Thần Y

Chương 194

Thần Y Tác giả: Hành Xích Đạo Chương 194: Nếu như không cứu được Tiểu Linh ra ngoài thì tôi còn ra ngoài làm gì nữa? Nhóm dịch: ShenYi Nguồn: metruyen Lí Quế Lăng cười nhạt nói: - Đúng là bừa bãi, mới vừa thi xong, đến giấy chứng nhận vẫn chưa có trong tay, vẫn còn là hành nghề y phi pháp, làm sao lại có thể tùy tiện đến bệnh viện để chữa bện được, thế chẳng phải lấy mạng sống của bệnh nhân ra làm trò đùa sao?! - Tôi không đông ý với quan điểm đó! Bác sĩ đầu ngành của bệnh viện Nhân Dân thành phố Lưu Viên Khôn cũng từng có một quá trình hành nghề y không giấy phép, đương lúc đó liền cảm thấy không vui nói: - Ai nói không có giấy chứng nhận thì không được phép chữa bệnh cứu người cơ chứ? Cái cậu Diệp Thanh kia là y học da tổ tiên truyền lại, không thể áp dụng cách đánh giá như bình thường được! tôi đã đích thân nhìn thấy anh ta dung một cây kim cứu sống một người não bị trúng gió nghiêm trọng ngay tại hiện trường! nếu các vị không tin thì có thể hỏi Lão Trương! Nói đoạn liền chỉ về phía Trương Hạo Bác, thế là lập tức mọi ánh mắt tò mò của mọi người đều nhìn về phía đó! Trương Hạo Bác gật đầu nói: - Đúng là có chuyện đó! Lúc đó vào khoảng tầm tháng ba, tại khách sạn Kim Thụy Đức, cũng là vì chuyện này mà tôi mới triệu Diệp Thanh vào làm cho bệnh viện Ngô Đồng! cái cậu Diệp Thanh này từ khi vào bệnh viện, rất chăm chỉ làm việc, lài thường tăng ca, thêm giờ, hơn nữa không chỉ phương diện y thuật hơn người mà cả về mặt quả lý cũng rất có năng lực! nói luôn cái vụ trúng độc tập thể lần trước làm ví dụ vậy, dường như một mình anh ra chặn cơn sóng dữ đó lại vậy! Trương Hạo Bác vừa dứt lời thì tất cả những người có quen biết với Diệp Thanh trong bệnh viện Ngô Đồng đều đề cử anh ta! Chuyên gia nội khoa Hàn Hưng Dân khâm phục nói: - Đúng vậy, đúng vậy, có thể nói Diệp Thanh là một bông hoa lạ trong bệnh viện Ngô Đồng của chúng tôi, không chỉ y thuật cao mà cả y đức cũng tốt! theo như những gì tôi được biết thì cho đến nay vẫn chưa có vần đề nào mà anh ấy chưa giải quyết được! Chuyên gia khoa sản Tưởng Xuân Yến nói: - Có một lần tại tòa nhà Phù Liễu, có một phụ sản bị đụng đẻ non, tình thế tương đối là nguy cấp, lúc tôi vừa mới đến nơi, trong lòng nghĩ chắc là thôi rồi, xem chừng người mẹ hay đứa trẻ, chỉ có thể giữ lại một trong hay thôi, thế nhưng Diệp Thanh lại xung phong đảm đương việc đó, dùng sự thần kỳ của y học mà tổ tông anh ta truyền lại, cứu hai mẹ con sanr phụ kia, giúp người sản phụ nọ sinh hạ đứa con của mình một cách bình an vô sự! cũng từ việc đó mà tôi có ấn tượng tương đối sâu sắc với cậu thanh niên này! Trong khoa cấp cứu cũng có rất nhiều sản phụ bị nhiễm bệnh, cũng vì thế mà Tương Xuân Yến được mời đến cuộc thảo luận này! Chuyên gia ngoại khoa Đồng Thế Khải nói: - Bác sĩ Diệp trong đợt đi khám bệnh từ thiện ở Cửu Long Trại, cũng