Thần Y
Chương 186
Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 186: Hát hoa tửu (uống rượu hoa)
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Không phải, không phải, chỉ là cháu cảm thấy có hơi nóng một chút!...
Nhan Tuyết Khảm khéo léo nói. Người ta đã rót trà đến mời mình, ban đâu cô ấy nghĩ, cứ cầm trước đã để tỏ thái độ lịch sự, sau đó để sang một bên không uống cũng được! Nhưng mà, bây giờ người ta lại cứ nhìn cô ấy chằm chằm như vậy, thật là làm cô ấy có chút ngượng ngùng!
- Uống thì uống thôi, cũng chẳng có đắng như thuốc mà!...
Nhan Tuyết Khảm nghĩ vậy liền uống dò xét một ngụm.
- Tiểu Tuyết à, trà sữa uống lúc nguội không có ngon, lại đáng trong lúc cháu bị viêm ruột thế này uống lạnh đâu có tốt đâu! Nhanh chóng uống hết nó thôi nhé?
Nguyễn Diễm Thu trong lòng vội vàng, chửi thẩm, con gái của bí thư tinh ủy thì sao chứ, uống một cốc trà sữa mà cũng như vậy, giả vờ cao quý cái gì cơ chứ? Già vờ thục nữ nữa cơ à? Nếu mà không uống cho hết bà mày ép mày uốn bằng hết thì thôi!
- Ngẫm lại, được, mình uống!
Nhan Tuyết Khảm thầm có chút cảm động! Cô ấy tố thế, mình không thể để phiền lòng cô ấy được, thế là, liền “ùng ục” làm một hơi!
- Ha ha, thế là tố rồi!
Nguyễn Diễm Thu lập tức như trút được một khoản nợ.
- Cô ơi cô ngồi đi!
Nhan Tuyết Khảm liền bỏ cái cốc trà đã uống hết ra rồi chì vào một chỗ ngồi còn trống mỉm cười nói.
- Đứng quen rồi! À Tiểu Tuyết à, cô còn có chút việc phải đi trước đây?
Nguyễn Diễm Thu cười xua tay nói. Trong bụng nghĩ thầm, bây giờ cô là vận chủ rồi, toàn thân đều là viruts, ai mà muốn ngồi cạnh cô cơ chứ? Thôi bà mày đi đây!
Nhan Tuyết mỉm cười nói:
- Vậy cô bận gì thì cứ đi đi! Mấy ngày nữa con về Tỉnh Thành thăm cô sau!
- Ừ, cháu ngoàn ngoãn nằm điều trị cho mau khỏi bệnh!
Nguyễn Diễm Thu xoa đầu Nhan Tuyết Khảm một cách thân mật, anh mắt nhìn cô ấy như nhìn một người chết vậy, rồi đướng lúc đó cáo từ rời đi!
Vừ đi vừ búng từ trong móng tay ra một loại bột phấn nhỏ vô hình, sắc mặt không hề thay đổi, thế là cả phòng bệnh đều bị phát tán ra đầy cái loại phấn đó!
Nguyễn Diễm Cảnh nín thở, nhanh chóng rời đi!
Nhạn Tuyết Khảm nhìn theo bóng hình của người phụ nữ kia, rồi than thở:
- Người phụ nữ kia cũng đúng là đáng thương quá, con trai thì mất rồi, chồng thì bất tài, đùng là cô gia quả phụ!
Nghĩ đến đó, thì trong lòng lạnh lại, bản thân cũng không phải là như vậy sao? Năm năm trước, mới kết hôn xong, vẫn còn chưa kịp động phòng hoa trúc mà chồng mình đã bị tai nạn mất rồi còn đâu, thế là vẫn cứ một thân một mình cho đến bây giờ!
- A a, sao tôi ngốc vậy, sao không bắt đầu đi tìm một người khác cơ chứ? Dựa vào điều kiện của mình thì, không cần phải lựa chọn gì quá đặc biệt thì... hài, chỉ là, đâu có phải dễ gì gặp được người thích hợp.
Nghĩ rồi cô ấy lại tiếp tục xem cuốn tiểu thuyết thần y của Hành Đạo Trì.
Nguyễn Diễm Cảnh đi ngoài hành lang phòng cấp cứu vẫn cứ phát tán ra loại viruts S, hết ở trong không khí thì trên da, quần áo của những y bác sĩ ở nơi đây, cho đến tận lúc phát tán hết rồi mới từ từ rời đi!
Nhạn Tuyết Khảm bệnh rồi, bệnh thật rồi!
Chư truyền hết một bình nước biển thì bắt đầu thấy choáng váng chóng mặt, đau đầu, thần trí không minh mẫn, bắt đầu sốt, được thêm mười phút sau thì ngã gục xuống đất.
- Không ổn rồi, cô ấy ngất rồi!...
- Đứng rộng ra, y tá mau đến đây.
- Nhanh gọi bác sĩ
- Nhanh thông báo cho Mã chủ nhiệm
Nhan Tuyết Khảm được đưa vào phòng cấp cứu, sốc tim, dưỡng khí, cấp cứu chừng được khoảng mười năm phút sau, cũng có thể coi là tàm tạm ổn định tình thế!
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
Mã Tiểu Linh đứng bên cạnh giường bệnh của Nhan Tuyết Khảm, hướng về phía Âu Dương Ninh Ninh hỏi.
