Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 19
Âu Dương Vũ bước vào phòng, ánh mắt nhìn lướt qua chỗ đồ gia công cũ kĩ đặt ngổn ngang,hai bên còn có cả một kho đựng các dụng cụ cắt tỉa cùng vô số thứ vô dụng khác nhìn lướt qua trong phòng chẳng có thứ gì đặc biệt.
Không có sao? Nhưng nàng chưa bao giờ hoài nghi hả năng đặc biệt của Tiểu Kì Lân, nàng tuyệt đối tin tưởng vào khả năng cảm nhận của nó.
Chỉ cần Tiểu Kì Lân cảm nhận được linh khí của bảo vật ở gần đầy thì tuyệt đối trong phạm vi nhất định chắc chắn sẽ tìm ra được. Đang suy nghĩ tìm nơi cất giấu, Âu Dương Vũ đột nhiên tìm thấy bên cạnh chiếc hộp gỗ liêm quý báu được bày trí không cao quá tầm với của nàng có một cái nút nhỏ, nàng chậm rãi nhấn chiếc nút ấy ngay lập tức một cánh cửa bị mật mở ra trước mắt nàng.
Vì thời gian cho phép của nàng là một nén nhang trước khi hương mê mất đi tác dụng của nó cho nên nàng đi vào trong mật đạo bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Âu Dương Vũ tuy rằng đã dự liệu sẽ có rất nhiều vàng bạc hoàng kim ở đây nhưng đến khi chứng kiến tận mắt, nàng cũng vẫn không khỏi ngây người trước cảnh tượng này.
Quả nhiên là kẻ có tiền a...
Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn bốn phía.
Đây là gian phòng mà xung quanh rõ ràng được làm bằng sắt cứng, nội thất này chỉ lớn bằng một phần tư nội viện nhưng lại có thể chứa được đến hơn hai mươi chiếc rương to kia và giá trị bên trong mỗi rương ngay bản thân nàng cũng không thể tính toán được.
Âu Dương Vũ đem toàn bộ rương mở hết ra, nàng ban đầu vốn tưởng rằng bên trong chỉ là bạc, nhưng ngay từ đầu nàng đã đánh giá sai lầm về gia tài của Tôn gia, trước mặt nàng bây giờ là cả một thỏi hoàng kim cùng châu báu trang sức trông thật chói mắt.
Âu Dương Vũ nghiến răng nghiến lợi. Nhiều như thế này nếu không trộm thì thật là uổng phí đi.
Âu Dương Vũ đưa tay chạm vào hơn hai mươi cái rương trước mắt, nhất hết nắp rương lên, sau đó nàng mới lấy túi ra bắt đầu lấy bảo thạch từ trong rương.
Lấy hết xong chợt ở dưới đáy rương có một chiếc hộp bằng gỗ có kích thước không to cũng không nhỏ, khi mở chiếc hộp ra Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra đến nơi rồi.
Bên trong chứa đựng dã sơn trăm năm, cỏ linh chi trăm năm,Thiên sơn tuyết liên trăm năm..Những dược liệu quý này nào có thể dễ dàng mà kiếm được đâu a. Âu Dương Vũ cảm thấy rằng, nếu như nàng không lấy số dược liệu này đi thì nàng thực có lỗi với lương tâm mình.
Nhưng mà lúc này Tiểu Kỳ Lân một bụng xảo trá cười hì hì chỉ ngay cái bụng lợi hại của hắn đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt nhắc nhở trong đầu Âu Dương Vũ
Âu Dương Vũ khóe miệng gợi lên một chút ý cười, đối với chuyện này cũng không lạ gì.
Nàng đem hết tất cả dược liệu ném vào trong không gian xuyên sở hữu dược liệu đều thu vào không gian, chờ Tiểu Kỳ Lân đem hết tất cả dược liệu đó hấp thụ chỉ còn thừa lại 1% công dụng của mỗi loại dược quý, sau khi đã được hấp thu, về lý thuyết thì số dược liệu này hình dáng bên ngoài không thay đổi là mấy do đó nàng sẽ tốt bụng mà đem trả về nguyên vẹn lại cho Tôn phủ coi như là quà cảm ơn vì đã tạo điều kiện cho nàng có cơ hội làm ra những chuyện vừa rồi.Thời gian mà đám lính tuần tra quay lại đây còn có ba mươi giây, Âu Dương Vũ nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, xác định phương hướng sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi tạp phòng nhẹ nhàng đóng cửa khóa kĩ lại, sau đó sử dụng công phu dịch chuyển từ tạp vật phòng đến chỗ ẩn nấp phía sau bức tường.
Nhìn đội tuần tra nghênh ngang đi qua, Âu Dương Vũ nhanh chóng tìm kiếm đường cũ rời khỏi đây.
