Thần Y
Chương 299
Thần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 299 Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, êm ái(1,2)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Á cậu làm cái gì thế?
Tiểu Tuyết sợ hãi kêu lên, ban nãy cô mang rượu từ trong đại sảnh đi qua, không ngờ lại bị bàn tay của tên lợn nào dò dầm trên cặp mông căng tròn,vẽo một cái, là học sinh trung học năm ba, tuy vì gia đình mà bất đắc dĩ đến quán bar bán rượu, nhưng thực chất lại là một cô gái vô cùng thuần khiết, nào đã gặp phải tình cảnh như này nên lập tức kêu lớn lên.
- Làm gì thế cô bé, đến đây, cùng bản công tử uống vài chén.
Tên này tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình hơi béo, cái bụng bia lồi ra, cả người nồng nặc mùi rượu, ánh đèn sáng lướt qua, trong mắt lộ rõ vẻ hoang dâm vô độ, đứng lên liền lao về phía Tiểu Tuyết.
Bênh cạnh lão còn có vài tên bộ dạng công tử, đều cười lớn cổ vũ, không ngờ cái tên Hà Diễm Trung cũng ở trong đó.
- A
Tiểu Tuyết thân hình khéo léo, giống như cá chạch nhẹ nhàng lùi lại, cái tên béo hơn ba mươi tuổi ấy phấn kích trách lớn một tiếng rồi vội vã đuổi tới, hai cánh tay rộng vòng lên đã ôm gon được Tiểu Tuyết vào lòng, sau đó hôn tới tấp lên khuôn mặt của cô.
- Á, buông tôi ra
Tiểu Tuyết giãy dụa, sợ hãi kêu lên, chai bia trong tay rơi loảng xoảng xuống đất, lại không thể thoát ra được, phía xa bảo vệ vốn cũng muốn chạy đến can ngăn, nhưng lại bị giám đốc quán bar chặn lại.
- Phịch
Miệng tên béo vừa mới chạm vào mặt Tiểu Tuyết, đang định thè cái lưỡi đỏ tươi ra liếm, bất tình lình đầu óc trở lên mộng mị, thì ra đã có người dùng cả chai bia giáng mạnh xuống đầu hắn, Tiểu Tuyết nhân cơ hội thoát được ra ngoài, chạy đến chỗ người đã cứu mình.
- Tiểu Tuyết, đừng sợ.
An Tiếu Trúc giữ chặt Tiểu Tuyết, để cô núp phía sau mình, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm tên giở trò lưu manh kia. Vừa rồi đúng lúc cô gái đanh đá này chạy đến, thì một chai rượu cũng đã đập lên đầu hắn.
Sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút, trố mắt đứng nhìn, tuy nhiên chẳng có ai dám tiến lên.
- Á, máu
Tên béo vừa đưa tay lên sờ, đã thấy một màu đỏ au, vị tanh của máu xộc vào mũi, da đầu đau rát như lửa đốt, gương mặt béo tròn lập tức biến sắc, lớn tiếng hét lên the thé, bên cạnh, Hà Diễm Xung và mấy người khác sắc mặt sầm xuống, ánh mắt nhìn An Tiếu Trúc không chút thiện cảm.
- Mẹ kiếp, con tiện nhân này, mày dám đánh tao?
Tên béo gầm lên, định xông vào đánh An Tiếu Trúc.
Phía sau, một tên thanh niên má hóp mặt dài hấp tấp lôi hắn lại, nói thì thầm vào tai hắn vài câu.
Cơn thịnh nộ của hắn không mảy may bớt xuống, đẩy phắt tên thanh niên má hóp ra, gầm lên:
- Cao Tiểu Cường, óc mày óc lợn hả? Bố nó là chủ tịch thành phố thì sao nào, bố tao cũng cũng là chủ tịch tỉnh đấy.
Cao Tiểu Cường ngượng ngùng cười nói:
- Dương thiếu gia, tôi cũng chỉ có ý nhắc nhở cậu một tiếng, đâu có ý ngăn cản cậu đâu.
