Thần Y

Chương 417

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 417: Ngu si phát tác Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Phù Nhan Tuyết Khâm thẫn thờ. Cảm giấc có một dòng chất lỏng thơm thơm, cay cay chảy vòa trong miệng, liền phun ra. Văng đầy cả mặt Diệp Thanh. Diệp Thanh hơi bực, hắn đâu kịp chuẩn bị. Chứ dựa vào thân thủ của hắn, có thể né được. Đúng là báo ứng, ai bảo thừa lúc người ta say, giở trò với người ta. Diệp Thanh lắc đầu cười, lấy giấy từ hộp để trên đầu giường, trước tiên lau cho Nhan Tuyết Khâm, sau đó tự lau cho mình. Chắc lúc nãy cho ít mật ong quá. Hắn đặt nhẹ Nhan Tuyết Khâm xuống, đắp chăn cho cô. Rồi lại lấy thêm chút mật ong bỏ vào, khuấy lên. Mùi vị lúc này cũng không đến nỗi, hắn mới đưa tới cho Nhan Tuyết Khâm uống. Lần này, Nhan Tuyết Khâm uống ừng ực hết luôn. Chắc là linh chi tốt cho nên chỉ lát sau, cô gái đã từ từ tỉnh táo lại. - Anh, anh là Diệp Thanh? Nhan Tuyết Khâm mở to mắt, ngây người, không dám tin vào mắt mình, hỏi: - Sao anh lại ở đây? - À, là em họ cô gọi điện cho tôi, nói cô uống say, bảo tôi tới đón. Diệp Thanh nói, hơi chột dạ. Nghĩ không biết cô ấy có biết chuyện lúc nãy không? Mình sàm sỡ cô ấy, cô ấy say mê mệt, chắc không biết đâu nhỉ. - Em họ tôi đâu? Nhan Tuyết Khâm không để ý đến cái bộ dạng kì lại của Diệp Thanh, xoa xoa đầu, kêu: - Đau đầu quá. - Haha, uống say là vậy đấy. Cô uống hết bát canh này đi, một lát nữa sẽ khỏi thôi. Em cô về kí túc rồi. - Con bé này. Nhan Tuyết Khâm lắc đầu, khuôn mặt hơi nóng lên. Lòng dạ cô em họ này cô còn không hiểu sao. Cứ thích làm bà mối cơ, dám để mình Diệp Thanh chăm sóc mình, thật là khiến người ta khó xử. Vốn dĩ cô say đến đỏ mặt tía tai, cho nên lúc này, mặt có nóng bừng lên, Diệp Thanh cũng không phát hiện ra. - Ồ, canh này anh làm thế nào vậy, sao ngon thế? Nhan Tuyết Khâm nhìn chén thuốc vàng óng, hương thơm mát, uống một miếng nhỏ, khen. - Đây là linh chi và mật ong. Diệp Thanh giới thiệu, bụng nghĩ, vừa này cô mới cảm thấy khó uống nhổ đầy mặt tôi. Nhưng chuyện mất mặt đó cũng không tiện kể lại. - Diệp Thanh, cảm ơn anh. Nhan Tuyết Khâm uống xong rượu, cảm thấy khá hơn, ngượng ngùng cười nói. - Vậy cô nghỉ đi nhé. - Không ngủ được, vừa cảm thấy như ngủ đã lâu, hơn nữa còn nằm mơ, như thế có cái gì đó nằng nặng đè lên người, khiến tôi sợ lắm. Nhan Tuyết Khâm chỉ tiện miệng kể lại giấc mơ của mình. Nào ngờ vừa nói ra đã cảm thấy không ổn, không khỏi nhìn Diệp Thanh một ái, trong bụng nghi hoặc, lúc này cái thứ đè lên mình đó, không phải là Diệp Thanh đấy chứ? - Khụ khụ Diệp Thanh vội đổi chủ đề: - Đã không ngủ được, hay là ra ban công hít thởi một chút, ngắm cảnh đêm Ninh Thành. Nói rồi đi trước ra ngoài. Nhan Tuyết Khâm càng thêm nghi ngờ, nghĩ người này có vẻ có tật giật mình, không phải... thừa cơ mình say làm trò gì đấy chứ? Tuy vậy, cô cũng biết cứ cho là làm gì đi nữa cũng chỉ là hôn với ôm thôi. Khi tỉnh dậy, sờ quần áo trên người vẫn thấy bình thường, phía dưới cũng không có gì, chứng tỏ tên này cũng