Âu Dương Ninh Ninh trả lời:
Cũng đã đỡ đi phần nào rồi! Thân nhiệt của bệnh nhân đạt đến 40c, đồng thời bị tiêu chảy nghiêm trọng, ói mửa, chúng tôi vẫn cho ràng là triệu chứng viêm đường ruột cấp tính chuyển biến nặng thêm!
Mã Tiểu Linh đi đến đầu giường của Nhan Tuyết Khảm, nhìn lên đầu giường, thấy thẻ bên trên ghi 65,2 kim, đường ammonia sa tinh 25.e, rồi gật gật đầu, đây chính là phương pháp trị liệu liều cao của bệnh viện Ngô Đồng đối với viêm đường ruột cấp tính, rồi cô ấy nhin lướt qua một lượt giường bệnh của Nhan Tuyết Khảm.
Người phụ nữ này trong lúc bệnh cũng vẫn toán nên một vẻ gì đó khiến con người ta có ấn tượng, Mã Tiểu Linh cũng tương đối có ấn tượng với cô ấy:
- Đây không phải là người đẹp đang ngồi truyền dịch ngoài kia sao? Lúc đi tuần qua còn thấy sắc mặt khá là tốt mà, sao giờ đã đột nhiên gục ra đây được chứ?
- Lấy mẫu máu xét nghiệm một lần nữa xem sao!
Mã Tiểu Linh thấy có gì đó khác lạ liền, đưa tay chỉ đạo.
- Được rồi.
Âu Dương Ninh Ninh lập tức sắp xếp y ta đi lấy mẫu máu, trong bụng nghĩ, Mã chủ nhiệm có chút gì đó hơi đột nhiên vậy! Mỗi năm bệnh viện xuất hiện tình huống như thế này cũng không phải là ít, có cần thiết phải làm xét nghiệm như vậy không? Theo như tôi thấy thì Nhan tiểu thu thể chất hơi yếu một chút thôi mà!
...
- Ấy, các cô đều là con gái cả, kẹp một người đàn ông như tôi vào giữa cũng không hay lắm nhỉ!
Gương mặt tuấn tú của Diệp Thanh ngượng ngùng nói.
- Ấy da, xấu hổ à! Anh chàng đẹp trai, chúng tôi cũng không có ăn thịt anh đâu!
Trần Du tủm tỉm cười duyên dáng nói.
Đài Tiểu Chu là một cô gái rất có khí chất, để một chòm tóc mái phía trước trán, đoạn nói:
- Được đi ăn cùng với hai đại mỹ nhân như chúng tôi là vinh hạnh của anh đấy, anh có biết có bao nhiều người muốn mời chúng tôi đi ăn mà không được không?! Bác sĩ diệp, anh đừng có giả vờ như vậy nữa chứ!
Diệp Thanh lấy tay lau mồ hôi, bụng nghĩ, mấy con a đầu này, mồm mép sắc bén thật, thế mà đã nhìn thấu lòng dạ anh, thực ra anh cũng muốn đi chứ hì hì! Chỉ có điều là các cô toàn con gái thế này anh tóm lại là cũng có cảm giác uống một chút rượu hoa à!
- Diệp Thanh đi nào, anh là đại công thần đối với SPA của chúng tôi, nếu không có anh thì tiệm của chúng tôi sớm đã bị đóng cửa rồi!
Ninh Não Nhi không được vui vẻ cho lắm hé miệng nói.
Trong bụng cô ấy hậm hực:
- Cái tên tiểu tử này, còn vờ vịt xấu hổ ngại ngùng gì chứ, trong bụng không biết là dâm tặc đến cỡ nào không ngờ quyến rũ được bao nhiêu ngươi đẹp ở trong tiệm thích hắn! Hừm, không phải là chỉ có mình tôi mới được chọc ghẹo hắn sao?
Trần Du nói:
- Diệp Thanh, chị ấy cũng đã nói vậy rồi, nếu mà anh không đi thì đâu có còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ!
Cô nữ nhân viên phục vụ Tả Tiểu Thanh nói:
- Bác sĩ Diệp nếu anh mà không đi thì không biết chừng sếp Ninh sẽ hủy buổi tiệc hôm nay đấy! Hai, chúng tôi chờ đợi ngày này lâu lắm rồi! Bác sĩ Diệp xin anh đấy, anh đi cùng đi mà!...
Nói rồi đôi mắt long lanh long lanh, nhìn Diệp Thanh với vẻ rất đáng thương vậy.
- Vậy được! Khách sạn Tử Tinh, hôm nay tôi mời!
Diệp Thanh trong lòng nghĩ, các cô như thế này còn không sợ thì tôi sợ cái gì, cùng lắm thì để cho mọi người ghen tị tí coi ha ha ha!
- Hay, thế tốt rồi!
- Đi nào!
- Nổ máy đi, khách sạn tập hợp tại cổng khách sạn Tử Tinh! Thẳng tiến.
Ninh Não Nhi nói một tiếng rồi kéo Diệp Thanh và Trần Giai đi về phía bãi đỗ xe!
Xe của cô ấy nhỏ, không có chở được nhiều người.
Đi đến xe của Ninh Não Nhi, tất nhiên cô ấy là tài xế rồi, vậy là Diệp Thanh và Trần Giai ngồi hàng sau cùng với nhau! Đâu có biết khi vừa mới mở cửa bước vào thì Diệp Thanh và người đẹp Trần Giai cộc đầu vào nhau!
Truyện khác cùng thể loại
313 chương
21 chương
164 chương
257 chương
25 chương
107 chương