Tiểu Tuyết sợ hãi lùi sau một bước, lôi tay An Tiếu Trúc, có chút lo lắng nói:
- Tiếu Trúc, bọn mình làm thế nào bây giờ?
- Đừng sợ, bọn chúng không dám làm bừa đâu.
Tiếu Trúc cũng có chút giật mình, xem ra mấy người này lai lịch cũng chẳng phải tầm thường, nhưng đã đụng phải, tuyệt đối không có truyện cô khoanh tay đứng nhìn, với tính cách của cô, lúc nãy đập chai bia vẫn còn là nhẹ chán.
Buồn nôn, mới có tý máu đã kêu gào ầm ỹ, đúng là đồ vô dụng, khóe miệng An Tiếu Trúc lóe lên một vẻ kinh miệt, liếc mắt nhìn Diệp Thanh đang đứng bên cạnh mà bình tĩnh như không, vẫn cười một cách thản nhiên, cảm giác sợ hãi trong lòng tức khắc tiêu tan hết.
- Cô bé, mày ở Phủ Liễu này lộng hành quen rồi hả, thực không biết trời cao đất dầy là gì à? Bổn thiếu gia mà mày cũng dám động đến sao?
Dương đại thiếu gia sắc mặt hung dữ, lạnh giọng quát An Tiếu Trúc.
- Dương thiếu gia, cậu làm có sao không?
Lúc này, một gã đầu tóc ba tấc, mặc áo jacket đen, dáng điệu của bảo vệ chạy đến, cung kính hỏi tên béo.
- Người vừa rồi chạy đi đâu thế hả? Thiếu gia nhà ngươi bị đánh rồi đây.
Dương Lâm lớn tiếng trách mắng.
- Xin lỗi Dương thiếu gia, vừa rồi tôi đi nhà vệ sinh.
- Mày biết phải làm thế nào chứ?
- Dạ biết.
Tên bảo vệ đó gật đầu, thình lình quắc ánh mắt hung bạo, lang sói về phía An Tiếu Trúc và Tiểu Tuyết.
- Khoan đã.
Đang định hành động, Dương Lâm lại gọi hắn lại:
- Đưa hai con bé này lên xe tao, mẹ cái cu nó, hai con tiện nhân, lại dám ngỗ ngược, không thuận theo ý của bổn thiếu gia đây à.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười phóng đãng dữ tợn.
- Tiếu Trúc, chúng mình mau đi thôi.
Tiểu Tuyết toàn thân run rẩy, sợ đến mất cả hồn phách, kéo An Tiếu Trúc trực muốn chạy trốn.
- Đi đâu mà đi, tớ vẫn chưa trút hết giận đây, bọn ỷ thế bắt nạt người này, còn coi pháp luật ra cái gì không nữa?
An Tiếu Trúc còn lâu mới sợ, có Diệp Thanh biết đánh nhau ở đây, làm gì có chuyện bỏ đi chứ.
Dương Lâm hét lớn vào mặt tên bảo vệ:
- Vẫn còn chưa ra tay à?
Tên bảo vệ lập tức cười gằn, giơ hai tay xông lên.
Xa xa, Điền Uy Uy vẫn luôn chú ý tới chỗ này, thấy thế liền đứng phắt dậy thì lại bị tên thanh niên tóc tết bím đứng bên cạnh lôi lại:
- Anh Uy, mấy người đó đều ở tỉnh tới, Cao Tiểu Cường còn phải rất kiêng nể chúng nó.
Ngụ ý nói, bố của An Tiếu Trúc cũng sắp rớt đài rồi, chúng ta không dại gì vì nó mà đắc tội với bọn công tử vùng khác, còn chưa biết thế lực gia đình nhà người ta lớn mạnh hơn chúng ta bao nhiêu, bọn người này chúng ta không nên gây rắc rối.
Điền Uy Uy trong mắt hiện lên một tia bất lực, lại ngồi về chỗ cũ.
