Thần Y

Chương 336

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 336: bà cụ trẻ, sao lưu manh như vậy Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Trong xe xuân sắc vô cùng. Hai người vẫn đang xích thân thể lõa thể đằm thắm ôm nhau, chỉ khoác áo khoác trên người phòng cảm lạnh, đồng thời cũng phòng bị có người đến xem trộm. - Diệp Thanh, các cô gái đó trong đêm có đẹp không ? Im lặng một lúc lâu, Mã Tiểu Linh đột nhiên hỏi, cả người cô mệt mỏi, khuôn mặt xinh đẹp không ngừng đỏ bừng, thân xác mềm mại trắng nõn để lại rất nhiều vết đỏ không phai, từng vết từng vết, như trang điểm, mê hoặc lòng người, e rằng người thiếu kiên định một chút vừa liếc một cái thì huyết thú sôi trào, sẽ phạm tội. “ Tiểu Diệp Thanh “ tất nhiên sớm đã cương cứng lên, ý chí chiến đấu cao ngất, chỉ có điều, chủ nhân cưỡng chế nó không được xuất chinh thôi. - Rất Đẹp. Lời này của Diệp Thanh vừa nói ra, lập tiếc biết không hay rồi, vội thêm vào một câu - So với em vẫn kém một cấp. - Ha ha, vậy còn Tiểu Tuyết và Tiếu Trúc? Trong lòng Mã Tiểu Linh ngọt ngào, nằm vào ngực Diệp Thanh, đôi chân thon dài cố ý gác lên cửa kính xe, tiếp tục hỏi. - Choáng, nhắc đến hai con nhóc đó làm gì? Diệp Thanh bĩu môi, thật ra trong lòng âm thầm có chút chột dạ, nhưng, lực chú ý của hắn rất nhanh, chuyển đến chỗ khác, cảm nhận được hai hương mềm mại, thịt tròn tròn cực kì sắc nét trên ngực phẳng của mình, không khỏi tâm viên ý mã, thật sự muốn lần nữa xoay người chinh phạt. Nghĩ một chút, hay là cố chịu, hoàn cảnh này thật sự không thích hợp với tác chiến trong thời gian dài, kết thúc trong thời gian ngắn ngủi không khỏi không hứng thú, ừ, để hôm khác có cơ hội, đến chỗ mình ở đi, đóng chặt cửa, tha hồ tận hưởng, hôm nay ôn tồn tâm sự một chút cũng rất tuyệt, vừa nghĩ vừa dùng tay âu yếm da thịt như tuyết của người đẹp trong ngực, chỉ cảm thấy tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế giới sờ qua như thế. - Hai tiểu nha đầu kia hình như yêu anh rồi. Mã Tiểu Linh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi khẽ chuyển động,đôi mắt tô thông sáng trong như nước tràn đầy vẻ giảo hoạt. Diệp Thanh hoảng hốt, lực chú ý lần nữa bị kéo lại, chột dạ nói: - Làm gì có chuyện đó, bọn chúng còn nhỏ tuổi mà. Tiểu Tuyết không biết, nhưng An Tiếu Trúc thực sự có thâm ý với mình, còn trải qua quan hệ thân mật, cướp đoạt đời con gái của cô bé này, sao cũng không thể có quan hệ rõ ràng được? Hơn nữa, mình cũng hơi thích cô bé đó, con trai mà, vì sao đều như vậy? - Anh biết thì tốt rồi. Mã Tiểu Linh giơ tay véo cơ bụng cường tráng của Diệp Thanh, mũi nhỏ khẽ hư hừ, biết tên khốn này nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng biết sao được, đàn ông không giảo hoạt không bình thường. Trôi qua một lát, hai người mặc quần áo vào, sau đó xuống xe, Diệp Thanh đưa Mã Tiểu Linh đến tận cửa nhà, mới yên tâm mà đi. - Anh về cẩn thận nhé. Mã Tiểu Linh hơi lo lắng, khẽ dặn dò. - Ừ, biết rồi. Diệp Thanh kéo cô lại gần, hôn cuồng nhiệt cổ, cười nói: - Nếu thật sự gặp phải cướp bóc, vậy những tên đó xui xẻo rồi. - Ha ha. Mã Tiểu Linh mỉm cười, nghĩ cũng đúng, người này không hiểu sao, nghiên cứu đông y lại nghiên cứu ra võ công được, y thuật ngày càng lợi hại, võ công ngày càng thâm thúy, cũng không biết sao mà luyện được, người thường