Cùng lúc này, từ xa bỗng có âm thanh vang lên”Có thích khách! Có thích khách! Mau bắt lấy thích khách!”Âm thanh đột nhiên vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh ở đây.
Âu Dương Vũ mi mắt nhíu lại. Nàng tin chắc rằng sẽ không bất kì ai biết đến sự tồn tại của nàng bây giờ, nếu như bị phát hiện sẽ có người bị liên lụy? Sau khi âm thanh bát nháo đó vang lên cả Tôn phủ trở nên hỗn loạn người trước người sau, quân lính khắp nơi lục soát tìm bắt cho bằng được tên thích khách, có lẽ bây giờ việc nàng tìm đường thoát khỏi đây vô cùng khó khăn hơn rồi.
Một toán binh lính tuần tra đều chạy nhanh đến nơi phát ra âm thanh kêu la đó, Âu Dương Vũ nhanh chóng chạy đến chỗ góc tường bên cạnh đó ẩn nấp ,tuy rằng nàng đã mặc bộ y phục màu đen khả năng bị phát hiện sẽ không cao nhưng nếu như người trong tôn phủ phát hiện bảo vật trong phủ bị trộm cắp thì nàng có chạy cũng không thoát được a.
Trời vẫn nhá nhem tối, gió lạnh bắt đầu nổi lên thiên thời địa lợi thế này hẳn là đang tạo điều kiện cho Âu Dương Vũ chạy thoát thiên la địa võng này.
Nhưng mà lúc này, toàn bộ Tôn phủ sau khi biết rằng có thích khách trà trộn vào. Cả vương phủ nhanh chóng được thắp sáng bằng đuốc, tiếng người ồn ào huyên náo, nhóm hộ vệ đang chuẩn bị sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
Khi chạy qua núi giả, Âu Dương Vũ bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Tai của nàng rất thính cho nên có thể nghe được tiếng cọ xát của quần áo từ xa lại gần...
“Tiểu Kỳ Lân?! Tiểu Kỳ Lân?” Âu Dương Vũ cứ ngỡ rằng hắn đang trốn một góc nào đó ngủ gục tới nơi rồi nên nhanh chóng gọi Tiểu Kỳ Lân dậy, nhưng khi nàng gọi thêm vài tiếng nữa, lại phát hiện rằng Tiểu Kỳ Lân không có trả lời nàng a...
Sao lại thế này? Âu Dương Vũ trong lòng cả kinh, xoay người định xuyên lại không gian, nhưng điều khiến nàng tức giận đến nội thương đó chính là hi nàng thử niệm thần chú để cánh cổng không gian thì cánh cổng lại không có ý định xê dịch đi một chút nào mặc cho nàng có niệm bao nhiêu thần chú đi chăng nữa. Bây giờ Âu Dương Vũ nhận ra một điều “ Nàng thảm rồi“.
Giờ nàng không còn cách nào quay đầu lại được nữa rồi..
Nếu mà nàng thoát được Tiểu Kỳ Lân ngươi sẽ biết hậu quả của việc ngươi đã làm ngày hôm nay!!! Âu Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ.
Âu Dương Vũ buồn bực trong người nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được gì, điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải nghĩ cách để thoát khỏi chỗ này một cách an toàn không bị ai phát hiện. Hiện giờ nàng phải làm thế nào? Tiếng bước chân từ bốn phía ngày càng tiến lại gần chỗ nàng ẩn nấp, nàng không thể tiếp tục trốn tránh được nữa rồi.Đột nhiên, Âu Dương Vũ cảm thấy có một luồng khí nguy hiểm đánh úp về phía nàng, nàng theo bản năng lùi ra sau nhưng không để nàng có cơ hội hành động thì một bàn tay to lớn đâu đó bất chợt vươn ra bịt kín miệng nàng lại, nàng có dùng sức như thế nào cũng không thể thoát khỏi được, lực của hắn vô cùng lớn a.
“Không muốn chết thì im lặng!” Âm thanh lạnh như băng vang lên ở bên tai.
Âu Dương Vũ ngước lên đưa mắt nhìn lên bắt gặp một đôi mắt với con ngươi đen láy lóe sáng giữa bầu trời đêm tịch mịch.
Một đôi mắt rất quen thuộc.
Đôi mắt tối như mực chợt hé ra một tia sáng nhàn nhạt, mang một chút ngạo nghễ cùng cường đại, ánh mắt hăn sthaam thúy mà lạnh như băng. Khuôn mặt hắn thản nhiên như không, một chút ấm áp cũng không có, độ cong của cằm hắn phải gọi là hoàn hảo như những kẻ thuộc giới quý tộc ngạo nghễ mà lãnh đạm, toàn thân hắn tỏa ra khí thế bức người, khí thế của bậc vương giả khiến cho bất kì ai nhìn vào hắn chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên.
