Thần Y
Chương 193
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 193: Chi bằng để anh ta thử xem sao?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Có lời bảo đảm của bảo vệ cổng, Diệp Thanh lại có nói thêm lời hay nghĩa đẹp, mà hơn nữa viên cảnh sát kia nhìn thấy Diệp Thanh dáng vẻ nhã nhặn thanh tú, nhing gương mặt vô hại nên cũng cho vào trong!
- Không biết bây giờ Tiểu Linh thế nào rồi?
Diệp Thanh vội vàng lo lắng chạy thẳng đến khoa cấp cứu! vừa mới chạy quẹo qua chỗ hành lang đến lầu cấp cứu thấy có rất nhiều người đáng đứng ở ngoài đoa chờ đợi nhìn vào trong! Nhìn là biết đây đều là những người nhà của bệnh nhân, nghe tin là vội vàng đến đây để nghe ngóng tình hình! Chỉ có điều là tòa nhà khoa cấp cứu này đã bị rất nhiều cảnh sát phong tỏa hoàn toàn, tuyệt đối không cho ra vào!
- Diệp Thanh, sao anh đến đây được vậy?
Đột nhiên Diệp Thanh nghe thấy có ttieengs nói rất quen thuộc vọng lại, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy một người dáng vẻ sạch sẽ, tình thần có hơi chút lo sợ, đây chính là Trương Hạo Kiệt con trai của tư lệnh Trương! Đi cùng bên cạnh anh ta là cô bạn gái vô cùng xinh đẹp!
- Anh trương!
Diêp Thanh vội chào hỏi đoạn nói:
- Trước đây tôi từng là bác sĩ của bệnh viện này, nghe tin nên cũng tới đây ngay xem xem tình hình thế nào! Ơ, bên trong cũng còn có rất nhiều đồng nghiệp và bạn bè thân thiết của tôi nữa!
Trương Hạo Kiệt cũng tả ra rất thông cảm nói:
- Sự việc này đột ngột phát sinh! Nhưng mà thị trưởng An cũng đã nhanh chóng cho người gỏi đến hai bệnh viện Nhân Dân và bệnh viện Trung Y thành phố cử đến đây, cộng với cả bệnh viện Ngô Đồng nữa là có tổng cộng hơn ba mươi chuyên gia, thanh lập thành một tổ cấp cứu nhỏ, cùng nghiên cứu và bàn bạc tìm ra phương pháp thích hợp, xem chừng vẫn còn…
- Chưa có tìm được ra phương án nào để giải quyết cả! cũng may là cậu đến đúng lúc, không biết chừng lại cũng góp được chút sực lực giúp họ…
Trong lòng Diệp Thanh chỉ lo cho sự an nghuy của Mã Tiểu Linh, đâu có tâm trí đâu mà đi họp mặt bàn luận với họ, thế là đương lúc đó nói:
- Tôi vẫn còn chưa lắm rõ tình hình, trước hết cứ đi gặp bạn tôi xem sao đã.
Đang muốn đi thì lại tò mò hỏi:
- Sao mà anh cũng ở đây, phải trang cũng có bạn bè ở bên trong kia sao?
- Đúng vậy!
Trương hạo Kiệt gật đầu…Chỉ tay về phía cô bạn gái xinh xắn có khí chất xuất chúng của mình nói:
- Đây là bạn gái tôi Tần Lam, bạn học đại học của cô ấy là bệnh nhân bị viêm đường ruột được đưa đến đây cấp cứu, không hiểu sao lạ là người đầu tiên được phát hiện ra là nhiễm căn bệnh lạ này! Cô ấy tên là Nhạn Tuyêt Khâm!
Diệp Thanh đâu có biết Nhạn Tuyết Khâm là ai, chỉ thản nhiên “ờ” một tiếng rồi chốc lát cũng chú ý giúp anh Trương bệnh nhân này, sau đó cũng chào hỏi Tần Lam một tiếng rồi đi thẳng về phía khoa cấp cứu!
Đúng lúc này lại có người gọi anh ta!
- Tiểu Diệp!
Chính là bố vợ tương lai Mã Chấn Hoa và Đông Huệ Cầm, gương mặt đầy lo lắng! họ chỉ có một một cô con gái quý báu, không cần phải nghĩ cũng biết tâm trạng họ lúc này như thế nào!
- Cô bác ơi, tình hình của Tiểu Linh lúc này ra sao rồi?
Diệp Thanh nhanh chóng hỏi.
- Mọi người sao lại không nói gì thế? Chẳn lẽ nhiều người như vậy cũng không nghĩ ra được cách gì sao?...
Bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc giọng nói không hài lòng! Trong bụng nghĩ, mấy người này, bình thường thì lúc nào cũng chuyện gia này chuyên gia nọ, làm như y thuật cao siêu lắm vậy, đến lúc đụng chuyện thì sao đây, ngồi đần hết ra chẳng nghĩ ra được cách gì giải quyết! đúng là không đáng tin cậy!
