Thần Y

Chương 300

Thần Y Tác giả: Hành Đạo Xích Chương 300 Cướp mất lần đầu tiên của người ta, giờ lại không chịu nhận? Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen - Ê... Sắc mặt Diệp Thanh “ xoạt” một cái đỏ ửng lên, hôm nay không ngờ lại bị cô bé họ An này “cưỡng” hôn, cũng không thể nói là “cưỡng” hôn, dù gì người ta cũng không phải sống chết ấn lấy mi, cũng chẳng ngăn cản mình tránh, có phải là cổ mi cứng quá không ngoảnh đi được, hay nói, trong thâm tâm vẫn cứ âm thầm mơ hồ chờ đợi sao? Không cần biết là vì lý do gì, tóm lại, thần y đẹp trai của chúng ta có chút ngại ngùng rồi, hít thở còn có chút khó khăn, quả thực là muốn nghẹt thở rồi, tim thì càng đập “ thình thịch, thình thịch....”, cứ đập loạn lên, sắp lên tới cổ họng rồi..., mãi đến lúc đôi môi mềm mại ngọt ngào kia rời ra, Diệp Thanh mới hồi phục lại bình thường một chút, ít nhất, hít thở cũng đã lưu thông. - Em ... Diệp Thanh đần người ra, vẫn không biết nên nói cái gì. An Tiếu Trúc sau khi hôn xong, thì không ngoảnh đầu đi nữa, cúi đầu xuống, mái tóc tự nhiên xõa xuống, che khuất đôi mắt tràn đầy vui sướng và hưng phấn. Diệp Thanh bây giờ mới chú ý đến, thực ra, cô bé này lúc nãy cũng khá căng thẳng, chỉ nói hiện tại, trái tim đó đập còn nhanh hơn cả tim cậu vài phần ý chứ, ngay cả người bên cạnh cũng có thể nghe thấy. Mái tóc đen muốt như mun, mềm mại phiêu dật trong làn gió, giống như một dải lụa mềm vậy, sống mũi cao thẳng, trơn bóng như ngọc, cái miệng xinh như quả anh đào, mơn mởn như hoa, phả ra một làn hương thơm ngọt ngào, quyến rũ, Diệp Thanh ngẫm nghĩ, lúc nãy chính đôi môi ngọc này, hôn trên môi anh, trong lòng không cưỡng lại được cảm giác rung động, kích động không ngừng. Chiếc cằm nhọn của cô ấy kỳ thực cũng thật mượt mà, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, thì giống như được bao phủ bởi một vầng sáng, mỹ lệ như một tinh linh từ trên trời giáng xuống, đôi vai nhẹ run, một nhánh cỏ xanh như nước biển lẳng lặng đặt trên đùi, căng thẳng đến mức không biết nên đặt tay vào đâu, bàn chân thì không ngừng xoay đi xoay lại những vòng tròn nhỏ nhỏ trên nền đất, nghịch ngợm những bông hoa vàng khô trên mặt cỏ. Diệp Thanh nhất thời động lòng, liền giơ tay ra nắm lấy bàn tay nho nhỏ của An Tiếu Trúc vào trong lòng bàn tay, nhè nhẹ, nhè nhẹ vuốt ve, An Tiếu Trúc cũng không giãy dụa, mặc cho cậu nắm, Diệp Thanh can đảm hơn một chút, khe khẽ nắm lấy đôi vai gầy của cô, kéo vào lòng mình. - Diệp Thanh, tại sao ngày trước anh lại ghét em như vậy? Hai người dựa sát vào nhau rất lâu, lặng im không nói, An Tiếu Trúc đột nhiên cười khẽ, dụi dụi trong lòng cậu, giống hệt chú mèo con vậy, hỏi. - Á? Anh ghét em hồi nào? Diệp Thanh vội vã giả vờ ngây ngô, bộ dạng không hiểu gì nói. - Còn không à? Lần nghỉ hè đó đến vùng núi chữa bệnh từ thiện, anh không phải lúc