không dám làm gì mình. Khóe miệng Nhan Tuyết Khâm nở nụ cười, không biết vì sao biết rõ đối phương làm trò nhưng lại không hận thù mà trái lại còn thấy ngọt ngào. - Muốn ăn khuya không, tôi mời? Nhan Tuyết Khâm bước tới ban công, thấy Diệp Thanh đang nhìn về phía xa xăm, chỗ mấy người bán đồ ăn khuya, không khỏi hé miệng cười hỏi. - Cô cũng ăn mấy thứ ấy sao? Diệp Thanh nghĩ tốt xấu gì cô cũng là cành vàng lá ngọc nhà bí thư tỉnh, sao lại ăn mấy thứ không đẳng cấp ấy. Nhan Tuyết Khâm nói: - Quanh đây có mấy hàng đã mở cả vài chục năm. Tuy mặt tiền không đẹp, nhưng ăn cũng rất được, giá cả lại vừa phải. Tôi mời để cảm ơn anh. Diệp Thanh cười nói: - Cô giúp tôi nhiều như vậy, tôi cảm ơn cô mới phải. Tới nơi rồi, mấy cái thứ đồ nướng linh tinh, Diệp Thanh không cho Nhan Tuyết Khâm ăn. Mấy chỗ như thế này, đồ ăn không nướng chín kĩ, dễ nhiễm giun sán. Hai người tới một hàng canh gà, theo Nhan Tuyết Khâm giới thiệu, canh gà nhà này rất ngon, toàn dùng gà mái tơ để nấu, giàu dinh dưỡng. Hai người gọi hai bát canh gà. Giá cũng không đắt, 15 tệ một phần. Diệp Thanh xuất thân nhà nông, đã ăn qua gà mái vườn, ăn hai miếng, hắn biết ngay Nhan Tuyết Khâm nói không sai, đây chính là gà vườn chính thống. Tới đây ăn khuya có rất nhiều đôi cặp, hoặc là đang có ý định tiến tới. Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm tuy đã qua tuổi này, Nhan Tuyết Khâm giờ là giảng viện đại học, nhưng hai người ngồi trong quán, vẫn có người lầm tưởng là bạn học, hỏi có thể ngồi ăn cùng bàn cho vui được không, chờ bàn trống thì lâu quá. Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm nhìn nhau cười, tự nhiên Diệp Thanh lại nhớ về thời đại học, hắn từng muốn như thử một lần như vậy mà không có cơ hội. Ăn xong bữa khuya, Diệp Thanh liền cùng Nhan Tuyết Khâm đi dạo quanh trường. Thấy cũng không còn sớm nữa, ngày mai hai người còn có việc, nên đường ai nấy về. - Từ khi tốt nghiệp đến giờ, tôi chưa bao giờ ngủ muộn như vậy. Cảm ơn anh, hôm nay tôi rất vui. Nhan Tuyết Khâm vuốt mái tóc, cười nói. - Tôi cũng vậy, cảm giác như về thời học sinh vậy, để tôi đưa cô lên. - Vâng - Tối rồi anh còn về Giang Ninh sao? Xa lắm đấy. Nhan Tuyết Khâm vừa thay giày, vừa thuận miệng hỏi. - Ừ Tên Diệp Thanh này đứng núi này trông núi nọ, thầm nhủ có phải định bảo mình ở lại không? Nhan Tuyết Khâm cúi đầu, mái tóc rơi xuống, thay xong giày vẫn không dám ngẩng lên. Hẳn là cô đã nhận ra lời mình vừa nói có chút mờ ám, nhất là giữa lúc đêm khuya thế này. - Nếu anh không ngại, có thể ngủ lại trên sofa. Nhan Tuyết Khâm dù sao cũng phải rộng rãi một chút. Thấy Diệp Thanh khó xử, im lặng không nói thì đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, giả bộ thản nhiên, thật ra trong lòng cô hơi rung run, quay lưng về phía Diệp Thanh, lo lắng không dám liếc nhìn hắn. - Được đấy, haha. Diệp Thanh thầm nghĩ người ta đã không ngại, mình cũng không nên ngại. Ngủ lại một đêm cũng chẳng sao. Thằng nhóc này, sự ngu si lại phát tác, ngủ lại trên sofa thật, cả đêm không nói môt lời.