Phần phật một cái, tên vệ sĩ đã xông lên, bàn tay như móng vuốt, chộp lấy cái cổ mềm mại của An Tiếu Trúc và Tiểu Tuyết, dường như là dễ như trở bàn tay.
- Á
Tiểu Tuyết thét lên kinh hãi, kéo An Tiếu Trúc lùi về phía sau.
- Tao xem chúng mày chạy đi đâu được.
Cánh tay của tên vệ sỹ đột ngột vút lên, hai tay cùng vồ vào một chỗ, hướng vào cổ của An Tiêú Trúc và Tiểu Tuyết, trước nơi đông người, bắt buộc phải quyết chiến, một mất một còn, hắn bóp chặt lấy cổ của hai cô bé, các cô ngay cả cơ hội giãy dụa còn không có.
- Á
Một nỗi kinh hoàng ánh lên trong mắt Tiểu Tuyết, trốn cũng không chốn kịp, An Tiếu Trúc nhẹ nhàng cười kiêu kỳ, tên xấu xa, đứng trước mặt Diệp Thanh mà còn dám bắt tao, e rằng ngay cả chết cũng không biết mình chết thế nào.
Quả nhiên, đúng lúc đôi tay cứng như sắt của tên vệ sỹ bắt được hai người một cách khó khăn, thì bất thình lình, một cánh tay khách xen vào, cánh tay này tuy lớn, nhưng da trắng ngần, từng ngón tay thon dài khéo léo, giống hệt như tay con gái, “hấp” một cái đã nắm chắc được cổ tay phải của tên vệ sỹ, ngay sau đó đập một cái thật mạnh, chi nghe thấy “ rắc” một tiếng, xương cổ tay đã gãy.
Tên vệ sỹ đó cũng có chút bản lĩnh, mặc dù đau đến mức trên trán từng cục gân xanh nổi lên đập dữ dội, nhưng hắn chỉ buồn hừ lên một tiếng, tay trái vẫn không dừng lại, tiếp tục nhanh như gió, như điện, xông đến chụp vào cổ An Tiếu Trúc, hắn biết, lần này gặp phải cao thủ, nhất định phải máu chóng tóm được con bé kia, sau đó lấy nó làm con tim.
- Được đó
Diệp Thanh thốt lên một lời tán dương, một cước đá qua, nhanh như điện mờ như ảnh, tên vệ sỹ đối mặt với cú đá này của Diệp Thanh, giống như An Tiếu Trúc và Tiểu Tuyết đối mặt với cú chảo của hắn, không mảy may có sức kháng cự nào, chỉ thấy mắt hoa lên, ngực hắn đã hứng trọn đôi chân gang thép của Diệp Thanh.
- Phịch
Người tên vệ sỹ hung ác bị đá bay lên, giống như tên bù nhìn cỏ, ngã một cái rầm, rơi xuống mặt một chiếc bàn làm cho bia rượu rơi bắn tung tóe khắp nền đất.
- Á á
Những người ngồi quanh chiếc bàn đều nhao nhao tránh đi. Những người xung quanh bàn luận sôi nổi, reo hò hoan hô không ngớt.
- Mẹ nó, một cú đá mà đá tung người nặng cả trăm cân, đúng là dũng mãnh.
- Lợi hại quá, đúng là không nhìn ra đấy, anh chàng đẹp trai nho nhã này nhìn có vẻ rất thanh tú mà!
Mấy cô bé mười lăm mười sáu tuổi hai tay đỡ má, nhìn Diệp Thanh với ánh mắt lóng lánh, trong ánh sáng lờ mờ của đại sảnh quán bar nhìn trông giống như là những viên bảo thạch rực rỡ.
- Hai con bé kia xinh xắn, đáng yêu đáo để, chẳng trách lại không khiến cho bọn con trai tranh dành, xung đột.
- Tranh giành tình nhân, đây gọi là hồng nhan là mầm tai họa, biết không?
- Choáng, cái gì với cái gì chứ, cái tên béo kia sàm sỡ cô tiếp viên bia đó, sau đấy cái cô gầy gầy cao cao kia trên đường gặp chuyện bất bình mới đập cho hắn một chai chí tử chứ.