Vân chưa đi đến phòng hội nghĩ mà đã nghe thấy câu nói ấy vọng lại, đúng là không khí lại càng thêm trầm mặc và áp lực!
Diệp Thanh đi chậm vài bước, gần đến cửa, lúc này vẫn chưa có đóng, liền nhìn trộm vào trong! Ồ, có đến hơn ba mươi bốn mươi người, cũng có không ít người thấy quen mặt, như là các chuyên gia của bệnh viện Ngô Đồng Hàn Hưng Dân, Tương Xuân Yến, vân vân, lại còn có không ít lanh đạo của thành phố nữa chứ…Nhìn dáng vẻ thì biết ngay là người làm quan, trong đó có mấy người là thường xuyên xuất hiện trên tin tức TV như là bí thư thành ủy Tần Ưu Quốc, thị trưởng An Đông Phương, vân vân! Trong đó có một người chừng ngoài năm mươi tuổi, có gương mặt nhìn cũng tương đối giống Tô Thông…
Diệp Thanh trong bụng nghĩ, chẳng lẽ người đó là bố của Tô Thông?
Anh ta đoán không sai. Người đó đích thị là bố của Tô Thông, chủ nhiệm ủy ban pháp luật Tô Chấn! sau câu hỏi của bí thu thành ủy Tần Ưu Quốc, phộng hội nghị liền trở lên rất yên ắng, dường như mọi người đều lín thở vậy! Vẫn là Trương Hạo Báo phá đi sự yên tĩnh đó, đoạn nói:
- Tất cả các loại thuốc đều đã dung qua rồi, đề không có tác dụng, thậm chí…
- Đến ngay cả việc làm chậm lại sự phát triển của viruts cũng không có tác dụng! cách duy nhất bây giờ là hi vọng mau chóng nghiên cứu ra được…
- kháng thể!
Tần Ưu Quốc nổi giận, đập bàn quát:
- Đợi nghiên cứu ra được thì người bệnh đều chết hết cả rồi.
“
Trong bụng nghĩ, vừa rồi bí thư tỉnh ủy Nhan vừa mới gọi điện riêng đến cho mình:
- Nhất định, bằng mọi giá…
- Phải giữ được tính mạng của con gái tôi!
Tuy rang không có nói gắt gao gì lắm nhưng như vây ngược lại, lại làm cha Tần Ưu Quốc càng thêm áp lực, và vô cùng phiền toái! Nếu mà không…
Nếu mà lần này có chuyện thật thì cái ghế bí thư thành ủy chắc cũng ngồi không vững được nữa rồi! Mẹ nó, đều là trách An Đông Phương…
Quản lý y tế, quản lý y tế, đem cả cái thành phố Phù Liễu biến thành ra thế này?! Nếu mà ông mày mà bị nhiễm thì cũng tuyệt đối không…
Có để cho mày được yên đâu!
Mọi người đều không nói gì cả, Diệp Thanh đợi không được liền tiến đến gõ cửa!
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa tuy không to nhưng lại phảng phất như ở ngay bên tai, hung hăng đập vào trong tim những người đó…
Thế là liền lập tức thu hút sự chú ý của hơn ba mươi bốn mươi cặp mắt của những người đó lại!
- Cái thằng đó là ai vậy? đúng là không có biết lịch sự gì cả, làm ông mày giật cả mình!
- Đúng thật là, không thấy các chuyên gia chúng ta đang họp sao?
- A, không ngờ là Diệp Thanh! Anh ta cũng đã đến rồi!
- Người này nhìn mặt quen quen, hình như là gặp qua ở đâu rồi thì phải!
Mọi người mỗi người một thái độ khác nhau, Trương Hạo Bác thì có thêm chút tinh thần, gọi:
- Hài dà! Diệp Thanh, cuối cùng cậu cũng đến rồi, mau vào đây cùng thảo luận với chúng tôi!
Vừa dứt lời thì nhưng người không quen biết Diệp Thanh càng thêm ngạc nhiên!
Phó chủ tịch thường trực thành phố Thịnh Triều Huy có chút không vui nói:
- Anh kia là ai vây? Trẻ tuổi như thế có kinh nghiệm gì để mà dùng cơ chứ?
Trương Hạo Bác liền giới thiệu nói:
- Bí thư Tần, chủ tịch Thịnh, đây là người trong khoa cấp cứu của bệnh viện chúng tôi, trước đây là phó chủ nhiệm, y thuật cao minh, am hiểu nhiều phương diện! Anh ta đến đây không biết chừng lại có thể có cách làm thay đổi được vấn đề!
Nói vậy xong làm cho nhiều người không quen biết Diệp Thanh cũng mơ hồ nhận ra, nói cho cùng thì anh chàng này cũng có lên ti vi mà, hành nghe y phi pháp, lại còn làm đến phó chủ nhiệm bệnh viện Ngô Đồng, nhiều chuyện như thế cơ mà!
- Ồ hóa ra là anh ta!