không đánh được hắn. - Được rồi, nhanh đi ngủ đi, anh đi đây. Diệp Thanh giơ tay vuốt vuốt khuôn mặt mịn màng của Mã Tiểu Linh, yêu vô cùng, lưu luyến không nỡ dời, cẩn thận dời đi. Nhìn thấy Diệp Thanh biến mất khỏi hiên nhà, Mã Tiểu Linh mới hé miệng cười, mở cửa đi vào, trong nhà, ba sớm đã đi ngủ rồi, Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng về phòng, việc đầu tiến là mở cửa sổ, kéo rèm lên, từ trong cửa sổ yên lặng nhìn xuống dưới. Sau khoảng hơn chục phút, thấy bóng dáng Diệp Thanh quay đầu ngóng lên trên, nhìn cô vẫy vẫy tay, biến mất trên đầu đường, Mã Tiểu Linh mới đóng cửa lại đi tắm. Xương cốt bủn rủn đi vào phòng vệ sinh, mở bồn tắm, quần áo từng cái từng cái rơi xuống, ngắm thân hình yêu kiều của chính mình một chút, nghĩ đến bên trong vẫn còn sót lại rất nhiều tinh trùng của Diệp Thanh, không khỏi hạnh phúc vô bờ, tuy nhiên, hiện giờ hai người vẫn chưa kết hôn, sinh con cái càng chưa có kế hoạch, các biện pháp tránh thai Mã Tiểu Linh thực hiện rất tốt, cô là chuyên gia khoa sản mà, kiến thức phong phú trong phương diện này hoàn toàn không lo lắng. Ngơ ngẩn một chút, “ ào ào ào ào” tiếng nước dội xuống, trong màn sương, bóng hình lờ mờ, đường cong càng đẹp, càng toát ra mùi thơm độc đáo, như Cửu thiên huyền nữ giáng trần, nếu là Diệp Thanh ở đây e rằng lại không kìm nổi xông vào, hung hăng ấn cô vào tường. ... ... ... ... ... ... ... - Mỹ nhân tiếu, xuân hoa kiều, khinh ca mạn vũ nhâm tiêu diêu... Diệp Thanh hát, đi về nhà, hắn vận luyện chân khí, chân cực nhanh, một bước bước chừng 2m, tuy đang đi nhưng cũng như gió bay, lộ ra vài phần tiên khí, Tuy nhiên hiện nay là đêm khuy, trên đường tĩnh mịch, hắn lại chọn con đường nhỏ hiếm có bóng cây mà đi, không sợ dọa người khác. Đi bộ cũng là tu luyện, y thuật là võ công, Thương lê chân khí càng hùng hậu, Thương lê thần châm thi triển ra, hiệu quả chữa trị càng ngày càng tốt, hắn là đứa trẻ chuyên cần, thời gian học tập cũng chặt chẽ như thế, nếu không thì, y thuật sao có thể tiến nhanh như vậy. Khoảng 20 phút, đã đến căn phòng nhỏ thuê, xa xa nhìn thấy đèn trong phòng tối đen, nhưng rèm cửa bị kéo xuống không nhìn được tình hình bên trong, nghĩ đến đang bật đèn. - Ý, không đúng, ta nhớ rõ, sáng nay rõ ràng đã tắt đèn rồi, không phải có trộm chứ? Thật to gan, trộm mò vào nhà ông. Diệp Thanh vừa nói, lập tức tức giận, vội rảo bước nhanh về nhà, nghĩ đến tên trộm xấu xa kia đang ở trong nhà, tập trung lượm đồ của hắn. Rón rén đến cửa nhà, nhẹ nhàng tra thìa khóa vào, cẩn thận di chuyển, sau đó mở cửa, lập tức lắc mình vào, chuẩn bị cho tên trộm kia trở tay không kịp, nhưng vừa vào trong nhà, lập tức sững sờ. - Cô, cô, sao cô ở trong này? Diệp Thanh nhìn trân trân, chỉ vào người trong nhà lắp bắp hỏi. Chỉ thấy một cái cổ dài thanh nhã, cằm nhọn nhọn, gồ má cao cao, mặt trái xoan, đang lưu giữ toàn bộ nét đẹp của cô gái ngọt ngào đang ngồi ở trước bàn của chính mình, cực kì chăm chú làm bài tập. - Ha ha, cậu đã về rồi An Tiếu Trúc quay đầu thản nhiên cười, cây bút trong tay khẽ chấm một chút trên khuôn mặt trắng ngần mịn màng, sau đó tiếp tục chăm chú làm bài tập. - Ừ, về rồi. Diệp Thanh rất nhanh lấy lại tinh thần, lén lút véo mình, đau đau, biết mình không phải hoa mắt, đúng là nha đầu An Tiếu Trúc đã đến. - Sao em lại đến nhà