Thần Y
Chương 394
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 394 Bắt đầu lên lớp người khác rồi
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- A, là cô giáo Nhan.
Ninh Não Nhi chào hỏi trước, nhiệt tình tiếp đãi, dù sao ở thành phố luôn được cô ấy chăm sóc giúp đỡ, rất nhiều việc phải nhờ đến sự ra tay của cô ấy mới có thể trôi chảy được.
- Tiểu thư Nhan.
Trần Du khẽ mỉm cười, lễ phép nói. Lúc này người con gái lúc nãy nói chuyện không giữ ý tứ gì liền trở thành một cô gái dịu dàng hiền thục.
Người tới chính là Nhan Tuyết Khâm, , nàng và Ninh Não Nhi đã đến đúng chỗ
- Vừa tan học trở về à?
Diệp Thanh thấy cô mang theo sách vở, biết buổi tối có hôm cô ấy phải đi học liền nói vài câu quan tâm đến cô.
- Vâng, vừa mới về, Diệp Thanh,đã lâu không gặp rồi.
Khuôn mặt rạng rỡ như ngọc của Nhan Tuyết Khâm được thấy rõ dưới gọng kính to đen, hiện ra càng thanh tú hơn, còn khẽ lộ ra dáng vẻ giống như một nữ vương, xinh đẹp tuyệt trần,khiến bạn bè Diệp Thanh ngẩn ngơ cả người.
- Diệp Thanh về sau có khả năng thường đến Ninh Thành, cô Nhan,sau này nếu có thời gian,mọi người cùng tụ tập nhé.
Ma xui quỷ khiến thế nào Ninh Não Nhi không ngờ thốt ra những lời nói này,vừa mới nói xong liền thấy hối hận, làm gì có ai giới thiệu người đàn ông mình thích cho người khác chứ.Mặc dù Nhan Tuyết Khâm này đã nhiều lần giúp mình thì cũng không thể như thế.
Chẳng lẽ, là do mình thấy cô ấy đáng thương sao? Mặc dù người ta là người vô cùng xinh đẹp, không biết cóbao nhiêu người theo đuổi, cần gì người khác phải thương hại. Nhưng làm hàng xóm với cô ấy từ lâu rồi, thật chưa bao giờ thấy cô ấy dẫn đàn ông về.
- Hả? Đến Ninh Thành làm việc rồi?
Nhan Tuyết Khâm vuốt ve mái tóc, có vẻ hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thanh hỏi.
- Đúng vậy
Diệp Thanh ngượng ngùng cười,nói:
- Tới Ninh Thành xây dựng phân viện của bệnh viện Ngô Đồng, ngay tại khu Giang Ninh, trong một khu kinh tế mới, mới tới có mấy ngày mà việc cứ bộn bề hết cả lên, chưa đến hỏi thăm được gì,cảm ơn cô giới thiệu đạo diễn Biện nổi tiếng như vậy giúp chúng tôi quay quảng cáo.
- Ha ha, cũng là có duyên, bố tôi cũng đã từng giúp đạo diễn Biện, nghe nói mọi người đang muốn chụp quảng cáo, tôi nhớ ra việc này nên tiện mồm nói mấy câu, đâu biết rằng đạo diễnBiện lại vô cùng nhiệt tình lập tức bay từ Kinh Thành về.
Nhan Tuyết Khâm cười cười và nói.
Trần Du lại cười rồi nói:
- Chúng tôi vừa cùng đạo diễn Biện ăn cơm xong, lẽ ra Não Nhi định mời cô tới , nhưng điện thoại của cô luôn bận.
- A, tôi buổi tối phải lên lớp, nên đã tắt điện thoại.
Bốn người cùng đi lên trên lầu, Diệp Thanh hỏi Nhan Tuyết Khâm một chút tình hình gần đây, còn Nhan Tuyết Khâm thì quan tâm một chút tới công tác xây dựng của viện, nói giống như chị hàng xóm. Nhưng Diệp Thanh lại mơ hồ phát hiện,như thể là trong ánh mắt của Nhan Tuyết Khâm có chút thất vọng, đối với bản thân có chút lạnh nhạt.
Rất nhanh, đã đi tới lầu 3,Ninh Não Nhi liền mời:
- Cô Nhan, hay là cô sang đây, chúng mình cùng đánh mạt chược.
Trần Du lập tức tán thành,vui vẻ nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, rất lâu không đánh mạt chược rồi.
Diệp Thanh cũng nhìn phía Nhan Tuyết Khâm, trong lòng cũng hy vọng là cô sẽ đồng ý, nghĩ bụng, ba người đẹp cùng đánh bài với một người đàn ông, đó là một việc khá thú vị.
- Không được,khá muộn rồi, sáng mai tôi còn phải lên lớp.
Nhan Tuyết Khâm cười cười, liền mở cửa vào phòng.
- Đi thôi,còn nhìn gì nữa?
Ninh Não Nhi nhìn theo Diệp Thanh ngơ ngác nhìn về cánh cửa đối diện, tức giận kéo cậu đi.
Trần Du quay đầu lại cười, trêu nói:
- Diệp Thanh,có phải anh thấy thất vọng phải không? Sao không đi vào cùng người ta đi.
- Nói bậy gì vậy.