Tần Ưu Quốc hơi ngẩn người ra, ông ta cứ nghĩ đây là một y tá nào đó cơ…
Nghe giọng nói của Trương Hạo Bác thì người này có vẻ y thuật rất là cao minh chăng? Bây giờ cũng không có quản nhiều chuyện như vậy nữa.
Với lại đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, để nghe xem anh ta có cách gì không!
Đôi mắt của thị trưởng An Đông Phong như ánh lên, liền vẫy tay nói:
- Tiểu Diệp, đến đây ngồi!
Đích thân kéo một cái ghế trống ở bên cạnh ra !
Một lần nữa ánh mắt của rất nhiều người lại hướng qua đó, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, lại cũng có người…
Có chút thù hận
Cục trưởng cục y tế La Văn Châu có chút không vui:
- Mẹ nó, cái thằng chết tiệt kia lại đến lập công đầu rồi!
- Mày đúng là mệnh lớn, may cho mầy lần trước chưa xử lí được mầy đấy!
Diệp Thanh vô cùng tự tin, mỉm cười đi đến bên canh An Đông Phong, nhỏ nhẹ chào một tiếng…
- Chào An thúc thúc.
Rồi ngồi xuống!
Tuy rằng anh ta nói nhỏ nhưng trong phòng hội nghị tương đối yên tĩnh nên những người ở gần đó hầu như đều nghe thấy, Tần…
Tần Ưu Quốc ngưng lại một lúc, nghĩ bụng:
- Không ngờ là người của An Đông Phương, không biết chừng sau này…
- Phải tìm cơ hội chèn ép một chút, nhưng mà trong lúc này thì lại là lúc cần dung người, cũng chưa cần quan tâm đến chuyện đó vội!
Đã có sẵn chủ định, thế là liền lập tức hỏi:
- Cậu là Diệp Thanh nhỉ, không biết câu có…
- Cách nào có hiệu quả?
Mọi người đều hướng về phía anh ta, dõi theo nghe ngóng!
- Tôi chưa có cách!
Diệp Thanh trả lời
Lập tức tất cả đều như sụp đổ!
Chủ tịch thường trực thành phố Thịnh triều Huy cười giễu cợt:
- Thế mà cứ nghĩ là có một cao thủ nào đến đây cơ chứ, lảm cả nửa ngày…
- Hóa ra cũng chỉ là khoác lác!
- Mẹ nó, anh không có cách thì anh đến đây làm gì?
Người này cũng quên mất rằng chính bản thân hắn cũng không có…
Cách gì nhưng cũng đến đây!
Lý Trụ Lăng của bệnh viện Trung Y thành phố nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái cậu Diệp Thanh này là…
- Mấy ngày trước có tham gia cuộc thi chấp nhiệm tư cách bác sĩ thì phải, lúc đó tôi còn là giám khảo! hỏi đáp… mới …
- Tham gia thi chấp nghiệp tư cách bác sĩ thì làm sao có đủ khả năng để nghĩ ra phương pháp có hiệu quả cơ chứ? Đúng là …
- Cái thế giới này loạn rồi!
Trong bụng ông ấy vô cùng bức xúc, cái thằng nhỏ này lần trước bắt nạt cháu của ân sư, hay là bây giờ ta…
- Nhân cơ hội ném đá hắn luôn, tôi có còn là người không? Hơn nữa, mày đến bác sĩ cũng không được tính mà cũng có…
- Ngồi đây cùng với những người có kinh nghiệm y học như ta thế này cùng thảo luận sao?
Diệp Thanh nhìn ông ta một cái, đúng là lần trước đi thi có gặp qua…
Cái cậu thanh niên đeo mắt kính đó đúng là bên trong có người quen!
Trương Hạo Bác cảm thấy có một chút mất thể diện liền khích lệ nói:
- Diệp Thanh à, cậu đừng có khiêm tốn như vậy…
- Mà, có cách nào thì cứ nói ra cho mọi người cùng thảo luận!
Diệp Thanh chỉ đảnh kiên nhẫn giải thích với mọi người:
- Phương pháp của tôi là dựa vào vọng văn vấn thiết, nhưng bây giờ cả tòa nha khoa cấp cứu đều bị phong tỏa, đến một cơ hội để đi vào bện trong cũng không có, đối với bệnh dịch này tình trạng ra sao như thế nào tôi cũng không lắm vững, thế thì mọi người bảo tôi phải nghĩ ra cách nào đay cơ chứ?
Nói như vậy mọi người đều dần dần hiểu ra, nếu là bản thân mình thì sao, không biết tình hình như thế nào thì cũng tuyệt đối không có đưa ra kết luận bừa bãi!
Chuyên gia Hàn Hưng Dân của bệnh viện Ngô Đồng nói:
- Tôi từng hợp tác cùng với Diệp Thanh, y thuật của anh ta thương vượt ngoài dự liệu của mọi người, biết đâu anh ấy lại nghĩ ra cách gì hay, chi bằng cho anh ta vào trong thử xem sao?
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
21 chương
164 chương
257 chương
25 chương
107 chương