- Chậc chậc, cô gái đó cũng mạnh mẽ ghớm, đáo để phết.
- Hì hì, mình thích.
Cước này của Diệp Thanh nhanh tới mức không cần phải nói, những người đứng bên cạnh vốn dĩ đều không nhìn rõ, nhưng thoáng cái đã đá bay tên thanh niên thân thủ cao cường, lập tức tạo nên một hiệu quả kèm theo vô cùng hóa lệ.
Dương Lâm, Cao Tiểu Cường và vài tên đại thiếu gia khác đều kinh ngạc đến nghẹn họng, giương mắt ếch lên nhìn, đặc biệt là Dương Lâm, hắn là người hiểu rõ nhất sự lợi hại của tên vệ sỹ, là cao thủ của cảnh sát vũ trang, trong giới võ nhân tranh giành quyết liệt lần nào cũng đạt được quán quân quân khu, không ngờ lại bị kẻ khác dùng một chiêu bẻ gãy mất cổ tay, lại bị một chiêu đá đến không biết sống chết, quả thật giống như gà gặp phải diều hâu, tuyệt nhiên không có năng lực trả đòn.
Hà Diễm Xung mắt nhíu lại, ánh mắt liếc qua Diệp Thanh ẩn chứa ý vị sâu xa, rất hiển nhiên, hắn nhận ra Diệp Thanh, chính là tên mà hôm ở Thủy Vân Các đánh thuộc hạ của hắn, lúc đó hắn đang bận việc, hơn nữa vì giữ thể diện cho Chu Vi nên không tính toán, không ngờ hôm nay lại đụng phải, lập tức vẫy vẫy tay, tức khắc một gã áo đen cúi xuống cung kính nghe dặn, gã này là là vệ sỹ mà Hà Diễm Xung đem đến, không có sự sai bảo của chủ nhân nên trước đó không hề ra tay.
- Đi, điều tra chi tiết về tên tiểu tử kia.
- Vâng, Xung thiếu gia
Tên áo đen cung kính trả lời, rồi lui đi.
- Mày, mày.. biết tao là ai không?
Dương Lâm lắp bắp hét vào mặt Diệp Thanh, tuy nhiên không còn khí thế hống hách như trước nữa.
- Tao chẳng cần biết mày là ai, còn dám om sòm nữa, đập chết mày xong chúng tao mới đi.
Diệp Thanh nhếc môi cười nhạo, quay người kéo An Tiếu Trúc và Tiểu Tuyết rời đi.
Phía sau, mấy tên nam giới thần sắc tuy khác nhau nhưng đều không dám hé răng, buồn bực đến cực điểm, nhất là tên họ Dương.
Đuổi theo ư? Sợ bị đánh. Mượn thế lực cảnh sát ư? Lại sợ bị bại lộ thân phận. Cứ coi như bản thân chịu thiệt mất mặt một chút còn hơn là để ông bà già biết, lúc đó không ăn chửi một trận mới lạ.
Cùng lúc, cách đó không xa, Điền Uy Uy tức giận bất bình, mẹ kiếp, lại để tên Diệp Thanh cướp mất thế thượng phong, nha đầu họ An không cảm kích muốn chết ý chứ, mẹ nó, bây giời chúng nó ra ngoài, một nam một nữ, còn không biết là sẽ làm cái gì nữa đây, trước mắt hắn lập tức hiện ra hình ảnh bóng bẩy Diệp Thanh với An Tiếu Trúc, và tiểu Tuyết ba người nam nữ giao hoan.
- Anh Uy, lúc nãy may mà không lên, em vừa bí mật hỏi qua Cao Tiểu Cường, cái tên hơi mập mập kia là con trai của tỉnh trưởng đấy, có quan hệ qua lại mật thiết với Cao gia, vài người còn lại đều là các công tử có máu mặt của tỉnh, bọn này đứa nào cũng đều không dễ chọc đâu.