Cho dù vẻ ngoài của hắn có bao nhiêu mỹ miều hay cực phẩm đến đâu đi chăng nữa thì cái loại khí thế bức người của hắn vẫn khiến cho người khác sợ hãi hông thôi.
Quả nhiên là hắn!
“Bên này.” không đợi Âu Dương Vũ kịp phản ứng, Dạ Trọng Hoa một tay bắt lấy cánh tay của Âu Dương Vũ kéo vào núp trong khe núi giả.
“Ừ.” Nàng lên tiếng đáp, khóe mắt khẽ nhíu lại, mang theo một chút tà mị và lạnh lùng. Âu Dương Vũ yên lặng nhìn hắn.
Khe núi giả này không lớn là bao,vốn dĩ chỉ có thể chứa được một người nhưng vì sự việc hôm nay khe núi giả này phải miễn cưỡng chứa thêm một người nữa, không gian dĩ nhiên không đủ trở nên vô cùng chật hẹp. Giờ phút này, Dạ Trọng Hoa đứng ôm sát Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ có thể cảm nhận rõ ràng được lồng ngực của hắn, tiếng tim của hắn đập vô cùng mạnh mẽ.
Dạ Trọng Hoa lạnh nhạt đứng im ở đó thân hình hắn cao lớn mà vô cùng tuấn tú.
Dưới ánh trăng lung linh mờ ảo đêm nay, đôi mắt màu hổ phách của hắn thản nhiên nhìn nàng đến mê ly mà mộng ảo, bất chợt một cơn gió thổi qua, tóc của nàng nhẹ nhàng rơi xuống hai bên gò má nàng.
Bất giác nàng cảm thấy hai má nóng rực, lại thêm cảm giác mẫn cảm từ hơi thở nóng rực phả vào tai nàng đã lâu như vậy vẫn chưa tiêu tan.
Dưới tán cây của hoa quỳnh bên cạnh, mùi hương dễ chịu của nó lan tỏa khắp không gian đêm tĩnh lặng, cánh hoa bay tán loạn tạo nên một cảnh sắc đẹp như tiên.
Khuôn mặt của Âu Dương Vũ ẩn hiện dưới ánh trăng tinh tế mà hoàn mỹ, mắt của nàng vô tình chạm vào ánh mắt tinh tường của Dạ Trọng Hoa khiến cho nàng càng thêm lúng túng khó xử, Dạ Trọng Hoa tà mị thấy Âu Dương Vũ muốn đẩy hắn ra..Chợt một cánh hoa quỳnh bay xuống đậu lên chóp mũi nàng, Âu Dương Vũ nhất thời bất giác muốn...nàng muốn hắc xì a...
Rồi đột nhiên nàng cảm thấy cả người của hắn dần dần tiến sát lại người nàng, mặt hắn cách mặt nàng chỉ mấy centimet, đôi mắt hắn dần dần trở nên tà mị miệng hắn khẽ nhếch lên...
Dạ Trọng Hoa cúi người xuống, hôn thật mạnh vào hai cánh môi như hai cánh hoa hồng tươi kia, giờ phút này hắn thật gợi cảm mà cuồng dã như báo săn, hung ác mà khống chế con mồi.
Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người mềm yếu vô lực, hai chân giống như đi trên mây, nếu không có điểm tựa chắc chắn nàng sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm!
Đến khi Âu Dương Vũ phục hồi lại tinh thần, nàng ngay lập tức đẩy hắn ra, Dạ Trọng Hoa một tay nhanh chóng giữ chặt lấy eo nàng tay kia đặt ra phía sau cố định gáy nàng cho dù nàng có dùng sức như thế nào thì đối với hắn vẫn vô dụng.
“A... Buông tay!” Âu Dương Vũ nhanh chóng dùng lực đẩy hắn ra, cả người giận dữ quát!
“Hửm?! ——” Dạ Trọng Hoa đáy mắt hiện lên ý cười ôn nhu đáp lại một cách hờ hững.
Không biết là nàng có nhìn lầm hay không vừa nãy nàng thấy hắn- một nam nhân lạnh lùng bá đạo cường thế mặt lạnh như khối băng lại vừa mới cười.
Giờ phút này, cách đó không xa truyền đến một giọng nói hung ác mà nham hiểm
“Ngươi, dẫn dắt của lính gác của ngươi sang bên kia biệt viện mà tìm, còn ngươi sang phía bên khu hoa viên bên kia tìm mọi ngóc ngách không sót bất kì nơi nào!! Đã rõ chưa????”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Một tốp lính gác đồng thanh trả lời.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
10 chương
13 chương
8 chương
166 chương