anh hả? Không phải đã đưa em về nhà rồi sao? Diệp Thanh lấy cái điều khiển từ xa, bật điều hòa lên, không khỏi thương tiếc, nhà đầu này, biết mình nghèo, ngày lạnh giá như vậy, lạnh quá phải thỉnh thoảng dậm chân cũng không nỡ bật điều hòa. Lập tức có chút tức giận bất bình, anh nghèo đến nỗi nào, tuy phòng đi thuê dột nát chút nhưng cũng là Trưởng khoa của Bệnh viện Ngô Đồng, ở Ninh Thành cũng có Công ty riêng, sau này trước con bé này phải phơi bày một chút “ giàu có”, tránh để cho nó không coi trọng mình, Tuy nhiên, vừa nghĩ đến số tiền lẻ mỗi năm An Tiếu Trúc tiêu cũng là tám triệu đô la Mỹ, lập tức chột dạ, anh đây thật đáng thương, ngay cả đầu tiền lẻ của người ta cũng không so được. - Anh quên à, hôm này là đêm tân hôn ba em và Dì Chung, trước đây vì việc của Tiểu Tuyết đã ảnh hưởng đến họ, em không muốn đi phá họa thế giới của hai người. An Tiếu Trúc cười hi hi,vừa làm bài vừa nói: - Tối như vậy cũng không muốn về trường, liền lân la đến đây. Trước đây cô thường bỏ tiết, bài học cũng bị dở không ít, bây giờ phải tận dụng thời gian học bù, như thuyền ngược dòng, không tiến là lùi, nếu lần thi tới còn kém Diệp Tĩnh nữa, vậy trước mặt anh trai cô ấy cũng không còn mặt mũi nào. - Sao em có thìa khóa phòng anh? Diệp Thanh vừa đổi dép, vừa hỏi, cô bé này cũng thật không coi mình là người ngoài, nó không sợ mình lại như con thú nữa sao? - Anh quên à, lần trước anh đưa cho em mà. An Tiếu Trúc đang suy nghĩ một bài khó, đầu cũng không ngẩng lên trả lời. Diệp Thanh lập tức ngạc nhiên, nghĩ lại, hình như trước đây thực có đưa cho cô ấy, chính là đêm đó, cô ấy ở lại, Diệp Thanh buổi sáng đi làm, An Tiếu Trúc vẫn còn đang ngủ lười, liền để lại một thìa khóa. Coi cái trí nhớ của mình, thìa khóa đưa cho người ta rồi cũng không nhớ, Tuy nhiên, đây cũng là An Tiếu Trúc, nếu là người lạ khác e rằng sớm đã đòi lại rồi, lẽ nào trong tiềm thức mình hi vọng cô ấy thường xuyên đến? Đang nghĩ lung tung, An Tiếu Trúc bỗng nhiên nhíu mày, hít mũi, nghiêng đầu hỏi: - Diệp Thanh, sao người anh có mùi lạ vậy? ừ, có chút mùi hương, mùi rất lạ. Diệp Thanh chột dạ nói: - Theo cùng ba người con gái các cô, trên người sao có thể không có mùi được? - Không đúng. An Tiếu Trúc lắc đầu, bất ngờ cười nói nhỏ: - Thành thật giải thích đi, có phải anh cùng chị Tiểu Linh làm chuyện đó? - Choáng, con nhóc cụ non nhà ngươi sao lưu manh như vậy? Diệp Thanh không chịu nổi, khuôn mặt điển trai bỗng chốc đỏ bừng. - Hừ, em biết sớm mà, các người nhất định làm chuyện kia, cô nam quả nữ có thể kiềm chế được sao? An Tiếu Trúc chép chép miệng, trong lòng có chút khó chịu, nghĩ lại, mình hiện giờ trong phòng Diệp Thanh như thế, đêm hôm khuya khoắc cũng là cô nam quả nữ, hắn, hắn có thể kiềm chế được sao? Nghĩ nghĩ, tim liền đập rất nhanh, không dám nhìn thẳng Diệp Thanh. - Em làm bài tập thế nào rồi? Diệp Thanh xấu hổ không được, ngượng ngùng cười, vội vàng chuyển đề tài, ngồi bên cạnh cô, cầm lấy bài tập giở xem, chỉ thấy chữ thanh thoát, từng hàng ngay ngắn, không chút nguệch ngoạc, chữ như người, đẹp vô cùng, nha đầu này là lớp trưởng, thành tích tốt lắm, mỹ nhân điển hình thêm tài nữ. - Không còn nhiều lắm, còn có mấy bài cuối cùng thôi, nhiệm vụ hôm nay sẽ xong. An Tiếu Trúc cười nói, chỉ có điều, ánh mắt liếc vào Diệp Thanh có phần nóng bỏng.