Tên thanh niên đầu đầy tóc bím đang nhìn điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói với Điền Uy Uy mặt mày đương cau có khó chịu.
Điền Uy Uy lúc này tâm lý mới cân bằng được chút, nói:
- Cái tên khốn nạn họ Diệp không biết trời cao đất dầy là gì, đắc tội với mấy công tử đại ca này, xem nó sau này sống kiểu gì.
- Oa, võ nghệ của anh thật cao cường, quá lợi hại, anh đúng là anh của Diệp Tĩnh à?
Ra khỏi quan bar, Tiểu Tuyết phấn khích xông vào hỏi Diệp Thanh.
- Đương nhiên rồi, không thể sai được.
Diệp Thanh khiêm tốn cười, nói.
Tiểu Tuyết đột nhiên quay sang nhìn An Tiếu Trúc, rồi lại nhìn sang Diệp Thanh, thầm nghĩ, hai người này sao lại hẹn hò ở quán bar nhỉ, chắc không phải là cái đó chứ nhỉ?
An Tiếu Trúc thừa biết ý nghĩ của cô bạn, gương mặt xinh xinh hơi ửng hồng, chuyển đề tài nói:
- Tiểu Tuyết, sau này cậu đừng đến chỗ này làm việc nữa, tớ sợ bọn chúng sẽ báo thù cậu.
Tuyết gật gật đầu, thầm nghĩ, không đến chỗ này làm thì đến chỗ nào làm được chứ, nhưng mấy người đó xem ra không phải là người ở đây, mình cứ tạm nghỉ một thời gian rồi đi làm tiếp, chắc lúc đó sẽ không đụng phải bọn người đó nữa.
An Tiếu Trúc nói:
- Tớ đưa cậu về nhé, xe của tớ đỗ bên ngoài.
Ước chừng nửa tiếng sau, An Tiếu Trúc đã đưa Tiểu Tuyết về đến nhà, đấy là đây là một khu tập thể nhỏ kiểu cũ, nhìn qua đã thấy cực kỳ cũ nát rồi.
- Tiếu Trúc, anh Diệp Thanh, cảm ơn hai người nhé.
Tiểu Tuyết cảm động nói rồi đẩy cửa bước xuống xe.
- Đợi chút.
An Tiếu Trúc gọi cô lại, sau đó rút trong ví ra 500 tệ, nhét vào tay Tiểu Tuyết nói:
- Trên người tớ không mang nhiều tiền, số tiền này cậu cầm lấy, mua cái gì tẩm bố cho bác trai.
Cô biết, bố của Tiểu Tuyết đang ốm.
Tiểu Tuyết đương nhiên không muốn nhận, liền vội vàng nói:
- Như vậy sao được, như vậy sao được.
Diệp Thanh cầm lấy tiền, cương quyết nhét vào túi áo cô, cười nói:
- Đây cũng là tấm lòng của Tiếu Trúc, em cứ nhận đi, nếu không cô ấy sẽ ngại.
Tiếu Trúc cũng nói:
- Đúng đó, đúng đó, tiền cũng đã rút ra rồi, lại nhét vào thì ngại lắm, cậu không chê ít là được rồi.
Tiểu Tuyết bị hai người kẻ hát người đánh đàn, làm cho không nói thêm được câu nào, đành phải nhận.
- Lên lầu cẩn thận đó
An Tiếu Trúc ngồi trên xe la to lên.
- Ừ, tạm biệt
Mãi đến khi Tiểu Tuyết lên đến tầng sáu, bật điện phòng sáng rồi, An Tiếu Trúc mới mở máy.
- Đúng là không nhìn ra, em cũng trượng nghĩa như thế.
Diệp Thanh khen ngợi nói.
- Choáng, giờ mới biết hả, em rất có hảo tâm đấy biết không?
An Tiếu Trúc có chút ngượng ngùng nói, mặt đỏ bừng lên như phấn mài từ ngọc.
- Bây giờ em đi đâu? Anh đưa em về nhà nhé.
Diệp Thanh hỏi.