Diệp Thanh chẹp miệng, đi vào cùng Ninh Não Nhi và Trần Du.
Nhan Tuyết Khâm trốn ở phía sau cửa, nhìn xuyên thấu hết cảnh tượng này, trong lòng thấy vô cùng chua xót. Tên Diệp Thanh này,sao lại như thế,muộn thế này rồi vẫn còn vào.
Lẽ nào tối nay không về?Vậy sẽ ngủ ở đâu đây? Phòng của Trần Du? Phòng của Ninh Não Nhi? Nhất định sẽ không phải là trên ghế sofa rồi.
Nhan Tuyết Khâm hừ nhẹ một tiếng, lại thở dài bất đắc dĩ, tháo kính đen rồi quay về phòng. Nhưng tai thì vẫn để ý tiếng động bên ngoài.Muốn xem đêm nay Diệp Thanh có về hay không?
- A,bận rộn cả ngày trời, mệt mỏi quá Não Nhi, cậu tắm trước hay mình đây?
Trần Du vừa bước vào phòng liền nhảy tót lên ghế sofa.
- Cậu tắm trước đi.
Ninh Não Nhi trừng mắt nhìn, cô nàng này, tám phần là cố ý, muốn đùa giỡn Diệp Thanh, muốn xem cậu lộ cái dáng vẻ háo sắc. Hừ, cũng quá coi thường cậu rồi, đâu có háo sắc như vậy.
Quả nhiên,Trần Du đã thất vọng rồi, đúng như Ninh Não dự đoán, Diệp Thanh liếc mắt nhìn đôi chân dài thướt tha của cô, đôi mắt mở to hết cỡ, sau đó rồi tỏ vẻ đường hoàng ngắm nhìn ngôi nhà.
Ninh Não Nhi và Trần Du là hai người thích thay đổi vị trí đồ đạc trong nhà nên mấy tháng đã không đến rồi, sự bày bố trong căn phòng trở nên mới mẻ hơn.
Ví dụ như vị trí của chiếc ghế sofa, trên mặt đất phía trước tivi, có thêm một tấm thảm dày tròn tròn, thay đổi lại mấy bồn cây, mà ở trên ban công, từ trước tới giờ vẫn treo Quần lót, chà chàcòn có đường viền bằng lụa nhé, không biết là của Não Nhi hay là Trần Du.
- Vậy được rồi, mình đi tắm trước đây, giành không gian cho cậu và Diệp Thanh,mình nói trước nhé, mình ít nhất nửa tiếng sau sẽ tắm xong, hai người muốn làm gì thì nhanh lên nhé.
Trần Du nhảy lên nháy mắt ra hiệu Não Nhi chủ động hơn một chút.
- Cậu mau đi tắm đi.
Ninh Não Nhi đẩy cô vào rồi đóng cửa nhà tắm lại.
- Nhớ kỹ,hãy nắm bắt thời gian, để mình bắt gặp thì thật là xấu hổ rồi.
Trần Du đột nhiên kéo cánh cửa nhà tắm,ngó đầu ra hét lớn, nhìn thấy Ninh Não Nhi đánh tới, liền nhanh chóng rụt vào, rất nhanh có tiếngtiếng nước chảy vọng ra.
- Diệp Thanh,ngồi đi.
Thấy Diệp Thanh có chút ngại ngùng xấu hổ, Ninh Não Nhi phì cười nói:
- Anh đừng nghe Trần Du nói bừa, cô ấy là người hay nói đùa như vậy, không thể ngăn được miệng cô ấy.Nhưng bình thường cô ấy ở công ty hoặc là lúc có người ngoài cô ấy lại rất bình thường, còn nghiêm túc hơn cả em ý.
- Ha ha
Diệp Thanh thẹn thùng vò đầu suy nghĩ nói:
- Để hai cô gai gánh vác việc công ty, anh thật lấy làm ngại.
Nhớ lại Tông Triệu Lâm quấy rối Ninh Não Nhi, nghĩ tới sắc đẹp của Ninh Não Nhi, việc như thế này tuyệt đối không ít, thật là làm khó các cô và bản thân mình, càng thêm áy náy.Nghĩ bụng sau này có thời gian,nhất định sẽ quan tâm việc của công ty nhiều hơn, chỉ đứng từ xa chỉ bảo, thật ngại quá.
- Anh cũng biết ngại à, vậy thì tiền lương phải nhiều hơn một chút nhé.
Ninh Não Nhi ngồi bên cạnh cậu, mở tivi, lại vừa cắn hạt dưa vừa ăn đồ vặt, hai người vừa ăn vừa xem.
- Em là tổng giám đốc mà, em thích tăng thế nào cũng được, tăng đến khi nào em bằng lòng mới thôi anh tuyệt đối không có ý kiến.
Diệp Thanh vỗ ngực nói.
- Anh không sợ em đem hết chỗ tiền này bỏ chạy sao?
Ninh Não Nhi cười khanh khách nói.
Diệp Thanh nói:
- Dùng người thì đã không nghi mà nghi thì đã không dùng.
- Có phải anh đối với người con gái nào cũng hào phóng như vậy không?
Ninh Não Nhi bắt đầu lên lớp rồi…
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
12 chương
153 chương
149 chương
115 chương
8 chương