có công lớn, nếu không có anh ta thì trong lần đi khám bệnh tình nghĩa đó tuyệt đối không có thành công vẹn toàn được như vậy! Lí Quế LĂng của bệnh viên TRung Y thành phố buồn bực! anh chỉ có nói một câu mà sao các vị nhiều người nhiều lời quá vậy, bệnh viện Ngô Đồng các người hống hách quá à, có ai lại bắt nạt người khác như thế không? Mẹ nó, mà mấy cái thằng đông nghiệp kia cũng thật là, thấy mình bị người ta nói chặn họng đến như vậy mà cũng không có đứng ra nói đỡ cho vài câu! Một chút tinh thần tập thể bảo vệ lẫn nhau cũng không có! Cục trưởng cục y tế LA VĂn Châu đột nhiên “hê hê” cười lạnh một tiếng nói: - Một chức phó chủ nhiệm đã chết thật là viễn mãn quá nhỉ! Vừ dứt lời, gương mặt của tất cả các chuyên gia của bệnh viện Ngô Đông đều trở lên khó nhìn! Chỉ tức mà không dám nói, ai nói người ta làm lãnh đạo làm gì chứ? Nhưng mà trong bụng đều chửi thầm cái tên họ La kia, cia mỗm hắn thất đức quá, ai lại nói như thế trước mạt bao nhiêu người như vậy chứ?! Không cần biết là nói như thế nào, nhưng chuyện Hà Phẩm Dật cưỡng hiếp người khác không thành cũng là một chuyện xấu của bệnh viện Ngô Đồng! Mọi người cũng đâu có hay biết rằng chính vì cái chuyện không hay đó mà mới dẫn đến tình thế nguy cấp như hôm nay! Phó chủ tịch thường trực thành phố Thịnh Triệu Huy uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói: - Đồng chí Diệp Thanh vẫn có hơi trẻ một chút, tuy rằng có lập được chút thành tích nhưng cũng không có thể nói nên rằng có thể gánh vác được nhiệm vụ to lớn! làm một bác sĩ vẫn cần có thêm một chút tích lũy trên lí lịch nữa! Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật không đồng ý nói: - Trẻ tuổi thì đã sao, không phải là vẫn nói anh hung thuở thiếu niên sao, tôi đặc biệt xem trọng cậu Diệp Thanh này! Mọi người lúc đó liền hiếu kì, Tô Chấn liền giải thích: - con dâu tương lai của tôi là một người có tiềm tàng mắc bệnh di truyền, cũng may là nhờ có Diệp thanh nhìn ra, thậm chí đến cả bắt mạch anh ta cũng chưa có sờ qua, có thể nói là vô cùng thần kỳ à! Thử hỏi, một bác sĩ như vậy có phải là thiên tài không, những người ngồi ở đây đã có mấy ai được như vậy à? An Đông Phương gật đầu nói: - Mấy ngày trước tôi ở trong xóm nhỏ nhà mình có gặp hai bố con nhà lã Trương đang chạy bộ, có vẻ sức khỏe của ông ta đã khá hơn rất nhiều, hỏi ông ấy là vì sao? Hê, các vị biết ông ấy nói gì không? Lập tức, Tô Chấn vô phấn khích hỏi: - Ông ấy nói gì? Không phải là ông ấy bị viêm phong thấp xương cốt nhiều năm nay sao? Lão Trương mà bọn họ nói ở đây là chỉ TRương Kim Thụ chứ không phải Trương Hạo Bác! An Đông Phóng vỗ tay nói: - Đúng thế à! Tôi cũng hỏi ông ấy như vậy, ông ấy nói là mời một vị thần y trẻ tuổi đến châm cứu cho ông ấy, rồi cho ôn ấy một phương thuốc, cứ thế uống rồi dần dần khỏi! các ông nói có thánh không có chứ?! Lão Trương bị viên