An Tiếu Trúc nói:
- Anh đưa em đi hóng gió đi.
- Muộn lắm rồi, lại lạnh nữa, hóng gió cái gì chứ?
Diệp Thanh bực mình hỏi.
- Không được à? Nhưng em thích thế.
An Tiếu Trúc nhấn ga, chiếc xe phóng đi.
- Lái xe chậm thôi không lại có chuyện đấy.
Diệp Thanh dặn dò nói.
An Tiếu Trúc hé miệng cười khẽ, tự nhiên lái chậm lại, trong lòng cảm thấy ấm áp.
- Anh trèo lên ghế trước đi.
An Tiếu Trúc liếc trộm Diệp Thanh một cái qua chiếc kính trong xe, chỉ cảm thấy cậu ngông ngốc, không nhịn được trộm cười, rồi miệng nhảu ra, chỉ cái ghế lái phụ nói với Diệp Thanh.
- Ờ
Diệp Thanh ngoan ngoãn nghe lời, chuyển lên ghế trước, mặc dù không gian nhỏ hẹp, nhưng thân thể linh hoạt, trên đường đang chạy vẫn hoàn toàn có thể trèo lên mà không gặp trở ngại gì.
- Bọn mình đi ra Đông Hồ nhé, con đường bên cạnh hồ phong cảnh rất đẹp, hai bên bờ đều có liểu rủ, tựa như ý cảnh trăng thanh gió mát, rất thơ mộng.
An Tiếu Trúc cười nhẹ nói.
- Ồ
Diệp Thanh ngửi thấy mùi hương cơ thể dìu dịu của An Tiếu Trúc bay tới, đột nhiên có vài phần căng thẳng.
An Tiếu Trúc khóe mắt dư quang tự nhiên chú ý đến vẻ mất tự nhiên của cậu, trong mắt ánh lên vài tia láu cá.
Rất nhanh hai người đã đến bên Đông Hồ.
- Đi, đi dạo cùng em một lúc.
An Tiếu Trúc đẩy cửa bước xuống xe, Diệp Thanh cũng tự nhiên bước theo, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cô nam quả nữ cùng ở trên xe rất dễ bị người ta đặt điều thị phi, hơn nữa hai người sớm từng xảy ra chuyện kia.
- Thế nào, không tồi chứ?
An Tiếu Trúc chỉ mặt hồ lung linh gợn sóng còn có một vầng trăng lấp lánh như bạc, mỉm cười nói.
- Không tồi, không tồi, chỉ có điều hơi lạnh.
Diệp Thanh liếc nhìn An Tiếu Trúc, dưới ánh trăng vắng lặng, khuôn mặt trong sáng giống y như nàng tiên bước từ trong nước ra, chỉ là thân hình chó chút mảnh mai, liền cởi chiếc áo nỉ màu đen khoác lên người An Tiếu Trúc.
An Tiếu Trúc cười cười, không cự tuyệt, sau đó đi đến chiếc ghế ven đường ngồi xuống, Diệp Thanh theo sau rồi cũng ngồi bên cạnh cô, hai người yên lặng thưởng thức ánh đêm.
Im lặng không một tiếng động.
- Diệp Thanh, anh nói xem, bố em sẽ làm sao không?
An Tiếu Trúc đột nhiên thở dài, rầu rĩ nói.
Diệp Thanh nói:
- Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
Nhớ lại ánh mắt tựa có điều ý gì thâm sâu của bí thư Nhan, trong lòng càng chắc chắn, ít nhất, bí thư Nhan nhất định sẽ ra tay.
- Anh đừng có an ủi em nữa, đã bắt giam rồi, sắp ba tuần trôi qua mà đã thấy tin tức gì đâu.
An Tiếu Trúc cắn môi, tinh thần bỗng nhiên chán nản vô cùng, rồi dựa đầu vào vai Diệp Thanh, thân thể Diệp Thanh nhất thời ngẩn ra, cổ cứng ngắc hơn đá, không dám động đậy.