nào cũng cố ý đối đầu với em sao? Hứ, anh là xấu nhất đấy, ngay cả vali cũng không giúp em hạ xuống. An Tiếu Trúc không vui, bĩu bĩu cái miệng nhỏ, hờn dỗi nói. Cả người Diệp Thanh đột nhiên mềm lại, một tiểu mỹ nữ xinh đẹp như vậy cứ dụi đi dụi lại trong lòng cậu, mềm mại như không xương, lại còn làm nũng với mình, có thể không mềm lòng sao? - Cái gì chứ, anh đều là nhìn việc không nhìn người, trước nay cũng không đặc biệt nhắm vào em, lúc đó anh cũng không thân với em, làm gì phải giúp em xách vali chứ, hơn nữa chẳng phải có người giúp em xách rồi sao, cái tên Hoàng Húc Quân ở bệnh viện mình chẳng phải lúc nào cũng xum xoe lấy em đấy thôi. Diệp Thanh ngượng ngùng bào chữa. Mới nhớ đến cái tên Hoàng Húc Quân, hồi đó mặt dày mày dạn vây chặt lấy An Tiếu Trúc, nỗi bực tức trong lòng không chỉ có một chút, đương nhiên hồi đó cũng không có suy nghĩ này. - Xì, ai cần anh ta xách giúp em chứ, em còn không thèm nữa là. An Tiếu Trúc mím mím môi, khinh thường nói. Diệp Thanh lúc này mới bắt đầu chọc ghẹo, có vài phần khâm phục nói: - Thực không thể tưởng tượng được, đường đường là thiên kim tiểu thư, cũng lăn lộn cùng bọn anh đến vùng non nước hẻo lánh nghèo nàn, hơn thế lại có tấm lòng lương thiện tốt bụng như thế, mua cho lũ trẻ miền núi bao nhiêu là quà, nói mới thấy, cũng may là em mua quà đến, nếu không mấy bác hương thân phụ lão ở đó chắc cũng chẳng dễ dàng gì mà chịu tiếp chúng ta. Chiêu nịnh bợ này, lập tức làm An Tiếu Trúc cười: - Coi như anh có mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy ưu điểm của bổn cô nương. Diệp Thanh thừa thắng xông lên, nhân cơ hội dỗ dành cô: - Con người em vốn dĩ có rất nhiều ưu điểm, chỉ là anh không có năng khiếu biểu đạt thôi. Không nghĩ rằng, lần này lại không có được hiệu quả như mong muốn, An Tiếu Trúc trái lại lại trầm lặng, Diệp Thanh trong lòng tức khắc trở nên căng thẳng. - Em sao thế, Tiếu Trúc? - Không sao cả, chỉ là em đang nghĩ, lớn bằng này rồi, ngoài bố em ra, thầy cô, bạn học, người thân trong ra đình rồi những người xung quanh khác từ trước đến giờ chưa có ai mắng em, chống đối em, Diệp Thanh anh là người đầu tiên mắng em đấy, lại còn dám đối chọi với em nữa, hư hư Nói đến phía sau, tiếng nghiến “ cắc cắc cắc” phát ra từ hàm răng xinh của An Tiếu Trúc cứ dội lên không ngừng. Dĩ nhiên, Diệp Thanh có thể phân biệt được, cô không phải thực sự tức giận, liền cười nói: - Chẳng trách em kiêu như thế, té ra đều là bị mấy người đó chiều hư cả. An Tiếu Trúc nói: - Diệp Thanh, anh nói em có phải là em kém lắm không? Có xu thế thích bị ngược đãi? - Cái gì với cái gì thê? Diệp Thanh trở nên mơ hồ rồi. An Tiếu Trúc nũng nịu cười nói: - Anh đối xử tệ với em như vậy mà em lại thành bạn gái của anh, thế không phải là tự rước vạ vào thân sao? Diệp Thanh bực mình nói: - Anh mới có bắt nạt em một lần, sau này toàn là em bắt nạt anh đấy cô nương ạ, em nhìn đi, vết răng cắn trên cánh tay này phải của em không? Vừa nói vừa vạch cánh tay ra cho cô xem. - Choáng, anh còn từng cắn trên ngực của em đấy. Để chứng minh mình bị Diệp Thanh bắt nạt ác hơn, An Tiếu Trúc nhất thời nói không kịp nghĩ, nói toẹt hết ra, gương mặt xinh xắn mắc cỡ đến đỏ bừng hết lên, trốn trong lòng của Diệp Thanh, không dám nhìn ra ngoài. - Ê... Diệp Thanh cũng xấu hổ, trong ký ức mờ nhạt, hình như anh thực sự đã từng cắn đôi gò hồng đào của nàng, hai chúm đỏ tươi ấy đến bây giờ còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ nữa cơ. - Diệp Thanh, anh sẽ đối tốt với em chứ? Trầm mặc một lúc lâu, An Tiếu Trúc yếu ớt hỏi. - .... Diệp Thanh có chút lưỡng lự, mâu thuẫn chứ, con gái người ta ai cũng xuất sắc như vậy, mình biết lựa chọn thế nào chứ. - Em không cần biết, dù gì sau này em cũng chắc chắn đi theo anh rồi, ai bảo anh bắt nạt em. An Tiếu Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ Diệp Thanh, lại lần nữa trao nụ hôn ngọt ngào. Diệp Thanh bất ngờ không kịp đề phòng, hay nói là căn bản hoàn toàn không muốn đề phòng, lại bị hôn một cách ngon lành. Một cái miệng to, một cái miệng nhỏ, một khi kết hợp lập tức gắn bó như keo với sơn, Diệp Thanh ôm trọn thân thể yếu mềm của An Tiếu Trúc vào lòng, triển khai một trận phản kích kịch liệt, đầu lưỡi luồn lách trong mùi thơm phảng phất. - Ư... An Tiếu Trúc không kìm nổi rên lên một tiếng, quả thật giống như một âm thanh ma quái quyến rũ con người ta sa ngã, làm cho Diệp Thanh càng kích động, hôn càng nóng bỏng. Lưỡi và lưỡi. Uyển chuyển, keo sơn gắn bó. Ánh trăng như nước, lấp lánh, liễu rủ, bên hồ một đôi tình nhân đang ôm nhau, như đôi uyên ương đang dựa vào nhau, xung quanh mù mịt từng tầng, từng tầng hơi thở lãng mạn, Trước đây hai người vốn đã đi quá giới hạn, bây giờ lại tiếp xúc thân mật, không chút trắc trở, như cá trong nước, kết hợp với nhau không ngờ lại ăn ý, hòa hợp như vậy, Diệp Thanh cảm thấy cùng An Tiếu Trúc như thế này quả thật là một loại hưởng thụ tuyệt vời. - Diệp Thanh, kỳ thực em rất thích anh. An Tiếu Trúc đẩy cậu ra, ánh mắt sáng rực nhìn cậu. - Ừa Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh được con gái tỏ tình như vậy, có chút bối rối, không biết phải làm sao, suy nghĩ một lúc rồi nói: - Tiếu Trúc, em vẫn nhỏ, bây giờ nên tập trung vào học hành, sang năm phải thi đại học rồi... Lời chưa nói hết, sắc mặt An Tiếu Trúc đã sầm xuống, vẻ mặt chờ đợi biến mất, trong lòng vô cùng oán hận, tên chết dẫm này, sao lại như thế? những lúc như này không phải đều nói: “Anh cũng thích em” sao? Tiểu tử thối, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, còn cướp mất lần đầu tiên của người ta, đến lúc này lại không chịu nhận! Nghĩ mãi nghĩ mãi, nỗi buồn trào dâng, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi mãi, rơi mãi, chỉ cảm thấy, dưới vòm trời này bản thân là người oan ức nhất, đáng thương nhất. - Tiếu Trúc, ý anh không phải như thế... - Vậy ý anh là gì? - Anh.... - Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa. An Tiếu Trúc vừa tức vừa đau, đẩy mạnh cậu một cái, bỏ chạy. - Tiếu Trúc... Diệp Thanh đứng dậy, muốn đuổi theo, nhưng ngẫm nghĩ lại dừng lại. An Tiếu Trúc không ngờ cậu lại không đuổi theo, càng đau lòng, bước cao bước thấp, lảo đảo ngả nghiêng, chạy về phía chiếc xe, thình lình, “ vù” một cái, một bóng đen từ trong đám cỏ bắn ra mạnh như gió bão, đánh trúng chân Tiếu Trúc. - Á An Tiếu Trúc chỉ thấy trên đùi nhói lên, rồi nhanh chóng tê dần, sau đó toàn tim đau nhói, tức thì kinh hãi kêu lên một tiếng, thân hình không vững, đổ ngã xuống đất. - Tiếu Trúc Thị lực của Diệp Thanh không phải tầm thường, nhìn thấy rõ rành rành, bóng đen dài đó chính là một con rắn, rắn hổ mang kịch độc. Cũng không kịp nghĩ kỹ tại sao mùa đông con rắn này lại không đi ngủ đông, lại chạy ra cắn người, tức khắc chân đạp một cái, bay vút như chim về phía Tiếu Trúc. - Vù Con rắn hổ mang độc đó lại bay le giống như mũi tên độc nhọn bay đến, không ngờ đem theo âm thanh xé gió, đánh thẳng vào yết hầu của Diệp Thanh. - Nghiệt súc, ông mày sẽ giết chết mày Diệp Thanh lúc này tức điên lên, con rắn này ngày càng to gan, liền lấy ra một cây kim châm, mang theo ánh bạc sáng chóe, đâm thẳng vào chỗ 7 tấc của của con rắn. - Phịch Kim châm thoáng cái đã châm trúng vào, điều bất ngờ chính là, thế mà con rắn vẫn không bị đứt, mà lại phát ra một âm thanh leng keng như hai vật kim loại va vào nhau, tuy nhiên Diệp Thanh trận này dùng hết toàn lực, con rắn đó trong nháy mắt đã bị chém bay đi. Diệp Thanh ngây người sửng sốt, cũng không kịp xem xét, vội vã chạy tới chỗ An Tiếu Trúc, rút ra một cây ngân châm, cắm vào năm đại huyệt cạnh miệng vết thương, phân biệt là “ Túc Tam Lý”,“ Hạ Cự Hư”,” Độc Tị”, “Ủy Trung”, “ Thừa Sơn”, chặn dòng chảy của máu, phòng ngừa độc rắn lan tràn. - Á , cẩn thận An Tiếu Trúc đau đến mức nước mắt rơi không ngừng, đột nhiên hét lớn, nhìn ra phía sau Diệp Thanh kinh hãi như nhìn thấy quỷ. - Không sao đâu Giác quan thứ sáu của Diệp Thanh vô cùng nhạy bén, vừa nãy vẫn luôn phòng bị, làm sao mà không biết, ở phía sau, con rắn đó lại lao đến. - Đúng là không cho mày tử huyệt thì mày không biết sợ, tao muốn xem mày chống cự được đến lúc nào. Diệp Thanh hừ lạnh một tiếng, thu lại kim châm, đổi sang liễu diệp đao ma lức sắc bén đệ nhất, chân khí cổ động, rít một cái, dính theo cả một dây những viên tròn sáng lấp lánh, chém thẳng vào cái đầu hình tam giác của con rắn. - Xì Ánh dao như điện, lóe sáng như sét đánh, liền theo âm thanh đó một cái đầu rắn hình tam giác bay lên, máu bắn tung tóe. Trên cây, Nguyễn Diễm Thu đau lòng vô cùng.