phong thấp xương cốt bao nhiêu nằm, không biết cao nhiêu chuyện gia bó tay chịu chói nữa, thế mà cái cậu thần y trẻ tuổi kia vô tư chữa khỏi rồi! Tô Chần cười lớn nói: - Cái cậu thần y trẻ tuổi mà ông nói đến là Diệp Thanh phải không? An Đông phóng tấn nhiên là gật đầu, đoạn nói: - Đương nhiên rồi! nói ra, Diệp Thanh không chỉ y thuật cao cường mà hơn thế nữa còn có gan có sắc, một mình lao vào hang cọp cứu con gái tôi ra! Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn ra ngạc nhiên không nói lên lời, chẳng trách An Đông Phóng lại thân mật với Diệp Thanh như vậy, cảm tình người ta là ân nhân cứu mạng nữa mà! Lí Quế LĂng càng thêm khó chịu, đúng thật là muốn nôn ra máu quá! Cái thằng tiểu tử Diệp Thanh thối tha kia sao lại có nhiều người ủng hộ hắn như vậy chứ? Mà lại toàn là những lãnh đạo có cân có ký cả! hài, muốn đạp hắn cũng không có cơ hội rồi! đúng là người so với người thêm tức hàng đem so với hàng thì đem vứt đi cho xong! Nghĩ Lí Quế Lăng này lăn lộn bao nhiêu năm như vậy cũng không có quan hệ được với những lãnh đạo lớn thế kia! Bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc trầm mặc một lúc rồi chỉ tay nói: - Vậy thì để Tiểu Diệp đi thử xem sao! Tuy rằng quan hệ của Diệp Thanh và An Đông Phóng tương đối thân mật, Tần Ưu Quốc cũng không có thích Diệp Thanh nhưng vì tình thế hiện tại, nên hắn cũng không còn cách nào khác! Diệp Thanh đã sớm đợi không kịp rồi, trong lúc này cũng không có nghĩ đến nói cảm ơn gì cả, liền đứng đậy nói: - Việc không thể chậm trễ, bây giờ tôi sẽ đến ngay tòa nhà khoa cấp cứu! Nói đoạn, liền nhanh chóng ròi khỏi phòng hội nghị, théo đó cũng có vô cùng nhiều các chuyện gia và lãnh đạo chạy theo sau! Suốt dọc đường, chậm rãi thu hút không ít những ánh mắt tò mò dõi theo! - Òa, nhìn xem kia không phải là bác sĩ Diệp sao? - Đúng rồi, sao mà anh ta quay lại vậy? lại còn kéo theo bao nhiêu người như thế nữa! - Có viện trưởng, lại còn cả các chuyên gia nữa, oa, hình như còn có cả lãnh đạo của thành phố nữa kìa! - Bác sĩ Diệp Thật là uy vũ! Không mất quá nhiều thời gian, Diệp Thanh đã đến trước tòa nhà khoa cấp cứu. - Tiểu Diệp! MÃ Chấn Hoa và Đôgf Huệ Cầm gương mặt đầy ưu phiền đi lên đón! Diệp Thanh nói: - Hai bác yên tâm, cháu lập tức vào cứu Tiểu Linh! - Vậy bản thân cháu cũng nên cẩn thận chút! - Vâng! Diệp Thanh đáp lời rồi nhanh chóng tiến vào trong, lần này, cũng không có cảnh sát chặn anh ta lại! Đang chuẩn bị bước vào trong thì đằng sau có tiếng nói vọng lại, chính là Trương Hạo Kiệt! - Diệp Thanh, anh phải nghĩ kí đấy, vào trong rồi là không có được ra ngoài nữa đâu! Nếu như anh không giải quyết được thì chính bản thân cũng bị giữ lại ở trong đó đấy! Diệp Thanh quy đầu lại mỉm cười, sau đó, tiến vào bên trong tòa nhà khoa cấp cứu! - Nếu như không cứu được Tiểu Linh ra ngoài thì tôi còn ra ngoài làm gì nữa?