An Tiếu Trúc nói xa xăm:
- Em đã đi tìm rất nhiều các chú, các bác rồi, đáng tiếc chẳng có ai chịu giúp cả.
- Chốn quan trường mà, chính là như thế, người đi thì trà lạnh, cũng là lẽ thường tình.
Diệp Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Cái này à, mấy hôm trước anh có đến tỉnh tìm bí thư Nhan rồi...
- Ừ?
An Tiếu Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn Diệp Thanh, ánh mắt trong suốt lấp lánh.
Diệp Thanh nói:
- Anh không lừa em, thật đó.
Lập tức đem chuyện nguồn gốc kết thân với gia đình bí thư Nhan kể cho cô nghe một lượt, lại nói, bí thư Nhan đã cam đoan, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
An Tiếu Trúc nghe được ngẩn người sửng sốt, một hồi lâu mới định thần lại, yếu ớt nói:
- Diệp Thanh, cám ơn anh!
Diệp Thanh nghe xong to gan, nhất thời không giữ được miệng cười nói:
- Không càn cám ơn, em không tố cáo anh làm nhục em là anh đã cảm ơn trời đất rồi.
Lời thốt ra, lập tức biết hỏng rồi, thậm chí còn chuẩn bị cả phương án ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhưng muộn như thế này mà để An Tiếu Trúc con gái yếu liễu đào tơ một thân một mình ở đây lại không thấy yên tâm chút nào, thân hình giật giật rồi lại ngồi xuống, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt, đến nhìn còn không dám nhìn An Tiếu Trúc.
Ai ngờ, An Tiếu Trúc ngồi im một hồi không động đậy, Diệp Thanh nhọc nhằn xoay cổ, khóe mắt liếc An Tiếu Trúc đang yên lặng cúi đầu một cái, mái tóc che khuất khuôn mặt, không biết vẻ mặt cô hiện như thế nào.
- Tiếu Trúc, anh, anh không phải cố ý đâu.
Diệp Thanh, cà lăm cà lắp, ngượng ngùng nói.
An Tiếu Trúc bất thình lình cười khúc khích, Diệp Thanh kinh ngạc ngoảng đầu lại nhìn, chỉ thấy An Tiếu Trúc đã ngẩng đầu lên, con ngươi đen sáng lấp lánh làm say lòng người đang sáng rực nhìn hắn, sau đó đôi môi mím lại, trao một nụ hôn nhẹ nhàng, khe khẽ.
- Á
Khuôn mặt Diệp Thanh cứng lại, hai mắt mở to, bối rối không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy khuôn miệng anh đào nhỏ xíu ấy,thật dịu dàng, thật mềm mại, thật êm, thật thơm, thật ngọt ngào...
Cách đó một trăm mét, trên một cây long não thơm cành lá tốt tươi, một cô gái dung mạo xinh đẹp không một tiếng động ngồi ẩn nấp trên cành cây, khoác trên người bộ quần áo màu đen, mặt trắng nõn lạnh lùng như băng tuyết, chỉ có nơi khóe mắt nếp nhăn hơi nhiều, rất rõ ràng tuổi tác thật của cô chắc chắn không phải trẻ như vẻ bề ngoài.
- Cái thằng khốn nạn này, đúng là có phúc lớn, mỗi lần ám sát hắn đều có người đẹp đi cùng, song thế cũng tốt, mày dồn hết tâm trí vào phụ nữ thì tỷ lệ thành công của Tiểu Hắc cũng cao hơn.
Nhẹ nhàng rung rung chiếc chuông nhỏ trong tay, lập tức, từ cái túi vải đen trong lòng cô ta tuồn ra mọt con rắn nhỏ màu đen, đầu hình tam giác nhọn hoắt, con mắt âm u lạnh lẽo, thoắt cái đã rơi trườn xuống đất, nhờ vào lớp cỏ, đá che đậy, lặng lẽ không một tiếng động trườn về phía Diệp Thanh.
Truyện khác cùng thể loại
843 chương
125 chương
606 chương
554 chương
9 chương