sao có thể trở thành tiêu chuẩn tuyển dụng rồi?
Cô gái quản lí nhân sự đó hình như đã nhìn ra sự ngờ vực trong lòng Lí Hỏa Nhĩ, cười nói:
- Giờ bệnh viện Ngân Hạnh không còn nhỏ nữa rồi, sau này có khả năng sẽ đuổi nhanh và phát triển. Thêm nữa sau lưng nó còn có bệnh viện Ngô Đồng, không thua kém gì bệnh viện chúng tôi.
Nghe câu này, Lí Hỏa Nhĩ không khỏi thêm phẫn nộ. Bụng thầm nghĩ, thằng Diệp Thanh này, đúng là muốn tiệt đường sống của ta đây mà. Còn muốn để người ta sống nữa hay không mà đập bát cơm của người ta như thế.
Thật ra, ý nghĩ này chỉ là của suy nghĩ của kẻ tiểu nhân nghi oan cho Diệp Thanh. Kể từ khi khai trừ hắn, Diệp Thanh vẫn đang bận rộn việc của bệnh viện và của công ti riêng. Có thời gian làlại cắm đầu vào nghiên cứu y thuật, làm gì có hơi sức đâu mà để ý đến hắn, nói không chừng đã quên luôn hắn rồi cũng nên.
Chẳng qua trên đời này có người tưởng vải thưa che được mắt thánh. Bệnh viện Ngân Hạnh tuy là bình thường, nhưng danh tiếng của bệnh viện Ngô Đồng, các lãnh đạo của các bệnh viện lớn trong tỉnh này đều đã từng nghe qua.
Lần trước sự kiện bệnh truyền nhiễm bùng phát lây đến cả con gái bí thư tỉnh ủy, mấy người họ lại còn không biết sao. Bệnh viện Ngô Đồng đã trưởng thành, và từ lâu đã có thể sánh ngang được với các bệnh viện cấp ba loại một.
Ở Trung Quốc, theo tiêu chuẩn phân cấp quản lí bệnh viện, qua thẩm định, bệnh viện có thể phân ra làm ba cấp, mỗi cấp được chia làm ba loại một, hai, ba. Trong đó bệnh viện ở cấp ba được bổ sung thêm hạng thượng đẳng, do đó bệnh viện sẽ có mười hạng khác nhau.
Trong đó, cấp ba hạng thượng đẳng là loại cao cấp nhất, có uy tính nhất, ngoài ra có cấp ba loại một, cấp ba loại hai,...
Mà bệnh viện cấp ba loại một là loại bệnh viện cao cấp, tương đương với khách sạn năm sao. Đương nhiên ở cùng một cấp, sự khác biệt giữa các bệnh viện cũng rất rõ ràng. Bệnh viện Ngô Đồng rõ ràng không thuộc cái nhóm trung trung.
- Chẳng trách, đi ứng tuyển ở bao nhiêu bệnh viện mà tôi vẫn không được chọn. Thì ra là do thằng khốn Diệp Thanh giở trò. Lần sau ông mày mà có cơ hội, nhất định sẽ dẫm chết thằng oắt con nhà mày.
Lí Hỏa Nhĩ thầm nguyền rủa, uất ức vô cùng. Bỗng nhiễn có tiếng chuông điện thoại vang lên.
- A lô, ai đó?
Lí Hỏa Nhĩ đang buồn bực, nhận điện thoại giọng cũng không vui vẻ gì. Là kẻ nào gọi điện làm phiền ta thế. Không phải lại điện thoại từ chối đó chứ, giờ hắn như con chim gặp phải cành cong. Hắn đã dự định nếu vẫn không tìm được việc, hắn sẽ dời chỗ này, tới một thành phố khác thật xa, hắn không tin, Diệp Thanh có thể với tay xa đến thế.
- Kìa, bác sĩ Lí, giận dữ gì ghê thế?
Trọng điện thoại có tiếng cười khẹc khẹc của một người đàn ông trung niên, giọng trầm và chói tai, khiến người nghe không thoải mái.
- Ai đó?
Lí Hỏa Nhỉ tự nhiên cảnh giác, người này, biết tên mình, và số điện thoại, không giống người tuyển dụng gì cả.
- Tôi là Kim Đại Lương ở bệnh viện Hoa Đống đây.
- Bệnh viện Hoa Đống, các anh tìm tôi có việc gì?
Bằng trực giác, Lí Hỏa Nhĩ biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Tuy y đức của hắn chẳng ra gì, nhưng thi đỗ được trường y danh tiếng của nước ngoài thì cũng chẳng phải loại ngu ngốc. Người ta chủ động tìm tới mình, chắc có điều khuất tất.
- Ha ha, bác sĩ Lí có phải đang buồn phiền chuyện công tác không? Không sao, bệnh viện Hoa Đống chúng tôi luôn mở rộng cửa chào đón anh gia nhập.
Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Hoa Đống, Kim Đại Lương cười ha hả nói.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương